CHƯƠNG 22:THẾ GIỚI BÊN NGOÀI
Diệp Tống lanh lẹ vào hiệu cầm đồ, nhàn nhạt nhìn bốn phía xung quanh một chút. Ông chủ hiệu cầm đồ thấy nàng, tuy là nữ tử, nhưng cả người lại lộ ra khí chất nữ hán tử, đôi tay cảm giác mang theo một loại đao to búa lớn, bên cạnh còn có một cái nha đầu. Ông chủ liền biết khách quý tới cửa.
Ông chủ mặt đầy tươi cười, nói: "Xin hỏi cô nương tới là để cầm đồ hay chuộc đồ?"
Diệp Tổng nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Mua đồ."
"Cô nương muốn mua cái gì?"
Diệp Tống đi đến trước quầy, bên trong và ngoài quầy bị ngăn cách bởi một tấm gỗ trong suốt kéo dài tới xà nhà, ở giữa có một khe hở nhỏ dùng để trao đổi đồ vật và trả tiền.
Diệp Tống cúi thấp đầu, nhìn xuyên qua khe hở nhỏ, bên trong trưng bày vô số loại bảo bối rực rỡ muôn màu, nàng đối ông chủ cười cười, cánh tay gác trên quầy, nói: "Xem ra mọi người nói Kim Hiền là đệ nhất hiệu cầm đồ ở kinh thành quả không sai. Ta hỏi thăm xung quanh rồi mới đến đây, gần đây ta có thích trang sức, nhưng đi mấy cửa hàng đều cảm thấy thất vọng, vàng bạc ngọc thạch đủ cả nhưng hình thức đều na ná giống nhau, nhìn thực nhàm chán. Nghe nói nơi này của ông bảo bối gì cũng có, không biết kiểu dáng như thế nào, có phải công nghệ đều vô cùng tinh xảo hay không?
Ông chủ mắt hiện tinh quang nói: "Cô nương tới vừa đúng lúc, trước đó không lâu có người đem tới đây một đống trang sức, về hình thức và công nghệ đều là thượng đẳng, nhưng chỉ là giá cả...Không biết cô nương có hứng thú hay không?"
Diệp Tống nói: "Ngươi lấy ra cho ta xem."
Ông chủ xoay người mang tới một tay nải màu xanh lá, mở ra. Tức khắc hào quang châu báu tỏa ra chói mắt. Bên trong là trâm cài đầu, khuyên tai, vòng tay, Diệp Tống cầm lên một bộ diêu tinh tế, được khắc hình phượng vô cùng tinh xảo, đá quý màu đỏ như máu, khóe miệng cười càng sâu, đây không phải trang sức mà bốn nha đầu nhà mình mang đi cầm hay sao?
"Quả nhiên không tầm thường", Diệp Tống nói, "Nhất định là giá trị xa xỉ a. Nơi này chỗ nào cũng đều thiết kế na ná nhau, chỉ sợ loại công nghệ này phải do nhất đẳng thượng sư mất nhiều công phu mới tạo ra được. Ông chủ ngươi thật có phúc khí." Đối với đánh giá châu báu, Diệp Tống chỉ là loại dân thường, dốt đặc cán nai, Vương gia tặng trang sức cho thiếp sao có thể kém được? Nàng chỉ lo nhặt lời hay nói, chắc chắn không sai.
Ông chủ nghe vậy giơ ngón cái lên: "Cô nương thật có mắt nhìn, nếu là có tâm mua, ta có thể giảm giá một chút."
"Một chút là bao nhiêu?"
Ông chủ khoa tay múa chân giơ năm ngón tay.
Phái Thanh thiếu kiên nhẫn, kinh hãi: "Năm ngàn lượng? Rõ ràng..."
Diệp Tống ngăn nàng, nói thẳng: "Cái này đương nhiên giá trị năm ngàn lượng, chẳng qua như vậy cao quá ta mua không nổi." Dừng một chút lại cười một câu, "Bất quá đều là người làm ăn buôn bán, vẫn là ông chủ khôn khéo. Chỗ này hẳn khi mua vào, cùng lắm chỉ hai ngàn lượng đi?"
Ông chủ cười gượng hai tiếng, nói: "Nếu cô nương đã nói trắng ra như vậy, chúng ta có thể thương lượng lại giá cả."
Diệp Tống tấm tắc nói: "Đáng tiếc, tuy ta muốn loại trang sức thủ công tinh tế, nhưng không thích nhiều vàng bạc như vậy, so với cái này, ta còn thích cái kia hơn." Nói xong nàng liền duỗi tay chỉ một chiếc vòng ngọc phỉ thúy bên trong quầy.
