Chương 1

Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển của Đại học N, mẹ tôi dẫn tôi đi mua một chiếc smartphone, sau đó vẻ mặt lo lắng mà nói với tôi.

“Tiểu Trúc, mẹ biết sinh viên bây giờ ai cũng cần điện thoại di động và máy tính.”

“Nhưng mà trong nhà thật sự không xoay được tiền, con xem có thể…… Mượn chiếc máy tính cũ của chị họ con dùng đỡ 1 năm được không?”

Nói xong, bà ấy nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Chờ tình hình năm sau tốt hơn, mẹ mua một chiếc máy tính mới cho con.”

Tôi cố nén sự chua xót trong lòng, cười nói: “Không cần đổi máy tính mới đâu mẹ, chiếc máy tính cũ kia của chị họ cũng không tệ lắm, đủ đề con dùng đến khi tốt nghiệp đại học.”

Kỳ nghỉ hè này khác hẳn với những gì mà người ta kỳ vọng về cuộc sống đại học.

Suốt cả mùa hè, tôi chỉ lo dò hỏi khắp nơi, xem xem xung quanh Đại học N có công việc làm thêm nào ổn hay không.

Ngày khai giảng, tôi xách theo một chiếc túi thật lớn bước vào ký túc xá, phát hiện nữ sinh giường đối diện đã đến rồi.

Cô ấy tự giới thiệu rằng mình tên là Thịnh Dao, là người bản địa ở thành phố N.

Tôi cười nhẹ: “Tôi tên là Mạnh Thính Trúc.”

Thịnh Dao nhiệt tình nắm lấy tay tôi, giới thiệu với tôi sản phẩm trong siêu thị nhỏ nào trong trường là rẻ nhất, làm thế nào để mua được sách second-hand.

Có qua có lại, tôi cũng chia sẻ với cô ấy những món đồ vừa rẻ vừa chất lượng mà tôi mua.

Thịnh Dao không thường xuyên trả lời tin nhắn của tôi, nhưng tôi cũng không bận lòng.

Sau khi kết thúc học kỳ quân sự, tôi tìm vài công việc part-time.

Trong thời gian đi học, tôi hối hả chạy ngược chạy xuôi khắp cả thành phố này, thậm chí không có thời gian để bận tâm rốt cuộc mình có thể hòa nhập với mối quan hệ hữu nghị trong ký túc xá hay không.

Chiều hôm đó, tôi gửi một nửa tiền lương thu được từ việc làm gia sư cho mẹ, lúc chuẩn bị đi giặt quần áo lại phát hiện ra túi bột giặt đã hết rồi.

Cùng lúc đó, trên pxx* có thùng nước giặt lớn đang được giảm giá, tôi đặt hàng, tiện tay gửi đường liên kết mua sắm cho Thịnh Dao.

*pxx ý chỉ một hình thức để buôn bán đồ dùng trên Tiểu Hồng Thư. Người bán chụp hình sản phẩm đăng lên mạng, người mua sẽ liên hệ mua qua tin nhắn.

Cô ấy đang ở trong ký túc xá, vì vậy, tôi thuận miệng nói một câu: “Thịnh Dao, tớ mua được một thùng nước giặt đặc biệt lời, đã gửi đường liên kết cho cậu rồi.”