(Phượng hoàng ấn được kế thừa)
Đại quân Tây Uyển chỉ trong một đêm đã tiến sâu vào đất Thiên triều, tinh binh Tây Uyển quốc từ trong Sơn Kiếm quan tràn vào, giống như mũi đao sắc nhọn, đâm thẳng vào biên giới phía Bắc.
Tây Uyển quốc tuy rằng lãnh thổ còn hoang vắng, nhưng nhân dân lại có tinh thần thượng võ cao, vài thập niên gần đây nông nghiệp còn được mùa to, hơn hẳn Thiên triều, tựa như sư tử hung mãnh vừa thức tỉnh. Trác Ngọc trước khi tiến cung là một kẻ xuất thân từ chiến trường, nghe nói hắn chưa từng nếm mùi thất bại, hơn nữa quân hắn tiến đến đâu là gϊếŧ sạch đến đó. Dần dần, trẻ con Thiên triều ở biên giới phía Bắc có khóc đêm, chỉ cần cha mẹ dọa một câu ‘Trác Ngọc đến kìa’, đứa nhỏ kia nhất định sẽ sợ hãi mà ngậm miệng lại.
Lần này, y không tàn sát dân trong thành, mà cứ đi đến đâu là truyền bệnh dịch đến đó. Tà thuật Tây Uyển phức tạp thâm hiểm, bản thân Trác Ngọc cũng là một cao thủ tà thuật, đại quân cứ đi đến thành nào, thì thành đó lập tức bị bệnh dịch hoành hành, cứ như vậy mà bao nhiêu thành trì bị tổn thất. Không lâu sau, rất nhiều quan quân trấn thủ biên cương chỉ cần nghe nói đại quân Tây Uyển quốc chuẩn bị tiến đến là lập tức đào tẩu, thế nên tốc độ xâm chiếm cũng được đẩy nhanh. Biên giới phía Bắc của Thiên triều liền rơi vào thế nguy hiểm.
Gia Nho Châm là lão nhân gia được tiên đế tối tôn kính. Kiền Vạn Đế được lên làm Thái tử, kỳ thật ít nhiều cũng nhờ lão chân nhân kia nói với tiên đế.
Gia chân nhân biết nhìn xa trông rộng, biết xem xét tinh tượng, biết tính toán bát quái, Tiên đế vẫn tin tưởng rằng hắn có thể đoán trước được tương lai. Lúc Lý Ký vẫn còn là một Hoàng tử phơi mặt ngoài chiến trường bắt đầu sự nghiệp, có một lần trở về kinh, Gia chân nhân đã chỉ vào hắn, rồi nói với Tiên đế:
– Mệnh rồng!
Chính vì những lời này mà Tiên đế đã quyết định không chọn Đông Dương vương Tấn Nguyên mà lập Lý Ký làm Thái tử. Cũng bởi vì câu nói này, Lý Ký sau khi lên ngôi được mười mấy năm vẫn tôn Gia chân nhân làm đế sư (thầy của vua), cấp cho Tinh điện trong nội cung, đứng trong hàng nhất phẩm đại quan. Có thể nói, cả triều đình này, người Kiền Vạn Đế trọng dụng nhất là mấy người nhà Đinh gia cùng Hạ gia, nhưng người mà hắn tín nhiệm nhất suốt mười mấy năm qua không có ai khác ngoài Gia chân nhân chẳng màng thế sự kia.
Lúc này, Gia Nho Châm đang lẳng lặng nhìn một cuốn sách lụa vàng, bên trên có mấy nét chữ to còn chưa ráo mực, mùi mực tàu vẫn quanh quẩn trong Tinh điện tối đen.
Tà long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân long mà đối đầu. (rồng chân chính, trái với rồng ác ở đầu câu)
Đây là lệnh của Kiền Vạn Đế âm thầm ban xuống. Kỳ thật Kiền Vạn Đế không hẳn tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, nhất là trong thời điểm chiến tranh loạn lạc, chỉ có thể dùng đao sắc thương nhọn mà quyết đấu, đâu có thừa thời gian mà lo chuyện quỷ thần? Từ xưa đã có không ít vương triều chỉ vì quá mê tín mà dẫn đến họa diệt quốc đó thôi!
Thế nhưng có đôi lúc, có thể mượn cớ mấy thứ mê tín đó mà làm cho người không tin cũng không thể không tin.