Ông chủ có chút không nhịn được, nói: "Không phải cô nương muốn công nghệ tốt sao, cái vòng tay phỉ thúy kia vô cùng bình thường a."
"Nó trông tuy đơn giản nhưng lại ôn nhuận mà tự nhiên, cũng không có cái gì không tốt. Ông chủ đưa ta xem thử?"
Ông chủ thấy đại sinh ý tựa hồ ngâm nước nóng, có chút uể oải, nhưng vẫn gỡ xuống đưa cho Diệp Tống thử một lần. Tay Diệp Tống gầy nhỏ, nhưng làn da trắng như ngọc, vòng ngọc phỉ thúy đeo lên thập phần xinh đẹp, Phái Thanh vui vẻ nói: "Tiểu thư, liền lấy cái này đi. Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ nói: "Một trăm lượng bạc ròng, một văn không thể thiếu."
Diệp Tống nói: "Ông chủ, mua bán không thành liền trở mặt sao, lần sau ta nào dám tới mua nữa, ngươi giảm giá một chút."
"Cô nương là tới bắt chẹt ta đi", ông chủ thoát chốc u sầu, nói: "Thật không dám giấu diếm, tháng này ta đã dùng khá nhiều tiền thu mua trang sức, nếu không bán được, ta một nhà già trẻ liền không có cơm ăn."
"Muốn bán không dễ?" Diệp Tống vỗ vễ vòng ngọc trên tay, thầm nghĩ ở hiện đại loại này ít nhất cũng phải vài vạn, liền không chút để ý nói: "Cách thì nhiều, chỉ là không biết ông chủ có nguyện ý tốn tâm tư không?"
Ông chủ vừa nghe, vội vàng hỏi: "Cô nương có gì chỉ giáo?"
Diệp Tống cười nói: "Nếu ta chỉ điểm cho ông kiếm lời tốt, ông chủ sẽ cảm tạ ta như thế nào? Không bằng tặng ta vòng này, thế nào?"
Ông chủ chần chờ một chút, sau đó vỗ đùi, nói: "Nếu cô nương thực có biện pháp đem mấy cái kia bán đi, ta liền tặng miễn phí cô nương vòng tay này!"
Diệp Tống đối ông chủ ngoắc ngón tay bảo lão nghiêng tai qua, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu: "Tổ chức một buổi đấu giá, ai ra giá cao thì được. Các vương công quý tộc thích lấy lòng giai nhân, trong đó hẳn có Ninh Vương. Ta nghe nói hắn đặc biệt có sở thích tặng trang sức cho ái thiếp, mấy thứ này hẳn sẽ thích đi. Đến lúc đó đừng nói năm ngàn lượng, một vạn lượng cũng có khả năng."
Ông chủ nghe xong kinh hỉ: "Lời này của cô nương, thật là cao nhân a!"
Rời khỏi hiệu cầm đồ Kim Hiền, đã là chính ngọ, hai người mới ăn no còn chưa kịp tiêu hóa hết, không thể ăn trưa nữa, lại cảm thấy còn sớm như vậy hồi phủ thực đáng tiếc, liền vào một trà lâu uống trà tiêu thực, thuận tiện ngủ một chút.
Trà lâu khách khứa ít ỏi, vừa lúc trên đài đang có người kể chuyện, Diệp Tống vừa tiến đến liền khiến người xung quanh chú ý, nàng chưa nghe thuyết thư bao giờ, liền lôi Phái Thanh đến vị trí gần một chút, gọi một bình trà xuân, hứng thú bừng bừng mà nghe thư.
Một bàn ba bốn nam nhân, từ khi Diệp Tống tiến đến đều không rời mắt, không hiểu đang bàn luận cái gì mà thi thoảng lại cười vang. Diệp Tống cảm giác không phải lời hay, chắc chắn liên quan đến nàng, không khỏi nhíu nhíu mày. Vừa khéo cái nhíu mày này đối người khác lại như nồng đậm xuân ý. Tiếng cười của mấy tên kia càng thêm đáng khinh.
Sát vị trí cửa sổ, một vị công tử áo đen đang ngồi, ngũ quan anh tuấn, là một mỹ nam tử hiếm có. Đôi mắt thâm sâu đen như mực, nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi xẹt qua phù quang hoa ảnh, trước sau đều thanh đạm hờ hững, phẩng phất như đường phố huyên náo bên ngoài cùng hắn không chút liên hệ.
