- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phượng Hoàng Đồ Đằng
- Chương 47: Khởi binh tạo phản
Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 47: Khởi binh tạo phản
Đối với những người thân thích trong cung, từ lâu Kiền Vạn Đế đã có một kế hoạch ngầm, người ngoài không biết, còn những cung nhân tâm phúc đều hiểu nhưng không nói ra.
Hắn lập kế hoạch để phế truất hai người, một là phế Đông Dương vương, hai là giam lỏng Thái hậu – mẹ đẻ của Đông Dương vương, sau đó lập tiểu quý nhân trong Thanh Trinh điện lên ngôi.
Nếu những suy nghĩ này trở thành hiện thực, thì lập tức những mối quan hệ hoàng thân quốc thích sẽ lung lay, tiếp đó có thể gây nên thiên hạ đại biến. Bởi vì còn chút lưu tâm tới mối đe dọa này, nên Kiền Vạn Đế vẫn chưa tiến hành, và những suy nghĩ này cũng vẫn chỉ nằm sâu trong trí óc hắn mà thôi.
Đông Dương vương cho rằng việc hắn lập mưu lật đổ chính quyền hiện thời là một thời cơ, nhưng hắn không biết rằng ý đồ khởi binh tạo phản của hắn từ trước đã có biến động Kiền Vạn Đế là ai? Ám vệ hoàng gia là những kẻ ăn không ngồi rồi sao? Đương lúc Đông Dương vương Lý Tấn Nguyên nghĩ rằng âm mưu của mình là hoàn hảo, thì hắn cũng không ngờ được rằng mình đã trở thành quân cờ trong tay kẻ khác từ lúc nào.
Lý Ký đã cố tình dung túng cho tên hoàng đệ này, dung túng cho hắn tập kết binh mã, dung túng cho hắn cấu kết với triều thần, thậm chí còn âm thầm cấp cho hắn phương tiện đi lại, thản nhiên đẩy hắn vào con đường một đi không trở lại. Ngay trước ngày khởi binh của Lý Tấn Nguyên, Lý Ký đột nhiên phát binh bao vây Đông Dương vương phủ, ám vệ hoàng gia lục soát được một bộ long bào, long mão cùng mật tín trong vương phủ, chỉ chờ hoàng lệnh ban xuống là lập tức niêm phong tài sản!
Lý Tấn Nguyên rơi đài, Hoàng thái hậu cũng nhất định không trụ vững được lâu! Hoàng thái hậu bị lật đổ là do nàng ta vô đức vô năng, năm đó người đáng lẽ ra được ngồi lên ghế Hoàng thái hậu phải là thân mẫu của Kiền Vạn Đế mới đúng!
Tâm nguyện bao năm nay sắp trở thành hiện thực, niềm sung sướиɠ của Kiền Vạn Đế khó mà qua mắt được bọn hạ nhân. Thế nhưng ngay sau đó, Hoàng hậu lại dám giả mạo thánh chỉ, phái người đưa Đông Dương vương trốn khỏi kinh!
Đông Dương vương vừa rời kinh, lập tức hành quân thần tốc đến đại doanh Hán Bắc, ở trong cung Hoàng hậu cũng bí mật lệnh cho Thái tử chuẩn bị binh mã, chờ lúc Kiền Vạn Đế cùng Đông Dương vương hai hổ tranh nhau, Thái tử có thể thừa dịp mà ngư ông đắc lợi. Kế hoạch này được tiến hành thập phần hoàn hảo, cho dù Kiền Vạn Đế biết bọn họ đang làm gì, thì cũng không có tâm trí đâu mà quản. Có thể nói nếu kế hoạch của Hoàng hậu được tiến hành suôn sẻ, thì lúc này Thái tử đã có thể đăng cơ rồi.
Thế nhưng ai ngờ được, Đông Dương vương Tấn Nguyên đến đại doanh Hán Bắc chưa được bao lâu thì bị Lộ Cửu Thần một tay bóp chết!
Đông Dương vương chết, Thái hậu lập tức bị phế, bị giam trong lãnh cung, không ai được phép đến thăm. Một đêm nọ, Kiền Vạn Đế đến Phượng Tiên cung, ôn nhu nhã nhặn nói với Hoàng hậu đúng hai câu. Câu đầu tiên, cho nàng ta một thanh chủy thủ, một chén độc dược, ba thước lụa trắng, để nàng ta chọn câu thứ hai: hắn sai người đọc di chiếu lập hoàng thái tôn làm tân đế, coi như là nể tình vợ chồng bao năm qua, cho nàng ta ra đi thanh thản.
