Chương 40: Mưu đồ bất chính

Điểm dừng xe là quán Coffee P&W, Viên Khả Di ngóng mắt từ xa, trông thấy Lôi Dĩnh bước xuống xe đi thẳng vào cửa chính.

"Khả Di, bây giờ phải làm thế nào? Chúng ta có cần thiết theo cô ta vào trong không?" Lam Cẩn Du hỏi.

Ngón tay Viên Khả Di nhịp nhịp trên vô lăng, trầm mặc một lúc, cô "chậc" nhẹ: "Đeo khẩu trang vào đi. Chúng ta cứ tự nhiên bước vào, nếu cô ta không phát hiện thì thôi, nếu phát hiện thì xem như chỉ là trùng hợp."

Rối rít lấy khẩu trang đeo vào, Lam Cẩn Du cảm thấy tình huống này vô cùng hồi hộp, đây chính là lần đầu tiên cô đi "bắt gian"! Trước giờ chỉ thấy trên phim thôi, không ngờ hiện tại còn có thể thực hành!

"Đi."

Viên Khả Di mở cửa bước ra, Lam Cẩn Du nối gót theo sau cô bạn thân, lấy tay chỉnh lại khẩu trang cùng áo khoác. Hai người vừa đặt chân vào cửa đã thấy nhân viên phục vụ cúi đầu nói "xin chào", dẫn dắt đến một vị trí ngồi gần trong góc.

Nhìn quanh một vòng, không gian nơi này không quá lớn, nhưng Viên Khả Di lại không thấy Lôi Dĩnh đâu cả. Đợi đến lúc nhân viên phục vụ mang nước ra, cô liền thắc mắc: "Xin hỏi, có phải còn nhiều chỗ ngồi khác ở bên trong, hay ở trên lầu không?"

Nam phục vụ tươi cười đáp lại: "Không ạ. Quán chúng tôi chỉ có mỗi tầng trệt thôi."

Viên Khả Di nhíu mày: "Vậy. . . có phòng đặc biệt, hay đại khái là nơi riêng tư để cho các cặp tình nhân tâm sự gì đó hay không?"

Nam phục vụ: ". . ."

Kéo khẩu trang xuống, Lam Cẩn Du ngồi bên cạnh chép chép môi, hút một hơi nước trái cây rồi nói: "Đương nhiên là không, hỏi gì mà ngốc thế?"

Viên Khả Di quay sang, nhìn nam phục vụ cười có chút gượng: "Thật sự không có sao?"

"Vâng ạ. Không có." Nam phục vụ cảm thấy nữ nhân đeo kính râm này đặt câu hỏi quá mức ngớ ngẩn, tuy nhiên anh vẫn trả lời một cách lịch sự sau đó rời đi.

Ngồi chống cằm thở dài, Viên Khả Di đảo mắt tìm kiếm một lần nữa, chẳng lẽ. . . Lôi Dĩnh biết bị theo dõi nên đã giở trò sao?

Tâm trạng rối tung rối mù, ấy vậy mà cô bạn thân ngồi bên cạnh cứ hút nước rồn rột, Viên Khả Di lòng nóng như hoả thiêu, sốt ruột mắng: "Bồ không lo giúp mình tìm cô ta mà còn——"

"Khả Di?"

Ách. . . !

Nghe thấy tiếng gọi, Viên Khả Di giật bắn người nhìn sang thì thấy Lôi Dĩnh chỉ còn đứng cách cô vài bước chân, đang chậm rãi tiến đến với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu.

Chết thật. . . ! Từ nãy đến giờ ruột gan rối loạn cả lên nên cô quên mất điều này. . .

Lôi Dĩnh chắc chắn vừa đi vệ sinh! Mà vị trí cô đang ngồi lại nằm ngay hướng cửa thông đến khu vực nhà vệ sinh, rất dễ chạm mặt!

Ngay lúc Lam Cẩn Du còn luống cuống chưa kịp kéo khẩu trang lên trở lại, Viên Khả Di vội ôm lấy cô bạn thân của mình, vùi mặt đối phương vào ngực mình, nhìn Lôi Dĩnh cười nhe răng, toát cả mồ hôi hột: "Lôi Dĩnh? Chị. . . chị cũng đến đây sao?"