Đại thái giám Trương công công giao cho Gia Nho Châm cuốn sách lụa vàng có dấu vua, thần tình tươi cười nói:
– Ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng, Thái tử yếu đuối vô năng như vậy, không phải là chuyện tốt…… Tuy nói sẽ lập đứa bé trong bụng Thanh Hà công chúa làm hoàng tôn, nhưng vạn nhất Thái tử có làm gì sai, bị nhốt vào đại lao, vạn nhất hoàng tôn cũng giống như phụ thân hắn thì…… Xem ra, vẫn là nên đưa Thái tử ra chiến trường nằm gai nếm mật vài năm…… Không phải Hoàng thượng không đếm xỉa đến tình phụ tử, Hoàng thượng cũng là xuất thân từ chiến trường, lúc này đưa Thái tử ra chiến trường không phải là hại hắn, kỳ thật là thương hắn a……
Nếu Thái tử có thể trở về, đương nhiên sẽ dựa vào kinh nghiệm chiến trường mà có đủ tư cách làm Thái tử hơn, như thế việc lên ngôi cũng thuận lợi hơn.
Nhưng nếu Thái tử không may hi sinh vì đất nước, thì trong đám mấy hoàng tử còn lại kia, lại đành chọn ra một người mà bồi dưỡng vậy……
Gia Nho Châm biết rằng quẻ của hắn, kỳ thật chỉ là một thứ công cụ. Nhưng ai mà chẳng là công cụ cho Kiền Vạn Đế? Ông đâu còn sự lựa chọn nào khác? Chỉ là một lão nhân ẩn mình trong thâm cung mười mấy năm nay, ông còn có thể có sự lựa chọn khác sao?
Tà long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân long mà đối đầu…… Ngày mai phải vào triều dâng cuốn sách lụa này, tức là đêm nay ông phải thức cho đến khi xem tinh tượng xong mới thôi…… Hoàng thượng không có khả năng ngự giá thân chinh, thì còn ai có thể xưng làm chân long? Ngoại trừ Thái tử ở Đông cung, còn có thể đùn đẩy trách nhiệm này cho ai đây?
Gia Nho Châm khẽ thở dài, chậm rãi buông bút xuống, đặt cuốn sách lụa vàng cùng bao đựng vào trong ngăn kéo. Sau đó, bên ngoài truyền vào một thanh âm nhẹ nhàng:
– Chân nhân, ngài có dùng trà không?
Gia chân nhân mỗi đêm đều phải điều khí trong người, thưởng trà rồi mới đi ngủ được, vì thế cũng chẳng để tâm lắm, chỉ gật gật đầu:
– Mang vào đi.
Tiểu thái giám cúi đầu tiến tới dâng chén trà đến trước mặt lão nhân. Gia Nho Châm nhìn bộ dáng y có vẻ lạ mắt, liền hỏi:
– Ngươi mới tiến cung hả?
Đứa nhỏ kia trông chỉ chừng trên dưới mười tuổi, mặt mũi xinh đẹp, giờ có điểm sợ hãi:
– Nô tài vừa mới vào cung, tổng quản công công nói nô tài có vẻ lanh lợi, nên mới sai đi hầu hạ chân nhân……
Gia chân nhân gật gật đầu:
– Không sao, ngươi không phải sợ, chỉ là trông ngươi lạ mắt nên mới hỏi thôi. Ngươi lui xuống đi.
Tiểu thái giám kia đáp ‘vâng’, nhưng không chịu đi, vẫn đứng yên tại chỗ, giương mắt nhìn ông. Gia chân nhân cảm thấy có điểm kỳ quái, ông vừa định mở miệng hỏi, đột nhiên có một cơn buồn ngủ kéo đến.
Cơn buồn ngủ kia kéo tới rất nhanh, ông lập tức cố nhìn lên, trong khoảng mông lung trước mặt, tiểu thái giám kia chợt nở nụ cười. Nụ cười đó xinh đẹp đến nỗi không thể nói thành lời.
Sau đó trong trí nhớ của ông là một khoảng tối.
Lúc Gia Nho Châm tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, gần sát giờ lên triều. Ông vùa tỉnh liền bị Trương Khoát cùng một nhóm tiểu thái giám xúm xít bên cạnh:
– Chân nhân! Mau tỉnh lại! Hoàng thượng đã lâm triều rồi!
Gia chân nhân tuổi đã già, liền luýnh quýnh đứng lên rồi nhanh chóng lấy tấu chương trong ngăn kéo ra, sau đó bị đám người kia lôi lên xe. Quyển tấu chương kia chẳng hiểu vì sao lại được bao bọc cẩn thận, hình như có điểm không đúng. Nhưng ông không để ý, già rồi, đầu óc cũng lẩm cẩm mất rồi.
