Quyển 2 - Chương 6-1: Hận thù che mờ lý trí, điên cuồng trả thù

Mỗi khi đêm đến huynh vẫn nghẹn ngào gọi hai tiếng “Dư nhi” nhưng đối diện chỉ là một mảng hư không, văng vẳng bên tai khúc nhạc “Bất ly nhân” bi thương.

Tư Phong cung – Hoàng cung Bắc Định quốc

Từ sau khi trở về, Lý Thiệu Văn dành nhiều thời gian hơn tới Tư Phong cung thăm Kim Vãng Tích. Bây giờ trên trái Kim Vãng Tích có băng một mảnh vải màu vàng vì vết thâm tím vẫn chưa mờ đi. Lý Thiệu Văn không cho Kim Vãng Tích làm gì ngay cả ngắm hoa trong Hậu hoa viên cũng không được.

Mùa xuân, hoa đào trắng trong Tư Phong cung đã bắt đầu nở, từng cánh hoa nhè nhẹ rung chuyển theo gió khiến Kim Vãng Tích chạy ra khỏi chính điện.

Kim Vãng Tích vẫn không biết được ở một nơi xa xôi, một nam nhân cũng đang ngắm nhìn hoa đào trắng nở hoa mà nghĩ tới cánh hoa trắng rơi nhẹ trên hoàng y của thiếu nữ.

Chớm xuân còn lạnh, Lý Thiệu Văn cứ bắt Kim Vãng Tích phải mặc áo choàng nên Kim Vãng Tích không thoải mái chút nào. Kim Vãng Tích chạy ra khỏi Tư Phong cung để tìm Lý Thiệu Văn, từ xa đã thấy bóng Lý Thiệu Văn và Đỗ công công.

“Tiêu Chính Quân giờ đã là Tây An vương, sắp thành thân với Trần quận chúa. Bản quan thật sự còn lo rằng Tiêu Vệ uý khổ sở khi bị điều tới Tây An.” Lý Thiệu Văn không ngờ Tiêu Chính Quân đã có đính hôn với quận chúa Tây An. Nếu biết được, Tích nhi sẽ đau lòng.

“Lý đại nhân tuyệt đối phải dấu chuyện này với Thiên Tư công chúa.” Đỗ công công từ ngày chứng kiến cảnh Kim Vãng Tích trả lại tín vật cho Tiêu Chính Quân trong Thừa Huy điện đã nhìn ra tình cảm công chúa dành cho người kia không hề đơn giản.

“Bản quan biết rồi. Trước đây bản quan không muốn Tử nhi đau lòng nên có nói Tiêu Chính Quân bị điều tới Hoà châu, Tây An là nơi nguy hiểm trùng trùng nhưng Tiêu Chính Quân giờ đã là Tây An vương, xem như đã đạt được danh lợi. Hoàng thượng truy thưởng công tội cũng sẽ làm ngơ chuyện này.” Lý Thiệu Văn vừa tới Thừa Huy điện gặp Khâm Định hoàng đế bàn bạc chuyện Tây An sáp nhập vào Bắc Định nhưng nơi đó vẫn có một vương hầu riêng để lòng dân Tây An dịu xuống. Công bù tội, Khâm Định hoàng đế cũng không còn truy cứu đến chuyện này.

Tây An? Tây An vương? Tiêu Chính Quân trở thành Tây An vương sắp thành thân với Trần quận chúa? Kim Vãng Tích hoàn toàn chấn động. Đã lâu rồi không nghe thấy ai nhắc tới ba chữ “Tiêu Chính Quân”, Kim Vãng Tích còn tưởng mình đã thật sự quên được, nhưng tất cả giống một vết sẹo, nhìn thấy sẽ thấy đau.

Lý Thiệu Văn quay sang nhìn thấy Kim Vãng Tích, bất ngờ chạy đến bên cạnh “Tử nhi, sao muội rời khỏi cung?”

“Không rời khỏi cung, sao muội biết được biểu ca lừa dối muội bao lâu nay? Tiêu Chính Quân đến Tây An. Tây An là nơi quân Đại Triều chiếm đóng, một mình Tiêu Chính Quân sao có thể đến đó?” Kim Vãng Tích không nhìn Lý Thiệu Văn.

