Trên khuôn mặt băng giá ấy lập tức toát những giọt mồ hôi, sắc mặt Ninh Kỳ Phiêu tái nhợt, Vạn phó sứ kêu lên “Phiêu nhi…” Lý Thiệu Văn lập tức tiến vào khấu kiến hoàng đế, ái ngại nhìn sang Ninh Kỳ Phiêu cũng bất chợt thấy đôi mắt lạnh lẽo ấy nhìn mình. Dương châu – Bắc Định quốc Kim Thương sau khi rời Vũ phủ đã mấy ngày chưa gặp Vũ Đình Đình. Trước khi Vũ Đình Đình cùng Vũ thượng tướng quân rời khỏi kinh thành, Kim Thương muốn đến gặp tiểu cô nương đó một lần nữa. Kim Thương sẵn sàng chờ đợi chờ cho tới khi Vũ Đình Đình đủ 17 tuổi.
Thuộc hạ vào bẩm báo Kim Thương mới biết Vũ thượng tướng quân đã bí mật đưa Vũ Đình Đình quay về Hoà châu từ sớm. Trong lòng Kim Thương hận không thể lập tức giữ Đình Đình lại bên mình. Phụ hoàng đã hạ lệnh, không thể trái thánh chỉ, Kim Thương vội vã một mình phóng ngựa đuổi theo.
Qua được rừng Dương châu cuối cùng cũng thấy đoàn xe của Vũ phủ, Kim Thương từ xa nhìn thấy Kim Thiên Phúc cưỡi ngựa cạnh Vũ thượng tướng quân.
Vũ thượng tướng quân cười nói với Kim Thiên Phúc “Cảnh Minh vương điện hạ đưa lão thần tới tận đây là được rồi. Sau này lão thần chẳng biết đến bao giờ quay trở lại Kinh thành chỉ tội Đình Đình, nó còn nhỏ tuổi mà phải theo lão thần đến Hoà châu xa xôi.”
Kim Thiên Phúc nhìn xe ngựa đằng sau “Vũ tiểu thư cũng nên rời khỏi Kinh thành một thời gian. Những chuyện xảy ra gần đây bản vương cũng không thể ngờ tới.” Vũ thượng tướng quân là khai quốc công thần của triều đình trấn ải biên quan lập nhiều đại công từ lâu Kim Thiên Phúc đã vô cùng mến mộ.
“Trước khi rời khỏi kinh thành hoàng thượng có ý muốn đưa mười nghìn quân ở Hoà châu cho Đoan Bình vương, vương gia đã nghe nói chưa?” Vũ thượng tướng quân dò hỏi.
“Thánh ý của hoàng thượng bản vương không thể đoán.” mười nghìn quân ở Hoà châu có thể giao cho bất kỳ ai nhưng còn Đoan Bình vương hoàng thượng sẽ không. Kim Thiên Phúc không nghĩ rằng Khâm Định hoàng đế có suy tính riêng nhưng tại sao lại nói điều này cho Vũ thượng tướng quân?
“Vũ thượng tướng quân lần này tới Hoà châu bản vương đến tiễn biệt ngoài ra cũng muốn nói với tướng quân một điều. Bản vương không biết trong quá khứ vì sao tướng quân lại nhúng tay vào chuyện sát hại An Huy vương cũng không đưa quân trở về kinh thành như thánh chỉ của tiên đế mà vẫn có ở lại Hoà châu, sau chính biến mới quay về. Năm đó biết bao đại thần bị sát hại trong lễ đăng quang hoàng đế trong đó có cả em trai của tướng quân.” Kim Thiên Phúc lờ mờ dự đoán nhưng đến khi cung nữ ở bên cạnh Thành Nguyên hoàng hậu nhiều năm trước khai rằng bà ta chính là người của hoàng đế cử tới để theo dõi hành động của hoàng hậu mới biết được mọi chuyện. Chỉ tiếc bà ta đã bị một thích khách gϊếŧ hại bịt đầu mối. Còn chuyện năm xưa Vũ thượng tướng quân nắm trọng binh ở biên giới, kinh thành đại loạn dẫn quân quay về muộn mất 2 ngày, lúc đó An Đức vương đã sắp đăng cơ.
Vũ thượng tướng quân nghi ngờ nhìn Kim Thiên Phúc “Cảnh Minh vương điện hạ đang nói gì? Lão thần không hiểu. Bây giờ lão thần đã già cả, trí nhớ không còn minh mẫn thứ cho lão thần không thể hiểu được.”
Kim Thiên Phúc vẫn giữ dáng vẻ nho nhã cười như không cười “Những gì bản vương biết chỉ có vậy. Bản vương cũng đã bị mất manh mối từ lâu. Mong rằng Vũ thượng quân tới Hoà châu phải thật cảnh giác với kẻ thù của mình, bảo vệ Vũ tiểu thư thật tốt.”
