"Nghịch tử! Nghịch tử!"
Hoàng Thượng tức giận đến mức mắng Thái tử.
Thái tử cười lạnh một tiếng: " Ngũ đệ thật là thủ đoạn cao minh, nhị ca bội phục, nhưng vậy thì sao? Với tình trạng thân thể hiện tại của Ngũ đệ, còn có thể làm được gì nữa?"
Nghe vậy, Hoàng Thượng như thể bị rút hết sức lực, nhìn hai nhi tử còn lại của mình, không biết làm sao.
Ta nhìn thấy trên mặt Hoàng Thượng là sự tuyệt vọng không thể cứu vãn.
Ông ấy có lẽ thế nào cũng không nghĩ ra, ông ấy là thiên tử tôn quý, lại vẫn không thể khống chế tất cả.
Ta đã nói rồi, ông ấy không thể quản được lòng người.
Ta đứng bên cạnh Tiêu Dịch Diễn, trầm giọng nói: "Ta chưa bao giờ bỏ thuốc cho Ngũ hoàng tử!"
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Thượng nhanh chóng chuyển sang ta, ông ấy như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ánh mắt nhìn ta lại có chút cầu xin.
Ta lặng lẽ thở dài, lại bẩm báo: "Hoàng Thượng, Ngũ hoàng tử chưa bao giờ bị hạ độc."
Thái tử vẫn nở nụ cười lạnh lùng khó hiểu: "Cho dù ngươi không đầu độc hắn, cũng khó đảm bảo sẽ không có người khác hạ độc."
"Nhân sâm sao? Ta ném rồi, hoàng huynh."
Tiêu Dịch Diễn thản nhiên nhếch môi, ném át chủ bài cuối cùng của Thái tử xuống đất.
Ta nghi ngờ nhìn Tiêu Dịch Diễn.
Hắn nở nụ cười an ủi với ta.
Sao ta lại không nghĩ ra chứ? Nhân sâm ngàn năm là bảo vật hiếm có, sao Thái tử lại đồng ý để Lâm Uyển Uyển đưa cho Tiêu Dịch Diễn chứ?
Khóe miệng Thái tử giật giật.
Lúc này, hắn mới thật sự biết mình đã thua.
Hắn lập tức quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Phụ hoàng thứ tội, nhi thần nhất thời hồ đồ! Nghe theo lời xúi giục của Cố Quân! Nếu không, dù thế nào nhi thần cũng sẽ không làm hại đệ đệ của mình!"
"Thái tử điện hạ, những chuyện đó đều là do người sai khiến!" Cố Quân khó tin nhìn Thái tử.
Hoàng Thượng nhìn những người đang cắn xé lẫn nhau, tức giận hất đổ bút mực giấy nghiên trên bàn, phát ra tiếng động lớn.
"Cút hết đi! Tất cả cút hết cho trẫm!"
"Phụ hoàng! Xin Người tha cho phụ thân thần thϊếp một mạng!" Lúc này, ta đột nhiên lên tiếng.
Cho dù là Tiêu Dịch Diễn, người từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung, cũng ngạc nhiên nhìn ta.
Hoàng Thượng suýt chút nữa lật bàn: "Mộc Vô Ưu! Ngươi thật to gan!"
Ta không hề hoảng sợ, Hoàng Thượng đã không còn đường lui nữa rồi.
Ta trầm giọng nói: " Mong phụ hoàng khai ân, thả phụ thân thần thϊếp ra, tha cho ông ấy khỏi /c.h.ế.t/."
"Mộc Lĩnh phạm phải trọng tội xông vào hoàng cung! Trẫm không tru di cả ngươi đã là nể mặt lão Ngũ rồi!"
Ta quỳ xuống, hai mắt ngấn lệ, ra vẻ đáng thương.
Tiếp đó, ta nhắm hai mắt lại, trực tiếp ngất xỉu.
Tiêu Dịch Diễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, tránh để ta ngã xuống đất, ta nghe thấy hắn nhỏ giọng nói với ta: "Thật là càn quấy."
Ta giả vờ ngất xỉu, được Tiêu Dịch Diễn đặt lên giường, vị thái y từng khám bệnh cho hắn lần trước lại xuất hiện.
Thái y bắt mạch cho ta xong, liền mỉm cười chúc mừng Hoàng Thượng và Tiêu Dịch Diễn: "Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Ngũ hoàng tử! Ngũ hoàng tử phi đây là có hỉ mạch!"
"Sao lại thế được?" Hoàng Thượng rất khó hiểu.
Thái y lập tức quỳ xuống, thành thật khai báo: "Lần trước là Ngũ hoàng tử tìm thần, nói có người muốn hãm hại ngài ấy, bảo thần phối hợp với ngài ấy diễn một vở kịch, Ngũ hoàng tử từ đầu đến cuối đều không bị trúng độc."
Hoàng Thượng bật cười thành tiếng, vô cùng chán nản.
"Tốt lắm, các ngươi giỏi lắm."
Ta lặng lẽ mở mắt ra một chút, nhìn thấy nỗi buồn của một quân vương tuổi xế chiều.
Ông ấy cả đời vì triều cương, vì bách tính, cuối cùng lại bị nhi tử và thần tử của mình đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Ta từng nghe rất nhiều câu chuyện về Hoàng Thượng, ông ấy và lão đầu nhà ta cùng với người từng đưa Nhuyễn cốt tán cho Cố Quân từng là bạn tốt.
Sau đó, khi Hoàng Thượng trở thành Hoàng Thượng, tất cả mọi thứ đều thay đổi.