Chương 5: Thư tình năm ấy

Nghe vậy, đôi tay đang vươn ra của Tiết Thiệu Hoàng dừng giữa không trung, rồi lặng lẽ thu về.

Không khí cay đắng lại tràn vào hơi thở của cô, xâm nhập vào phổi, truyền thẳng xuống tim.

Đúng, cậu ấy đã có bạn trai. Ban nãy A Tranh vừa nói với cô.

"Anh ta là người thế nào?" Tiết Thiệu Hoàng nghe thấy mình tê tái hỏi.

"Kỹ sư ở MediaTek, lương mỗi năm một triệu."

Rõ ràng là một lời khoe khoang, nhưng giọng nói của Hứa Tự Hoa lại khá bình thản, trong mắt cũng không có cảm xúc, khiến Tiết Thiệu Hoàng đau nhói lòng. Trực giác cho cô biết, Hứa Tự Hoa chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Anh ta có nghe nhạc của Shiina Ringo* không?"

(*Shiina Ringo hay còn được viết là Sheena Ringo, tên thật là Shiina Yumiko, sinh ngày 25 tháng 11 năm 1978 tại Saitama, Nhật Bản, là ca sĩ, nhạc sĩ và nhà soạn nhạc Nhật Bản. Hiện tại cô đang là giọng hát chính cho nhóm nhạc Tokyo Jihen.)

"Anh ấy thích nhạc Trung."

"Anh ấy có cùng cậu theo dõi chương trình mới không?"

"Anh ấy luôn xem phim giờ vàng cùng mẹ. Rất hiếu thảo."

"Anh ấy có quay được mấy quả trứng hiếm* làm cậu bất ngờ không?"

(*Một loại máy trò chơi có xuất xứ từ Nhật Bản, trong máy là những quả trứng mở ra những món đồ đa dạng khác nhau, người chơi nhét xu vào rồi đợi quả trứng ngẫu nhiên rơi ra.)

"Không. Nhưng cũng không quan trọng."

"Anh ấy có thích tiểu thuyết cậu viết không?"

"Tôi đã ngừng viết từ lâu rồi."

"Cậu không viết?" Tiết Thiệu Hoàng mở to mắt vì kinh ngạc.

Hứa Tự Hoa từng đoạt giải thưởng Cây bút mới, cũng từng xuất bản một quyển sách. Trở thành nhà văn vẫn luôn là mơ ước của nàng.

Nhưng bây giờ, Hứa Tự Hoa lại nói nàng không viết nữa.

"Tôi không viết." Hứa Tự Hoa lạnh nhạt nhìn lại cô.

"Ra đời rồi, bận rộn kiếm tiền còn không kịp. Tiền thuê phòng ở Đài Bắc, tiền sinh hoạt, tiền bảo hiểm đều là gánh nặng đối với tôi, còn phải dành thời gian cho bạn trai. Tôi lấy thời gian đâu để viết tiểu thuyết?"

Hứa Tự Hoa thở dài, trong đôi mắt đen sâu tràn ngập vẻ mệt mỏi.

"Không phải ai cũng giống như cậu, có người nhà bảo bọc, chỉ cần lên mạng đăng vài bức tranh, hát vài bài hát, thỉnh thoảng nhận quảng cáo là tốt rồi, còn dư tiền để chơi cosplay."

Câu này của Hứa Tự Hoa vô cùng thực tế, làm Tiết Thiệu Hoàng có chút khó chịu, rồi lại khiến cô không cách nào phản bác.



Nhưng, cô cũng rất vui vẻ.

Cô lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười, "Cậu còn xem fanpage của mình? Nếu không thì làm sao biết những chuyện này?"

"..." Nhận ra mình nói chuyện không nên nói, giữa hai lông mày Hứa Tự Hoa hiện lên vẻ ảo não, định quay đầu đi chỗ khác.

"Tự Hoa, thì ra cậu vẫn luôn là fan của mình." Tiết Thiệu Hoàng rất cảm động, "Cậu bắt đầu theo dõi từ khi nào vậy? Bắt đầu từ lúc mình lập fanpage sao?"

"Ồn chết đi được, chẳng qua là công việc yêu cầu." Hứa Tự Hoa lườm Tiết Thiệu Hoàng một cái, mở ngăn kéo lấy dao ra, dằn mạnh xuống góc bàn, "Dọn đồ của cậu đi, sau đó cút khỏi nhà tôi."