Sáng hôm nay, Kiền Vạn Đế đặc biệt lệnh cho Thái tử cùng vào triều, văn võ bá quan đứng thành hai hàng, Hạ Trưng cùng Đinh Hoảng là hai quan phụ chính đứng đầu mỗi hàng. Cả đại điện rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả đều nhìn chăm chăm Gia chân nhân đầu hoa râm tiến vào đại điện, tay dâng tấu chương, quỳ xuống đất hô to:
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chỉ bằng một ánh mắt của Kiền Vạn Đế, Trương Khoát vội vàng tiến đến phía trước, đỡ Gia chân nhân dậy:
– Chân nhân mau đứng lên!
Gia chân nhân cười ha hả:
– Cựu thần không dám làm trái phép tắc, nếu dám mạo phạm, đầu này nhất định sẽ tự mình dâng lên…… Hoàng thượng anh minh, cựu thần tối hôm qua đã xem tinh tượng, đã nắm được thiên ý, có thể chấm dứt được cuộc chiến tranh phi nghĩa của Tây Uyển quốc, thế nên mới đến đây bẩm báo Hoàng thượng……
Kiền Vạn Đế lập tức giả bộ vui sướиɠ:
– Lời của chân nhân, từ trước tới nay trẫm đều rất tin tưởng.
Mọi lão nhân đều như vậy, chỉ cần hơi khen ngợi cũng vừa lòng vô cùng. Gia chân nhân vuốt chòm râu, hài lòng thỏa dạ mở tấu chương ra, cao giọng đọc:
– Bẩm Hoàng thượng, cựu thần thấy có hung tinh phạm vào tử vi, có chiến loạn sát nghiệt, khuấy đảo thiên hạ, khiến nhân dân không thể bình yên. Trác quốc sư của Tây Uyển quốc sát khí quá nặng, bị mùi máu bao kín người, tuy rằng có thể nhất thời hung hãn xâm chiếm, nhưng chung quy sẽ không thể kéo dài. Hiện nay ta long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân phượng…. đối đầu!
Gia chân nhân đột nhiên dừng lại, ông chợt cảm giác có điều gì đó không đúng.
Trương Khoát đứng cạnh hắn, sắc mặt cũng biến đổi, trong phút chốc trở nên tái nhợt, giống như vừa bị ăn một quyền vào mặt vậy.
Nhưng không chỉ có Trương Khoát, mà ngay cả Kiền Vạn Đế ngồi trên cao, sắc mặt cũng có chút biến. Gia chân nhân cố mở to đôi mắt mờ của mình, cẩn thận nhìn kỹ lại từng chữ trên tấu chương, ngữ điệu tràn đầy nghi hoặc:
– Tà long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân…… chân phượng đối đầu……
Rõ ràng tối hôm qua chính tay ông viết hai chữ ‘chân long’, sao giờ lại biến thành ‘chân phượng’?
Phượng hoàng, phượng hoàng là Hoàng hậu! Chẳng lẽ bắt Hoàng hậu ngự giá thân chinh sao?
Quả thực hoang đường!
Kiền Vạn Đế sắc mặt xanh mét, chính là đang cố nén vào trong mà thôi, còn ngữ điệu nói ra cũng mang ý tứ trách móc nặng nề:
– Quẻ này chân nhân tính, chẳng lẽ là ám chỉ Hoàng hậu? Chẳng cần nói tới việc từ xưa tới nay, chưa có bản ghi chép nào nói đến chuyện nữ tử hậu cung ra tiền tuyến, chỉ có chuyện hôn quân mới dám mang nữ nhân đi ngự giá thân chinh!
Các đại thần thấy tình hình không ổn, lập tức quỳ xuống một lượt:
– Hoàng thượng chớ vì tức giận mà tự so sánh với hôn quân!
– Hoàng thượng anh minh nhân đức, làm sao có thể đứng ngang hàng với những kẻ bán nước được!
Trương Khoát vẫn là thông minh hơn cả, thấy thế liền quỳ mạnh xuống, cao giọng nói:
– Hoàng thượng! Nô tài cả gan nói một câu: Gia chân nhân quẻ này không được minh bạch, hãy để cho ngài ấy thêm một ngày nữa!