“Lão thần sẽ tuyệt đối giữ bí mật về những lời của vương gia. Sau này Vũ gia chẳng may xảy ra chuyện gì mong vương gia hãy nể tình lão thần và con trai đã cả đời hiến máu cho Bắc Định mà bảo vệ cho Vũ Đình Đình.” Vũ thượng tướng quân cả đời hiên ngang trên chiến trường đến từng này tuổi này chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai nhưng vì Vũ Đình Đình ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
“Vũ thượng tướng quân có thể yên tâm giao phó sự an toàn của Vũ tiểu thư cho bản vương. Xin cáo từ.” Kim Thiên Phúc cáo biệt Vũ thượng tướng quân rồi cưỡi ngựa quay ngược trở lại thì nhìn thấy Kim Thương từ xa.
Kim Thiên Phúc cưỡi ngựa lại nói với Kim Thương “Bản vương cứ nghĩ đệ không đến kịp.”
Không cần hỏi cũng biết đây là chủ ý của Kim Thiên Phúc, Kim Thương nhìn theo đoàn xe dần dần khuất xa “Hoàng huynh đừng xen vào chuyện của đệ. Vũ Đình Đình sẽ không bao giờ thích hoàng huynh bởi vì trong lòng Đình Đình chỉ có đệ.”
Kim Thiên Phúc không nói gì nữa mà chỉ cùng Kim Thương nhìn theo đoàn xe đang nhỏ dần.
“Đệ không đuổi theo xe ngựa để gặp Vũ tiểu thư?” Kim Thiên Phúc nhìn Kim Thương nghi hoặc hỏi.
Kim Thương nhìn theo đoàn xe ngựa, cười như không cười nói “Vũ thượng tướng quân nếu muốn cho đệ gặp Đình Đình thì đã không rời kinh thành sớm như thế. Không kịp vẫn là không kịp.”
Trên xe ngựa, tiểu cô nương thò đầu ra thở phào khi thấy Kim Thiên Phúc đã rời đi len lén nhìn ông nội rồi chợt nghĩ. Thương ca ca sao không tới tiễn biệt mình?
Buổi chiều tà ánh nắng heo hút đang dần về phía xa trên con đường mòn nhỏ của Dương châu, bóng hai người cưỡi ngựa đứng lặng nhìn về phía xa.
Tiền Minh điện – Càn Minh cung – Hoàng cung Bắc Định quốc Càn Minh cung được canh gác cẩn mật bởi Cẩm y vệ người bên ngoài khó lòng có thể đột nhập vào. Bên trên thư án, long toạ toả ra ánh sáng vàng rực khiến người ta loá mắt Khâm Định hoàng đế sau khi xét duyệt xong tấu chương cũng là nửa đêm.
Uống chén trà hoa quế mà Thành Nguyên hoàng hậu vừa đưa tới, Khâm Định hoàng đế chìm vào trầm tư.
Thái tử chết, Tạ thái sư bị xử chém, Lan quý phi đột ngột qua đời trong lãnh cung, kẻ có lợi nhất là ai? Khâm Định hoàng đế đau đầu suy nghĩ thì Đỗ công công tiến vào khom người bẩm báo “Hoàng thượng, đoàn sứ thần Đại Triều hai ngày nữa sẽ rời kinh thành quay về Đại Triều.”
“Đỗ công công, ngươi hãy mau đi sai người chuẩn bị. Hai ngày nữa trẫm sẽ đích thân tiễn sứ thần Đại Triều rời khỏi hoàng cung.” Khâm Định hoàng biết chuyện người bọn họ hậu thuẫn trở thành thái tử đã chết không rõ nguyên nhân, hoàng đế Đại Triều sớm muộn sẽ tìm cách gây sự do đó mọi hành động cần phải chu toàn từng bước một. Sứ thần Đại Triều Ninh Kỳ Phiêu cũng là một người hiểu thời thế tin rằng nữ tể tướng này biết rõ chiến tranh chỉ có hại cho cả hai quốc gia.
Đỗ công công rời khỏi Tiền Minh điện, Đinh tướng quân đứng phía sau đột nhiên quỳ xuống trước mặt hoàng đế “Hoàng thượng, thần tự nguyện đến Kim châu một lần nữa để điều tra về Tàng Nhân đường. Xin hoàng thượng cho phép.”
Khâm Định hoàng đế chống tay mệt mỏi lên bàn “Hải nhi chết, trẫm cũng không vui vẻ gì nhưng hiện tại khanh đến Kim châu trong lúc hỗn loạn cũng chẳng điều tra được manh mối.” Hoàng đế đứng dậy vỗ vai Đinh tướng quân rồi nói tiếp “Để hai con trai của khanh Đinh Văn tới Kim châu làm tướng quân một thời gian.” Khâm Định hoàng đế biết Đinh tướng quân có hai con trai thì vô cùng hài lòng.