Lý Thiệu Văn đau lòng khi thấy Kim Vãng Tích lo lắng cho nam nhân khác, ôm lấy Kim Vãng Tích vào lòng “Tử nhi, Tiêu Chính Quân thay lòng rồi. Hắn giờ là Tây An vươngsắp lấy Trần quận chúa ở lại Tây An, không quay về kinh thành nữa. Trước đây muội còn tưởng hắn sẽ trở lại giang hồ nhưng không ngờ hắn đã quên muội, đi lấy nữ nhân khác.”

“Cho dù là vậy, muội cũng không hận Tiêu Chính Quân. Muội hận chính bản thân mình khi đó đã nói ra những lời tuyệt tình, tự tay gϊếŧ chết tình yêu mà Chính Quân dành cho muội. Muội không nghĩ Chính Quân sẽ tha thứ cho muội nhưng biểu ca sao có thể lừa muội nhiều chuyện như thế. Muội thấy mình như một đứa ngốc bị người xung quanh lừa gạt, bản thân lại bị nhốt trong chiếc lòng hoa lệ này, cho dù vẫy cánh cũng không thể thoát ra.” Kim Vãng Tích đẩy Lý Thiệu Văn ra, gào lên. Thiệu Văn ca ca mình biết sẽ không nói những lời này.

Lý Thiệu Văn sờ lên mảng vải buộc ngang trái Kim Vãng Tích, giọng ôn nhu nói “Tử nhi, biểu ca xin lỗi vì bấy lâu không nói cho muội sự thật. Muội giận biểu ca thì đánh đi.”

Thiệu Văn ca ca, huynh biết muội không thể ra tay mà, sao còn ép muội? Kim Vãng Tích nhìn sang Lý Thiệu Văn, đôi mắt nhoè đi “Muội không về Tư Phong nữa.”

Nhìn thân ảnh Kim Vãng Tích chạy đi, Lý Thiệu Văn liền đuổi theo. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi, bên ngoài trời lạnh nhưng Kim Vãng Tích đi bàn chân trần rất dễ nhiễm lạnh.

Tường thành Đông Môn, bàn chân trần dẫm lên tuyết, áo choàng dày quét đất, Kim Vãng Tích bước từ bước chậm chạp nhìn về mạn bắc, nơi đó có hình bóng của nam nhân mình yêu thương.

Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, bốn phía đều là tuyết, ánh mặt trời yếu ớt phương nam dường như đã bị tuyết phủ mất, Kim Vãng Tích nhìn tuyết rơi, đôi môi tái nhợt mỉm cười “Chính Quân, Tây An là nơi như thế nào có thể giữ chân chàng?” Tây An trong suy nghĩ của Kim Vãng Tích chính là một vùng đất xa xôi, nơi bản thân không thể tới.

Đã lâu không nhìn thấy hình bóng chàng, ta còn tưởng chính bản thân đã quên được chàng nhưng ta đã sai. Tây An là vùng đất như thế nào, có thể khiến chàng ở lại? Ta ước gì mình có thể đặt chân tới Tây An cùng chàng ngắm hoa đào nở nhưng tất cả chỉ là mơ ước của riêng ta. Cho đến tận cùng, ta vẫn không thấu được trái tim của mình.

Lý Thiệu Văn cầm ô đứng từ xa rất muốn tiến đến che cho Kim Vãng Tích, ôm chặt người vào lòng nhưng không thể, bàn tay buông nhẹ, chiếc ô rơi xuống. Biểu ca muốn cùng Tử nhi chịu đựng những đau khổ này.

Tuyết rơi mãi, hai người đứng trên thành Đông Môn.

Tây An – Bắc Định quốc

Mùa xuân tại Tây An ngoài tuyết còn có hoa đào trắng, khắp nơi chìm trong lễ hội. Giờ đây Tây An đã sáp nhập vào Bắc Định quốc, Khâm Định hoàng đế đã cử quan lại đến nơi này nhưng chức vị Tây An vương vẫn được coi như là tộc trưởng. Trải qua một mùa đông dài, Tiêu Chính Quân đã hoàn thành được nhiệm được giao, có thể trở về giang hồ, sống những ngày tháng bình yên nhưng Trần Hữu Nhi chỉ là một nữ nhi không thể theo mình lang thang khắp nơi. Tiêu Chính Quân cũng nuối tiếc khi phải rời khỏi Tây An.

