Lăng Dương Lam ôm Tiểu Thao vào trong ***g ngực, y khinh thường nói: “Không sao, đợi lát nữa ngươi đong đưa thắt lưng dạy cho hắn là được, ta yêu nhất bộ dáng đong đưa thắt lưng của ngươi a.”
“Háo sắc quá, Lăng thiếu gia…”
Tiểu Thao cười đến run rẩy hết cả người, Lăng Tâm Phàm nghe thấy mà quẫn thẹn đến mức muốn chui luôn xuống đất, hắn lui về phía sau một bước,rồi lại một bước, hắn vốn nghĩ rằng Lăng Dương Lam có cảm tình với hắn, nên hắn mới cố lấy hết dũng khí để chạy đến nơi đây, không ngờ y chỉ là muốn đùa cợt hắn mà thôi.
“Ta nên đi ra ngoài.” Hắn cảm thấy xấu hổ không ngớt.
“Đến đây, để Tiểu Thao dạy ngươi cách mê hoặc nam nhân,dù sao ngươi cũng đã thành thân rồi, sao bộ dạng vẫn ngây thơ như vậy? Thật khiến cho người ta cười đến rụng răng, không phải ngươi muốn được ta ôm ấp sao? Đến đây, từ lâu ta đã biết rõ,sau khi ngươi vào được trong phủ,thì bước tiếp theo sẽ là câu dẫn ta.”
Y tàn khốc nói ra từng chữ, khiến Lăng Tâm Phàm nắm chặt hai tay, hầu như móng tay sắp cắm sâu vào trong da thịt.
Hắn xoay người chạy đi, hầu như muốn té ngã, thế nhưng còn có thể nghe được giọng điệu đùa cợt của Lăng Dương Lam từ phía sau vọng đến: “Mời hôn ngươi vài cái, ngươi liền bày ra bộ dáng để cho kẻ khác tùy ý xâm lược, không ngờ vẻ mặt ngươi ngây thơ như vậy, nhưng thật ra lại rất thèm khát nam nhân, bất quá kỹ xảo thật tệ, làm sao có thể câu dẫn được nam nhân đây? Ta là hảo tâm nên mới nhờ Tiểu Thao dạy cho ngươi một ít kinh nghiệm, bằng không với tuổi tác và mấy phần tư sắc thô lậu của ngươi, bên người còn mang theo nữ nhi, sợ rằng có thoát hết quần áo, cũng không tên nào điên mà ham muốn ngươi.”
Lăng Tâm Phàm chạy đến không kịp thở mà quay trở về phòng, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mi, hắn ghé vào bên giường khóc đến nghẹn ngào, hắn biết rõ Lăng Dương Lam đã không còn yêu mình nữa, thế nhưng cảm giác lạc lối nơi hoa viên ban nãy, đã khiến hắn nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ vào tám năm trước, cũng làm cho hắn nghĩ rằng Lăng Dương Lam thực sự muốn hắn, sẽ không ghét bỏ hắn.
Lăng Tâm Phàm xốc mở bao hành lý tùy thân không rời của mình ra, bên trong vẫn còn cất giữ một lá thư thật cũ kĩ, hắn không biết nhiều chữ, nên dù có cố sức đọc, cũng không thể hiểu được bên trong viết cái gì, thế nhưng hắn biết, mỗi một chữ đều là ái ngữ, đều là tấm chân tình của Lăng Dương Lam dành cho hắn.
Bên cạnh còn kèm theo một phong thư khác,có vẻ mới hơn một chút, bởi vì chữ viết rất khó đọc, nên hắn xem cũng không hiểu được nhiều.
Khi đó Lăng Tâm Phàm rất cao hứng chạy đi nhờ người khác đọc giùm cho hắn nghe, sau khi nghe xong nội dung bên trong lá thư,nửa đêm mà nước mắt hắn lại rơi như mưa,sự thống khổ ùa đến tựa như dòng nước chảy,nhận chìm hắn xuống tận bên dưới đáy hồ. Thế nhưng hắn vẫn yên lặng thừa thụ loại thống khổ này, chỉ vì hắn biết rõ, để cho Lăng Dương Lam rời xa hắn thì y mới có thể tìm được niềm hạnh phúc thật sự.