Đám đại thần liền có phản ứng, nhao nhao đồng tình:
– Hoàng thượng bớt giận! Quẻ này không minh bạch, nên tính lại quẻ khác!
– Chân nhân tuổi tác đã cao, khi hành sự cũng nên thận trọng, nhất là xem quẻ, càng phải cẩn thận để còn hội báo cho bề trên!
Gia Nho Châm không biết phải làm sao, cứ đứng trơ một chỗ, nhìn mọi người quở trách như từng đợt sóng phủ đầu. Ông muốn nói gì đó, nhưng giữa đống âm thanh nhộn nhạo của đám quần thần lăn lộn nhiều năm trên quan trường kia, ai ai cũng tranh mất lời hắn, thi nhau nói những lời xoi mói, bắt bẻ. Ngay cả Kiền Vạn Đế cũng không chịu được mà phải lên tiếng.
– Thế này đi, Gia chân nhân về tính lại quẻ khác. Chuyện tính nhầm quẻ trước kia cũng đã từng xảy ra, việc quốc gia đại sự cũng không thể qua loa được, phiền Gia chân nhân lại lao khổ một phen vậy
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một thanh âm thiếu niên khàn khàn mà nhẹ nhàng vang lên từ phía giữa đám đại thần.
– Hoàng thượng. – Thượng Quan Minh Đức tiến tới một bước, đứng giữa chính thái điện, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối mặt với Kiền Vạn Đế. – Thần cảm thấy rằng, quẻ của Gia chân nhân không sai đâu a.
Gia Nho Châm vừa quay đầu lại, chợt cảm thấy một tia sét đánh ngang người, một chữ cũng không thốt nên được.
Khuôn mặt thiếu niên này hắn vẫn còn nhớ, chính là tên tiểu thái giám đêm qua dâng trà! Chính là y!
Minh Đức hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sợ hãi của Gia chân nhân đang nhìn mình. Bởi sắc mặt của Kiền Vạn Đế hiện giờ rất khó coi, khó coi tựa như hận không thể lao xuống dưới mà hung hăng đánh cho y một bạt tai, rồi lại không thể không kìm nén được ham muốn đó lại.
Minh Đức nhẹ nhàng nở nụ cười. Nụ cười kia quả thực là nhún nhường, nhưng không hiểu vì sao, lại có mang theo chút vẻ huyết sắc, giống như có thoảng mùi tanh của máu, mùi sát khí nồng nặc, vậy mà vẫn có thể tươi đẹp như vậy.
Kiền Vạn Đế há miệng định nói gì, ai ngờ Đinh Hoảng đã thiếu kiên nhẫn trước, quát lớn:
– Thượng Quan đại nhân ăn nói bậy bạ gì vậy? Theo như lời ngươi nói, quẻ nói không sai, chẳng lẽ ý ngươi phải để Hoàng hậu tự mình ngự giá thân chinh sao?
Minh Đức nhẹ nhàng nói:
– Đinh đại nhân nói sai rồi, chẳng lẽ cứ nói đến phượng hoàng là ám chỉ Hoàng hậu sao?
– Thượng Quan đại nhân thật là hồ đồ! Ngoại trừ đương triều quốc mẫu, còn ai có thể xứng với cái danh ‘chân phượng’ trên thế gian này!
– Đinh đại nhân……
– Thượng Quan Minh Đức! – Kiền Vạn Đế phất mạnh bàn tay không cầm tấu chương. – Lùi về đi!
Ý của hắn là ‘Mau trở về hàng ngũ đi!’. Thế nhưng Minh Đức không nghe theo, nếu y nghe lời Lý Ký, thì y đã không phải là Thượng Quan Minh Đức.
Đinh Hoảng bị sự tức giận của Kiền Vạn Đế khiến cho hơi chấn động. Hắn còn chưa kịp nói gì, thì luôn luôn là Thượng Quan công tử nho nhã yếu ớt lên tiếng trước, thần sắc vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
– Đinh đại nhân đúng là kiến thức hẹp hòi! Không nên ở giữa triều đường mà khoe khoang học thức! Gia chân nhân đã từng được Tiên đế tôn sùng là quốc sư, làm sao có thể nói sai được! Chẳng lẽ Đinh đại nhân hoài nghi chỉ dụ của Tiên đế sao!
Đinh Hoảng quả thực kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Thượng Quan Minh Đức lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Hoàng thượng, sau đó đưa tay cởϊ áσ ngoài ra.