Hoàng hậu chọn chén độc dược. Hạc đỉnh hồng loại cực phẩm, lập tức phát tác, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ sau một hồi giãy giụa quằn quại trong đau đớn, rốt cuộc cũng nối bước Minh Duệ Hoàng hậu mà đi xa.
Minh Đức không biết y về đến đại doanh ngoài thành bằng cách nào. Y vẫn còn nhớ sau khi gặp được Thái tử thì xe ngựa quay trở lại Thanh Trinh điện, nhưng y đâu có gặp được Thái tử. Trên đường về, mấy tên hạ nhân mải điều khiển mã xa, mà không để ý đến Minh Đức đã nhảy khỏi xe từ lúc nào, men theo con đường bí mật của các ám vệ mà rời khỏi cung.
Bóng đêm đã phủ kín bên ngoài thành, cây cỏ khô héo xám xịt một mảng núi đồi, cơn gió đêm giá lạnh đến run rẩy, đánh gục cả những con người kiên cường nhất.
Lại thêm một trận gió nữa, gào thét giữa không gian như cuốn phăng đi những gì còn sót lại của linh hồn người ấy.
Nữ nhân đã từng dỗ dành y khi y khóc, nữ nhân đã hi sinh hạnh phúc được làm mẹ của mình, giờ đã lẳng lặng qua đời, một đi không trở lại, cũng không một lời trăn trối.
Nước sông lạnh buốt thấu xương. Thế nhưng Minh Đức vẫn ngâm mình trong nước, máu khắp người như kêu gào trong từng huyết mạch, nhưng trái tim y lại như đang rơi, rơi mãi xuống một vực sâu không đáy.
Tại sao chứ? Ta đã mất mẫu thân rồi……
Ông trời tại sao lại đối xử tàn nhẫn với y như vậy. Người thì có dòng dõi thiên hoàng, quyền sinh sát nắm trong tay, coi vận mệnh người khác như thứ đồ chơi người thì khao khát được sống, chịu đựng bao gian nan đau khổ mới giữ được một thứ trân quý, nhưng rồi lại bị con người cao cao tại thượng kia tùy tiện cướp đi.
Cho dù ngươi có trân trọng món đồ đó như thế nào, yêu quý món đồ đó đến mức tâm tâm niệm niệm phải mang máu xương ra mà bảo vệ, thì đó cũng vẫn chỉ là món đồ chơi tầm thường bị giẫm đạp để gϊếŧ thời gian của đấng bề trên mà thôi.
Minh Đức vẫn im lặng ngâm mình trong nước, chỉ nghe thấy thanh âm hô hấp nhạt nhòa của chính mình. Xa xa văng vẳng có tiếng người, bên dưới những căn lều bắt đầu sáng đèn, bên trên sao trời nhấp nháy, nhưng tất cả đều chỉ là những chấm sáng nhỏ bình thường.
Tất cả đều xa vời.
Niềm vui nho nhỏ đáng thương, hèn mọn nơi trần thế rốt cuộc đã bị cướp đi một cách trắng trợn.
Màn đêm tựa như bóng đen rộng lớn bao phủ lấy bầu trời, vĩnh viễn không còn có thể nhìn thấy ánh bình minh ngày mai.
Ngày hôm sau, trong cung phái người đến mời tiến cung, trướng chủ soái đóng cửa, không chút động tĩnh. Đại thái giám rút thánh chỉ ra, chủ soái phái người đáp lại: tướng quân mắc phong hàn nặng, sợ rằng không tiến cung được, cũng không cần đến nữa.
Mấy ngày sau, đại quân dẫn binh vào yết kiến, áo giáp trắng bạc lấp lánh trong ánh mặt trời, y bào tung bay, ngựa giậm từng bước lên mặt đất, người cùng ngựa tựa như tiên hạ phàm mà tiến vào trong thành, vạn chúng nhất loạt hô ‘Đại vương vạn tuế’, tiếng vang rung chuyển đất trời.
Bên trong bức tường thành là một tòa đài cao, Kiền Vạn Đế mang theo một số trọng thần tâm phúc, đằng sau còn có nghi trượng hùng hậu, nghênh đón đại quân hồi thành đầy nồng nhiệt. Mãi cho đến trưa, đại môn bằng sắt đen ở phía tường thành xa xa mới ầm ầm mở ra, từng đợt vó ngựa đạp đất tung bụi mù từ đằng xa tựa như đám khói huyền ảo của mấy vị tiên lúc giáng trần, cơ hồ che khuất mọi tầm nhìn, biến mặt đất cùng bầu trời như hòa vào làm một.
Trương Khoát thấp giọng hỏi:
– Hoàng thượng, cửa cung……
Kiền Vạn Đế đột nhiên đưa tay ngăn hắn lại.