Người viết lá thư này hy vọng hắn và Lăng Dương Lam vĩnh viễn cũng không nên gặp lại nhau nữa…
“Cha, người chơi với ta đi.”
“Cha đang làm việc, đợi lát nữa sẽ chơi với con.”
“Ân, hảo.”
Lăng Hiểu Mai mặc trên người nguyên bộ trang phục mới ***, nàng hài lòng chạy tới chạy lui trong hoa viên, Lăng Tâm Phàm đang gập lưng quét sạch đám lá rơi vãi đầy trên mặt đất, trải qua một hồi đùa cợt ác liệt, Lăng Dương Lam cũng không bao giờ đến tìm hắn nữa, đến buổi ăn tối thì y lại hành xử giống như trước đây, làm như không nhìn thấy hắn ngồi ở đối diện.
“Cha, lát nữa thúc thúc sẽ đến chơi, người có biết không?”
Nhắc đến Lăng Dương Lam, khiến sắc mặt Lăng Tâm Phàm trở nên ảm đạm:”Thúc thúc đối với con có tốt không?”
“Tốt a, thúc thúc ngày nào cũng đưa ta đi chơi, nói là chưa từng gặp qua tiểu cô nương nào khả ái như ta, ta rất muốn được gả cho người nào giống như thúc thúc vậy.”
Lăng Tâm Phàm vô pháp tưởng tượng Lăng Dương Lam lại nói ra những lời này với Lăng Hiểu Mai, hắn chần chờ nói: “Ở trước mặt bà bà thì thúc thúc mới nói như vậy đúng không con?”
Hắn nghĩ là Lăng Dương Lam muốn thuận theo ý mẫu thân, nên mới giả vờ ca ngợi vài câu mà thôi.
“Không phải, thúc thúc nói lúc dẫn ta đến nhà thúc ấy chơi, hơn nữa nhà thúc thúc cũng to lớn giống như ở đây nè, mấy món điểm tâm ngon ơi là ngon, bà bà nói không nên ăn quá nhiều, chứ nếu không ta đã mang toàn bộ về nhà, chia cho cha một nửa.”
Lăng Tâm Phàm nghe đến nửa ngày, rốt cục cũng nghe hiểu vị thúc thúc kia tuyệt đối không phải là Lăng Dương Lam. Hắn xoa xoa mái tóc của nữ nhi, nàng ở chỗ này bởi vì được ăn ngon, ngủ ngon, nên càng thêm hoạt bát xinh đẹp, cũng trách không được những người yêu thích trẻ con lại cưng chìu nàng như vậy.
“Vậy con có cảm tạ thúc thúc đã đưa con đi chơi hay không?”
“Có a, có a, thúc thúc nói, lần sau y sẽ đưa ta đi chơi tiếp, còn nói nhất định là nương của ta rất đẹp, nên mới có thể sinh ra tiểu cô nương khả ái như vầy.”
“Đúng vậy, nương con rất đẹp.”
“Thế nhưng ta lại nghĩ khác, nương không đẹp chút nào, cha mới đẹp, nghe ta nói như vậy, thúc thúc cười lên ha hả.”
Lăng Tâm Phàm nghe nàng nói mà cảm thấy buồn cười: “Cha đã già rồi, không đẹp tí nào.”
“Sẽ không a, cha rất đẹp.”
Lăng Hiểu Mai lấy từ trong túi ra một cái gương đồng nhỏ,hoa văn trang trí thật *** xảo: “Người xem, cha, người rất đẹp, ta cũng chưa từng thấy qua người nào đẹp như cha.”
Lăng Tâm Phàm giật nảy người lên, chiếc gương đồng này chỉ những kẻ có tiền mới mua nổi, thế nhưng con gái mình lại cầm trong tay, vừa nhìn qua đã biết giá trị vô cùng trân quý, hắn quát khẽ: “Con lấy cái này ở đâu vậy? Sao con lại có món đồ đắt tiền này?”
Lăng Hiểu Mai bị hắn rống giận đến sợ hãi, thiếu chút nữa nàng đã khóc ra tiếng:”Là thúc thúc cho ta, y bảo ở nhà còn nhiều lắm, nên tặng ta một cái.”