Nhìn hoa đào trắng nở vào mùa xuân, Tiêu Chính Quân không thể quên được Kim Vãng Tích.

Phía bên kia con suối, Trần Hữu Nhi thích thú ngắm nhìn hoa đào trắng, mọi năm hoa đều nở những năm nay Tây An đã đổi chủ nơi này bình yên hơn, Trần Hữu Nhi cảm nhận được từng bông hoa cũng có sức sống.

Trần Hữu Nhi bẻ một cành hoa đào trắng, đứng giữa nền tuyết trắng đang rơi múa điệu múa của nữ nhân Tây An nhưng Tiêu Chính Quân lại không để ý tới. Có chuyện gì vậy? Huynh ấy chê mình múa không đẹp? Trần Hữu Nhi đi đến trước mặt Tiêu Chính Quân “Muội biết muội múa không đẹp, huynh dù không thích cũng nên có vẻ mặt khác.”

“Muội múa rất đẹp, chẳng qua huynh đang mải nghĩ một chuyện, không có để ý.” Tiêu Chính Quân hoàn hồn nhìn Trần Hữu Nhi.

Không để ý thì sao biết mình múa đẹp? Trần Hữu Nhi thật không hiểu nam nhân của Bắc Định quốc cứ thích vòng vo, không đẹp thì nói không đẹp. Thở dài một tiếng, Trần Hữu Nhi đưa cành hoa đào trắng trong tay lên trước mặt Tiêu Chính Quân “Huynh vừa ngắm hoa đào này? Nói cho muội biết, hoa đào có liên quan đến tỷ tỷ đúng không? Huynh nhớ tỷ tỷ sao? Tỷ Tỷ là ai? Giờ huynh đã là Tây An vương thích cứ việc nói thẳng, muội sẽ tới Bắc Định đưa tỷ tỷ về đây cho huynh.” Tại sao cứ phải nhớ mong? Trần Hữu Nhi thấy ân nhân của mình nhớ người ta sao không chạy đi tìm?

Tỷ Tỷ, Tiêu Chính Quân cười, bản thân thật sự đang nghĩ đến bóng hoàng y đứng dưới hoa đào “Huynh đang nhớ nhưng giữa huynh và nàng ấy đã kết thúc, huynh cả đời không thể với tới.”

Trần Hữu Nhi cũng bị kéo theo tâm trạng buồn của Tiêu Chính Quân.

Ánh mắt Tiêu Chính Quân lại nhìn sang những cây đào trắng bên suối, chợt thấy bóng một nữ tử. Vãng Tích? Tiêu Chính Quân không tin vào mắt mình, chớp mắt một cái toàn bộ khung cảnh đều biến mất. Chỉ là ảo giác, Tiêu Chính Quân sững người đứng giữa trời tuyết.

Đại Minh điện – Đại Nội – Hoàng cung Bắc Định quốc

Tất cả các bá quan văn võ đều có mặt tại Đại Minh điện, Khâm Định hoàng đế rất vui mừng vì đại quân Đại Triều đã bị tiêu diệt, người lập đại công gϊếŧ được Ninh Kiệt chính là Khang vương. Thứ bậc các của các vương gia cũng có quy định rõ ràng, Khang Nhân vương được phong thành Khang vương chính là chức vị cao nhất dành cho một vương gia từ khi lập quốc đến nay. Trong triều ai cũng đồn rằng Khang vương Kim Thiên Từ lập được đại công, lại là đích tử, có Bùi tể tướng hậu thuẫn, ngai vị thái tử đã định rồi. Bùi tể tướng trước giờ luôn cẩn trọng thường xem những lời đồn đại như gió thoảng qua tai, khi chiến tranh đã góp không ít sức người sức của, Khâm Định hoàng đế tự tay viết tặng 2 chữ “công thần”. Quách tướng quân được phong Nhị đẳng tướng quân ban chữ phong hiệu Trung Vũ tướng quân. Kim Thiên Phúc và Lý Thiệu Văn có công mượn quân của Tây Vệ quốc kịp thời cứu nguy cho thành Vệ An đều được trọng thưởng.