Chứng kiến một màn ôm ấp giữa nơi đông người, Lôi Dĩnh trước tiên là trố mắt, nhưng ngay sau đó liền cảm giác l*иg ngực có chút tê nhức không rõ nguyên do. Dù đã cố gắng nhưng khi đến trước bàn Viên Khả Di, nét cười trên miệng vẫn không được tự nhiên cho lắm: "Ừm. Tôi có hẹn với bạn ở đây. Em cùng. . . đối tác không phải sẽ đến công ty sao?"

Viên Khả Di nhanh trí đáp lại: "Ở công ty bàn bạc không tiện. . . chúng tôi nghĩ ở quán nước sẽ thích hợp hơn."

Thích hợp. . . ? Là thích hợp để làm loại chuyện này sao? Lôi Dĩnh nghĩ rồi liền rũ mi, lại nhìn đến nữ nhân đang được Viên Khả Di ôm vào lòng. . . có chút tư vị lạ lẫm trào lên, nghẹn đặc đâu đó nơi cuống họng khiến cô vô cùng khó chịu.

Viên Khả Di nói rồi cũng không quên cười qua loa vài tiếng, nhưng rất nhanh liền hắng giọng, giả vờ lia mắt nhìn quanh một vòng, hỏi: "Ừ, ừm. . . bạn của chị cũng đang ở đây có phải không?"

Trùng hợp lại gặp Viên Khả Di ở nơi này, Lôi Dĩnh cũng không muốn giấu giếm nữa, ngay lúc cô vừa mở miệng thì chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến giọng nói của Khâu Tinh Húc: "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Linh cảm không lành, Lam Cẩn Du tranh thủ kéo lên khẩu trang để hóng drama, cô nhìn xem là cái tên gian phu nào mà lại. . . tốt phước đến thế, còn có thể sở hữu được trái tim của nữ nhân băng sơn như Lôi Dĩnh!

Khâu Tinh Húc tướng mạo khôi ngô, hơn nữa vóc dáng còn cao ráo, đẹp cứ như tạc tượng khiến Viên Khả Di vừa trông thấy đã vô thức nhíu lại hai hàng mày sắc lẹm.

Quả nhiên là nam nhân. . . thật không nghĩ oan cho cô ta chút nào!!!

Về phía Lam Cẩn Du, cô vừa ngoái đầu nhìn ra sau lập tức trợn mắt lè lưỡi: "Ấy. . . ! Là. . . là. . ."

Đánh nhẹ cùi chỏ vào tay Viên Khả Di, Lam Cẩn Du ghé sát người cô bạn thân của mình nói khẽ: "Là hắn! Là cái tên mà gần 5 năm trước mình gửi hình cho bồ a! Thôi rồi, đúng thật là tình nhân lâu năm của cô ta rồi!"

Trong thoáng chốc cả gương mặt Viên Khả Di đều đen lại, cô giận đến run tay. . . nếu yêu nhau lâu như vậy, chắc chắn Lôi Dĩnh đã bị cái tên này ăn sạch sành sanh mất rồi còn gì!!!

Đêm qua còn ở trước mặt cô e thẹn ngượng ngùng, xem ra cũng chỉ là giả dối!!!

"Tinh Húc, đây là Khả Di, em ấy là em họ của vị hôn phu tương lai mà lần trước tôi nói với anh." Lôi Dĩnh bình tĩnh giới thiệu, vì quang minh chính đại nên cô cũng không quá mức lo lắng. Huống hồ, Viên Khả Di cũng là một người hiểu chuyện, rất biết cảm thông nên cô càng cảm thấy cuộc gặp gỡ này cũng không cần thiết phải giấu giếm thêm nữa.

Tiếp tục quay sang Viên Khả Di, Lôi Dĩnh nói: "Khả Di, anh ấy là Khâu Tinh Húc, là người bạn mà tôi đã nói với em."

Khâu Tinh Húc cười ôn hoà, vẫy tay chào hai nữ nhân đang ngồi đó. Cũng may là Viên Khả Di đang đeo kính râm nên anh không thể nhìn rõ ánh mắt kia tràn đầy địch ý, nhưng thú thật là từ nãy đến giờ anh vẫn cảm nhận được sát khí ngùn ngụt từ đâu toát ra không rõ.

"Xin chào." Viên Khả Di buông giọng nhạt nhẽo, cô nhìn dáng vẻ điềm tĩnh không gợn sóng của Khâu Tinh Húc, ngầm đoán có lẽ đôi cẩu nam nữ này đã thông đồng, cấu kết với nhau, muốn diễn một màn trước mặt cô đây mà!