Y mặc một bộ áo choàng màu thiên thanh, trái ngược hoàn toàn với quan phục. Dây lưng nhẹ nhàng bị cởi ra, chiếc áo choàng uể oải rơi xuống đất, tựa như từng chiếc lá lìa cành.
Thượng Quan Minh Đức tiến đến đứng trước các triều thần, lúc bộ triều phục kia rơi xuống đất, mọi người đứng sau sắc mặt đều thay đổi.
Một hình xăm phượng hoàng lớn in trên lưng thiếu niên.
Một hình xăm phượng hoàng kim hồng hoàn chỉnh, rõ ràng, đang giương cánh bay lên.
Gia chân nhân cơ hồ muốn phát ngất, miệng hắn không ngừng run rẩy, câu nói cũng không rõ ràng:
– …… Người của Thiên gia di tộc…… Hình xăm phượng hoàng…… Đúng là hình xăm phượng hoàng……
Trong truyền thuyết, người của Thiên gia di tộc đều có mang một hình xăm phượng hoàng, nhưng gia tộc này sớm đã bị gϊếŧ sạch, tại sao lại xuất hiện một người ở đây.
Rất nhiều người đã từng nghe nói đến điều này, nhưng lại có nhiều người chưa từng nghe qua bao giờ. Truyền thuyết thần kỳ này theo dòng thời gian trăm ngàn năm qua mà phai nhạt dần. Thế nhưng hiện thực trước mặt chứng minh rằng truyền thuyết kia vẫn còn tồn tại, phượng hoàng ấn vẫn còn kia, trên thân thể kia chính là hình xăm đó.
Một hình xăm vô cùng sống động.
Y đối mặt với Kiền Vạn Đế, nên hắn không thể nhìn thấy ấn ký dài từ vai đến tận thắt lưng của y. Hắn chỉ nhìn thấy trước mặt mình là vật nhỏ vẫn cuộn tròn trong lòng hắn, là một thiếu niên, người là tất cả đối với hắn. Giờ đây, người kia đang bán ***, kiên cường đứng giữa triều đường, phía sau là vô số ánh mắt kinh ngạc cùng khϊếp sợ.
Nếu có một ai có thể để ý đến sắc mặt Kiền Vạn Đế, thì chắc chắn sẽ còn thấy đáng sợ hơn nữa.
Nhưng thực ra có mình Trương Khoát nhìn thấy. Kinh nghiệm làm đại thái giám của một kẻ quyền lực to lớn như núi kia, hắn biết khi nào thì đừng nhìn vào mắt người đó, khi nào thì phải quan sát sắc mặt của Hoàng đế. Hắn nhìn Kiền Vạn Đế, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh: Hắn cảm thấy nếu Gia chân nhân có yêu cầu Hoàng hậu tự mình ngự giá thân chinh, thì sắc mặt của Kiền Vạn Đế cũng không khó coi như lúc này.
Hắn lại quay sang nhìn ánh mắt của Thượng Quan Minh Đức, ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống người kia vậy.
Một kẻ âm trầm nhưng thâm độc.
Buổi triều trở nên hỗn loạn, Gia chân nhân ngất lịm, một nhóm các tướng lĩnh lại giống như được thoát khỏi gông cùm, suýt nữa thì biến cung điện thành bãi chiến trường. Cuối cùng Kiền Vạn Đế quyết định dứt khoát: Hôm nay bãi triều, ngày mai tái nghị.
Minh Đức quỳ gối trong đám quần thần, lắng nghe thanh âm lạnh như băng, cố kìm nén tức giận của nam nhân kia. Môi khẽ nở nụ cười, trên mặt bắt đầu hiện chút nếp nhăn.
Cho dù hắn có thể trốn tránh được ngày hôm nay, nhưng không thể trốn được cái miệng của đám bề tôi hôm nay đã cãi nhau nảy lửa kia.
Quần thần nối đuôi nhau rời khỏi đại môn của chính thái điện. Vừa ra đến ngoài, một làn gió xuân ấm áp thổi qua người y. Có thể làn gió ngoài biên giới vẫn mang hơi lạnh, tựa như rượu nồng dao nhọn. Nhưng đó cũng là sự đau đớn nhuốm máu tự do đối với y.
Minh Đức đang bước xuống thềm ngọc, đột nhiên có người giữ một tay y lại. Trương Khoát tiến ra đằng trước y, cúi đầu thật sâu:
– Minh Đức, Hoàng thượng, ngài ấy…… đang ở ngự thư phòng đợi công tử……