"Yêu cầu công việc?" Tiết Thiệu Hoàng ngạc nhiên mở to mắt, "Bây giờ cậu đang làm gì vậy?"

Xa cách sáu năm, hiện tại cô có quá nhiều vấn đề để hỏi Hứa Tự Hoa.

Nhưng Hứa Tự Hoa không cho cô cơ hội này. Nàng lặng lẽ ăn chiếc sandwich mình vừa mua về, không để ý tới Tiết Thiệu Hoàng nữa.

Tiết Thiệu Hoàng sờ sờ mũi, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy con dao, bắt đầu cắt mở hành lý.

Mặc dù hiện tại Hứa Tự Hoa luôn xù lông nhím với cô, nàng vẫn chú ý đến động thái của cô, chứng tỏ rằng Hứa Tự Hoa vẫn còn quan tâm đến cô.

Dù biết là không nên, nhưng trong lòng Tiết Thiệu Hoàng lại lần nữa nhóm lên ngọn lửa hi vọng.

"Mình về rồi đây."

A Tranh đẩy cửa phòng Hứa Tự Hoa, thấy hai người đang làm việc riêng, nhẹ thở ra một hơi, sau đó ngồi xổm xuống giúp Tiết Thiệu Hoàng mở thùng giấy, sắp xếp đồ đạc.

Thùng đựng quần áo của Tiết Thiệu Hoàng đều đặt trong phòng A Tranh, còn những món đặt trong phòng Hứa Tự Hoa là mấy thứ đồ lặt vặt.

Đạo cụ cosplay, các loại sách cô sưu tầm, mô hình búp bê, cùng một số thứ không biết nên phân loại thế nào v.v..., muốn sắp xếp lại đúng là một công trình đồ sộ.

"Có thể vứt mấy quyển sách này đi không?" A Tranh cau mày nhìn thùng sách sắp nổ tung, "Có mấy quyển đã ngả vàng rồi..."

"Không thể vứt được!" Tiết Thiệu Hoàng vội la lên, "Những thứ này đều là bộ sưu tập của mình!"

"Nhưng phòng mình không đủ chỗ cho từng ấy sách, dù sao thì mình thấy cậu cũng không đọc nữa, còn giữ lại làm gì?"

Tiết Thiệu Hoàng bất đắc dĩ cúi đầu, thất thần nhìn bộ sưu tập của mình, đối mặt với hiện thực của bản thân: "Được rồi, mình biết rồi."

"Biết là tốt. Để mình xem thử cuốn nào có thể bán ngay được, nếu không thì cứ ném lên hiệu sách cũ."

A Tranh đảo mắt, ngẫu nhiên nhặt lên một cuốn tiểu thuyết BL đầy bụi bặm có tên《Hoàng Hoa Nhược Mộng》, lật đến cuối sách xem nắm xuất bản, "Ôi, quyển《Hoàng Hoa Nhược Mộng》này đã xuất bản bảy năm rồi, muốn bán cũng không biết bán cho ai, cứ ném vào hiệu sách cũ đi, được không?"

A Tranh nhìn về phía Tiết Thiệu Hoàng, chợt nhận ra Tiết Thiệu Hoàng đang đờ đẫn nhìn cuốn sách trên tay mình, ánh mắt tràn đầy luyến tiếc, sau đó lại chuyển thành nỗi buồn thăm thẳm.

Cô phát hiện bạn thân bất ổn, lại cúi đầu nhìn xuống quyển 《Hoàng Hoa Nhược Mộng》, trợn to hai mắt, cuối cùng cũng biết mình nói ra chuyện không nên nói, hoàn toàn không dám quay đầu lại.



Bởi vì tác giả của 《Hoàng Hoa Nhược Mộng》 đang ăn sáng, uống trà sữa ngay sau lưng bọn họ.

A Tranh nuốt nước bọt cái ực, đây là phút giây cô lúng túng nhất đời này. Cô định đặt lại 《Hoàng Hoa Nhược Mộng》vào thùng, nhưng cuối cùng lại thở dài, vỗ nhẹ lên lớp bụi phủ trên sách, đưa cho Tiết Thiệu Hoàng, nhìn cô ấy bằng ánh mắt "Cậu xem làm thế nào thì làm".

Quyển sách này, chính là thư tình năm ấy Hứa Tự Hoa viết cho Tiết Thiệu Hoàng, cô không có tư cách xử lý thư tình của người khác, cũng không có can đảm để xử lý ngay trước mặt tác giả.