Đại quân càng lúc càng tiến gần, mặt đất càng lúc càng rung động dữ hơn, vạn mã chồm người hí vang một tiếng như sấm gào sét đánh, khiến những người gan nhát tâm nhược không dám nhìn thẳng vào. Giữa một đám nhân mã đông nghìn nghịt, một thiếu niên tướng quân mặc áo giáp trắng bạc cưỡi ngựa đi tiên phong, phi nhanh như nước chảy thác cuộn vào trong thành.
Kiền Vạn Đế vẫn không quay đầu lại, Trương Khoát chỉ nghe thấy tiếng hắn nói, mang theo chút lãnh khốc:
– …… Trẫm đang cao hứng, đừng nhắc đến chuyện đó nữa……
Đại quân phi tới dưới chân thành, tiếng ầm ầm dần dần biến mất. Trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng vó ngựa dừng vang vọng, ngoài ra chẳng còn chút âm thanh nào khác, toàn quân đứng trang nghiêm trong gió bụi trần gian, không ai động đậy, cũng chẳng ai nói năng gì.
Quan viên của Ti lễ giám truyền lệnh vương từ trên tường thành xuống tận dưới cửa cung. Đáng lý ra cửa cung lúc này phải mở, nhưng không biết vì sao hai cánh cửa vẫn đóng chặt, chỉ thoang thoảng nghe thấy tiếng người truyền lệnh xuống:
– Hoàng thượng có lệnh, toàn quân xuống ngựa quỳ lạy
– Toàn quân xuống ngựa quỳ lạy
– Thống soái Thượng Quan Minh Đức, dẫn toàn quân xuống ngựa quỳ lạy!
Trời đất lúc đó dường như không tồn tại một thanh âm nào khác ngoài tiếng truyền lệnh lúc thấp thoáng trong gió, lúc cuồn cuộn như bão tố, bị giam hãm đằng sau cánh cửa cung.
Một người định bước xuống, kéo theo tả hữu xuống ngựa theo.
Minh Đức vẫn ngồi nguyên trên ngựa, ngẩng đầu lên nhìn Kiền Vạn Đế đằng xa. Ánh mặt trời khiến người khác không nhìn rõ khuôn mặt y, chỉ thấy một thân ảnh trắng bạc lấp lánh trong ánh nắng, chói mắt đến nỗi người thường không dám nhìn thẳng.
Kiền Vạn Đế hơi vươn người về phía trước, ánh mắt cơ hồ mang một nỗi mê luyến đến vô cùng chăm chú nhìn thân ảnh chói lòa kia. Nhưng nếu hắn thật sự mang ánh mắt ấy, thì Minh Đức giờ đây đã bị đè xuống ngay tại đây rồi.
– …… Thật xinh đẹp…… – Kiền Vạn Đế mỉm cười, không đoán nổi sự tàn nhẫn trong thanh âm này. – …… Thật sự…… rất đẹp……
Vẻ mặt hắn rất bình thản mà cũng rất kiên quyết, giống như không thứ gì thuộc về hắn mà có thể thoát khỏi bàn tay hắn. Thậm chí ngay khi Minh Đức giương cung lên, hắn cũng không mảy may động.
Minh Đức vung tay, rút ra bảy mũi tên, ngắm thẳng về phía Kiền Vạn Đế rồi phóng mạnh!
Trong phút chốc, tường thành đại loạn, mỗi người nháo nhào lao về phía Hoàng đế, người hô cứu giá, người hét tạo phản, thanh âm ào ào dội đến như nước cuốn, không ngừng nghỉ. Ngay lập tức, một tấm khiên kiên cường được dựng lên, bảo vệ cung thành ở bên trong.
Minh Đức buông cung, phó tướng phía sau giương đại kỳ lên, phấp phới tung bay trong gió.
– Xông lên! Phá tan cung điện, hưởng ngàn dặm đất đai, phong vạn lần hầu tước!
– Xông lên!
Đại quân ào ào xông tới, ngự lâm quân trấn giữ cửa cung chẳng phải là đối thủ của họ. Trong chốc lát, ầm một tiếng giữa đám loạn quân, đại môn bằng sắt đen sơn đỏ cao ba trượng liền bị phá vỡ. Loạn quân cuốn vào tựa dòng nước siết, tỏa ra mọi nơi trong hoàng cung.
Minh Đức tướng quân làm phản.
Y dẫn theo đại quân từ đại doanh Hán Bắc ngàn dặm hồi kinh, sau đó đánh thẳng vào nơi ở của Hoàng đế thiên hạ chí tôn – hoàng cung.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phượng Hoàng Đồ Đằng
- Chương 47: Khởi binh tạo phản