Cái tên khốn nghèo mạt nhưng may mắn lại quá mức tốt mã, hắn nhìn thế nào cũng đàn ông hơn Cơ Thái, đểu cáng hơn Cơ Thái, bảo sao nữ nhân này lại không bi luỵ!

Thế đấy, cô ta một mặt chấp thuận làm dâu nhà họ Cơ, suy cho cùng cũng chỉ vì món nợ 200 vạn! Mặt khác tâm cô ta vẫn hướng về cái tên tình nhân chết tiệt, thậm chí bây giờ còn thông đồng với nhau, muốn tiếp tục dây dưa với nhau kể cả khi sắp trở thành hôn thê của Cơ Thái!!!

Nữ nhân ngu xuẩn! Hắn mà cũng xứng với cô sao?! Hắn đã tuỳ ý vứt bỏ cô, chính Cơ Thái là người đã nhặt cô về kia mà?! À không, phải nói là dùng 200 vạn để mua đứt cô, dùng 200 vạn để giành giật cô từ cái tên tình nhân vô dụng kia thì mới đúng!

Nắm tay dưới gầm bàn siết chặt, Viên Khả Di chợt nghĩ đến một khả năng, có phải hay không đôi cẩu tặc nam nữ này còn có mưu đồ bất chính gì khác. . . ? Tên khốn kiếp họ Khâu này, hắn có phải đang xúi giục Lôi Dĩnh tiếp cận để lấy lòng cô, sau đó bòn rút tài sản Cơ gia để mang về dâng tặng cho hắn?!!!

Tức chết đi được! Muốn qua mặt tôi sao? Đừng hòng!!!

"Ngồi xuống đi." Viên Khả Di đưa tay gỡ bỏ kính râm, thở ra một hơi nhàn nhạt: "Hoá ra bạn của chị là nam nhân sao?"

Lôi Dĩnh cùng Khâu Tinh Húc ngồi xuống hàng ghế đối diện, nghe rõ chất giọng không chút thiện ý kia, Lôi Dĩnh vội giải thích: "Tinh Húc là một người bạn tôi vừa quen biết cách đây không lâu, chúng tôi cùng có chung rất nhiều sở thích, trò chuyện cũng vô cùng thích hợp nên rất nhanh đã trở thành bạn bè."

Đừng nói là Viên Khả Di, ngay cả Lam Cẩn Du nghe xong cũng khó tránh một trận mỉa mai khinh miệt!

Nói dối không chớp mắt! Xem cô ta là hạng nữ nhân thâm độc cũng không lầm rồi đi! Gì mà "quen biết cách đây không lâu", rõ ràng rất lâu về trước hai cái người này đã đi bên cạnh nhau tình tình tứ tứ, thật không ra thể thống gì cả!

Tâm địa bất chính, hiển nhiên cô ta cùng hắn đang ấp ủ âm mưu gì đó. . . !

Chờ mà xem, Viên Khả Di tôi sẽ cho các người biết như thế nào gọi là đau khổ!!!

"Vậy sao?" Viên Khả Di cười nhẹ, dư quang trong mắt chợt loé, nhưng trong một khắc liền bị cô che giấu đi, chỉ để ngoài mặt một ánh nhìn đơn giản: "Hai người thường xuyên gặp gỡ thế này thật không tốt. Dù sao đi nữa sắp tới chị cũng trở thành nàng dâu của Cơ gia, nếu để người khác bắt gặp sẽ khó tránh những lời đồn không nên có."

Chất giọng không để lộ tâm trạng, Lôi Dĩnh cảm thấy những lời này là thực tâm nhắc nhở, nghĩ rằng Viên Khả Di đang quan tâm đến mình liền gật đầu hiểu chuyện: "Tôi nhớ rồi. Lần sau chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại, sẽ không gặp trực tiếp để tránh gây ra rắc rối."

Hiểu rồi thì tốt, nhưng còn cần liên lạc qua điện thoại nữa sao? Viên Khả Di ngậm đắng mà không nói, chỉ lẳng lặng ném đến Khâu Tinh Húc một tia mắt thăm dò.

Cô tin chắc cái tên này rất xảo quyệt, rất lắm chiêu nhiều trò nên mới dụ hoặc được nữ nhân âm lãnh kia!

Đáng ghét cùng cực!!!