Chính là mấy tên đáng khinh kia ở trà lâu, hiển nhiên đang quấy rầy tới hắn, hắn quay lầu liếc nhìn sang bên kia một cái, mắt đảo qua bàn Diệp Tống. Người hầu đứng bên người, hiểu ý chủ tử, liền xoay người đến bàn của mấy tên kia, lễ phép thỉnh họ an tĩnh một chút.
Mấy tên này cậy có người nhà đông, không đem người hầu kia để vào mắt, định giáo huấn hắn một chút. Không biết người hầu kia dùng thủ đoạn gì, một chút liền làm mấy người kia thay đổi sắc mặt. Sau đó đứng lên, mặt xám xịt mà rời đi, lúc ngang qua Diệp Tống còn không quên ngó một chút.
Đám người kia đi rồi, Phái Thanh căm giận mắng một câu: "Phi, đăng đồ tử!"
Nghe người thuyết thư của trà lâu kể chuyện giống như thôi miên. Chỉ chốc lát sau Diệp Tồng liền mơ màng sắp ngủ, trực tiếp bò trên bàn mà ngủ. Phái Thanh thì không như vậy, ước chừng nàng ít khi nghe mấy chuyện thư sinh tiểu thư vượt bao sóng gió đến với nhau như này, cho nên thực cảm động, càng nghe càng mê mẩn.
Chờ đến khi người thuyết thư kể xong, cũng đã qua giữa trưa. Lúc này khách khứa tới trà lâu uống trà nói chuyện phiếm dần nhiều lên.
Phái Thanh đẩy đẩy Diệp Tống: "Tiểu thư tỉnh dậy! Tiểu thư!"
Diệp Tống như là bị cái gì kích thích, giật bắn ngồi thẳng dậy, lau nước miếng ở khóe miệng, mơ mơ hồ hồ nói: "Làm sao vậy, Tô tiện nhân đuổi tới?" Thấy rõ biểu tình của Phái Thanh, nàng mới hòa hoãn, sắc mặt khôi phục bình thường, nhìn trên đài chuẩn bị đổi người thuyết thư, liền bắt đầu vỗ tay: "Kể chuyện rất hay! Hoan hô!"
Người kể chuyện trừng mắt nhìn nàng như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
Phái Thanh lo lắng hỏi: "Tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ sao, hay là tiếp tục ngủ đi."
Diệp Tống nghe vậy, liền bò lên bàn tiếp tục ngủ.
Không biết Diệp Tống đã ngủ bao lâu, lau nước miếng vài lần, nửa mê nửa tỉnh. Nàng có tật xấu là ngủ trưa, không ngủ liền cảm thấy người uể oải, tinh thần không tốt. Ở Bích Hoa uyển, mỗi ngày sau giờ ngọ nàng đều ngủ, hôm nay lần đầu tiên ở bên ngoài, có chút không thích ứng.
Nghe mấy bàn xung quanh đang bàn luận sôi nổi, nói lát nữa tựa hồ có kịch vui để xem. Nghe nói có đoàn diễn mới đến, ai nấy đều xinh đẹp, diễn cũng rất hay, cách ba ngày sẽ diễn một lần, nhiều lần đều kín chỗ. Nhóm khách lại bắt đầu tranh luận sôi nổi, bình phẩm xem con hát nào đẹp nhất.
Phái Thanh đoan đoan chính chính ngồi trước bàn, chờ Diệp Tống ngủ trưa dậy.
Lúc này Diệp Tống đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, xoa xoa thái dương, nói: "Lát nữa chúng ta cũng đi xem diễn."
Phải Thanh không yên tâm: "Tiểu thư...Người khỏe không?"
"Tất nhiên là tốt rồi, sao có thể không tốt được." Diệp Tống xách xách ấm trà, giương giọng nói: "Tiểu nhị, thêm một bình trà nữa."
Vì có thể cướp được vị trí đẹp ở Lê viên, Diệp Tống uống hai chén trà cho thanh tỉnh liền bảo Phái Thanh đi Lê viên thăm dò, nàng cũng muốn nghe hát a.
Phái Thanh băn khoăn nói: "Tiểu thư, nghe nói Lê viên sẽ khai diễn sẽ đến giờ Thân."
"Lúc ấy mới có không khí sao. Giống vũ hội, ca xướng gì đó đều làm vào buổi tối.:
"Không phải, ý nô tỳ là, xem diễn xong trời sẽ tối. Trời tối chúng ta mới trở về, Vương gia có thể hay không..."
Hết chương 22
-----------------------------------
Giờ mới hiểu tại sao trang sức của Nam Xu lại bị bán đấu giá. và tại sao Diệp Tống lúc ấy lại nói kháy Tô Thần như vậy =))))