Cuốn 《Hoàng Hoa Nhược Mộng》đã mang về Giải Đồng thể loại tiểu thuyết BL cho Hứa Tự Hoa năm mười bảy tuổi.

Câu chuyện lấy bối cảnh cổ đại. Nhân vật chính là một Hoàng tử rất tài hoa, không màng giang sơn, càng không quan tâm đến việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chỉ say mê âm luật, thi hoạ và mỹ nhân.

Bên cạnh Hoàng tử có một tiểu thái giám nổi tiếng trung thành, tên là Tiểu Hoa Tử. Tiểu Hoa Tử vô tình được Hoàng tử cứu khi còn nhỏ nên rất trung thành và tận tâm với Hoàng tử, đối với những người khác đều thờ ơ.

Năng lực học tập của Tiểu Hoa Tử rất cao, ngoài việc học võ công để bảo vệ Hoàng tử, cậu còn thông thuộc văn thơ, thỉnh thoảng có thể luận bàn với Hoàng tử đôi câu.

Hoàng tử rất yêu mến, từ đó thường xuyên để Tiểu Hoa Tử hầu cận.

Một hôm, khi Tiểu Hoa Tử đang mài mực cho Hoàng tử, Hoàng tử chợt đưa tay nâng cằm Tiểu Hoa Tử, nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của cậu, trên khuôn mặt tuấn tú của chàng nở nụ cười vô cùng mập mờ:

"Tiểu Hoa Tử tinh thông văn võ, tướng mạo cũng rất vừa ý bổn vương, bổn vương rất thích."

Tiểu Hoa Tử sửng sốt, đỏ mặt cúi đầu, vội vàng lắp bắp nói không dám. Hoàng tử thấy thế buông tay cười to, cũng không trêu chọc cậu nữa.

Nhưng lại không biết rằng, lòng trung thành của Tiểu Hoa Tử đã chuyển thành lưu luyến si mê trong lúc chàng vô tình đùa bỡn.

Chỉ cần là mỹ nhân, bất kể nam hay nữ, Hoàng tử đều thu hết vào lòng.

Tiểu Hoa Tử đứng bên ngoài trướng, đau nhói lòng khi nghe thanh âm Hoàng tử lâm hạnh mỹ nhân, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ thản nhiên hầu hạ Hoàng tử, phần tâm ý không thể nói thành lời này, chỉ có thể chôn giấu trong lòng.

Sau đó, Hoàng tử không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng.

Để bảo vệ Hoàng tử chu toàn, Tiểu Hoa Tử không từ bất cứ chuyện gì, ngay cả những chuyện dơ bẩn và đẫm máu nhất. Trong những khoảnh khắc sinh tử, kể cả khi thuộc hạ của Hoàng tử phản bội, cậu đều ở cạnh Hoàng tử, chưa từng rời đi.

Hoàng tử rất cảm kích ơn cứu mạng của Tiểu Hoa Tử, nhưng cuối cùng chỉ khen một câu: "Ngươi là người trung thành, bổn vương sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."

Cuối cùng, Hoàng tử bước lên ngôi cửu ngũ, sau khi sắc phong Vương phi, cũng phong phi phong tần cho thê thϊếp của mình.

Về phần Tiểu Hoa Tử cũng được phong làm tổng quản thái giám, quyền thế ngập trời.

Vài năm sau khi lên ngôi, thân vương làm phản bức vua thoái vị, Tiểu Hoa Tử vẫn bảo hộ trước người Hoàng đế. Nhưng lần này, lại không tránh khỏi tử kiếp.

Cuối cùng, Tiểu Hoa Tử thay Hoàng đế nhận một kiếm, ngã xuống trong ngực Hoàng đế.

Trước khi chết, cậu nhìn thấy nước mắt của Hoàng đế, nở nụ cười mãn nguyện khi nghe Hoàng đế lo lắng gọi tên mình.

Hoàng thượng của ta, trong lòng ngài, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành ký ức phai màu. Nhưng ngài, vĩnh viễn là sắc vàng* tươi sáng và cao quý nhất trong lòng ta.

(*Sắc vàng ở đây là chữ Hoàng (黄), một kiểu chơi chữ ẩn dụ, vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa là Hoàng đế, mà cũng là chữ Hoàng trong tên Tiết Thiệu Hoàng.)