Hắn biết mình đã dọa con hoảng sợ, nên vội kiềm chế lại kích động, biết con mình không có trộm cắp thứ gì, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn, thanh âm cũng trở nên nhu hòa: “Thứ này quý lắm con ơi, chúng ta nên trả lại cho thúc thúc.”
Lăng Hiểu Mai tuy rằng trong lòng không muốn, thế nhưng lời cha nói, nàng cũng không dám cãi lại, gật đầu nói: “Thúc thúc nói hôm nay y sẽ tới, ta đợi thúc thúc đến rồi trả lại cho y.”
Đến buổi chiều, Lăng Hiểu Mai lại sôi nổi chạy đến bên cạnh hắn, vẻ mặt vui sướиɠ cười nói: “Thúc thúc tới rồi, ta nói trả lại gương cho y, nhưng thúc thúc không chịu nhận, bắt ta giữ lại, cha, ta có thể giữ lại được không?”
“Không được, thứ này rất đắt giá,để cha trả lại cho người ta.”
Hắn không để ý đến gương mặt thất vọng của Hiểu Mai,cầm lấy chiếc gương từ tay nàng, hắn không biết vị thúc thúc kia đang ở nơi nào, thế nhưng vừa đi vào đại sảnh, xác thực là nhìn thấy một nam nhân cao to ngồi ở vị trí khách quan, đang cùng Lăng Dương Lam trò chuyện.
Hắn không dám quấy rối khách nhân, cho nên đứng lấp ló ở một bên, mà Hiểu Mai thì không biết lễ tiết, nàng vừa bước vào phòng, liền bò lên chân của nam nhân, người kia cũng cũng cười rạng rỡ,y ôm chầm lấy nàng,rồi cả hai cùng nhau chơi đùa thật vui vẻ.
Lăng Hiểu Mai thấy hắn vẫn nấp ở trong góc, nhịn không được hét lớn: “Cha, thúc thúc ở chỗ này, ngươi mau tới đây.”
Lăng Tâm Phàm xấu hổ đến đỏ cả mặt, còn gương mặt Lăng Dương Lam thì trở nên tái xanh, ánh mắt của Phương Giáo Toàn chuyển hướng về phía Lăng Tâm Phàm đang đứng, lập tức a lên một tiếng thật to, lúc này sắc mặt của Lăng Dương Lam càng thêm xấu xí đến ba phần, nhìn thấy biểu tình khủng khϊếp kia, Lăng Tâm Phàm e sợ bản thân mình đã thất thố, nên vội vàng tác lễ, rồi cấp tốc cáo lui vào bên trong nội thất.
“Gọi hắn trở ra đi a, mau gọi hắn trở ra, Dương Lam.”
Phương Giáo Toàn vội vàng xao động kêu la om sòm, ánh mắt càng luyến tiếc bóng lưng e lệ vừa đi khuất của giai nhân.
“Gọi hắn ra làm chi?” Thần sắc Lăng Dương Lam đã trở nên bất thiện.(Bả ghen đó mà =)))
Phương Giáo Toàn hì hì cười nói: “Đây là nam sủng mới của ngươi đúng không, thực sự là quốc sắc thiên hương nha, ngươi mua ở kỹ viện nào vậy? Ta không ngờ lại có mỹ nhân đẹp đến mức này, còn mang theo khí chất mảnh mai điểm đạm nữa chứ, bị một con quỷ háo sắc nhu cầu vô độ như ngươi thu thập, nói vậy… Ha ha, trách không được ngươi không cho ta đến nhà ngươi, ngươi sợ ta nhìn thấy hắn, đúng không, sợ ta sẽ giành mất a.”
Phương Giáo Toàn nói còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy gương mặt của người kia đen như đít nồi, Lăng Dương Lam buông chén trà xuống bàn:”Ngươi mù hả? Hắn có chỗ nào đẹp, hình dáng vừa hèn mọn lại nhát gan, nhìn thấy thật phiền phức.”
Phương Giáo Toàn sửng sốt một chút, mắt y đâu có mù đâu, y nghĩ Lăng Dương Lam mới đúng là bị mù.
“Ta rốt cuộc có nghe lầm hay không, ngươi thấy hắn không đẹp?”
Lăng Dương Lam khinh thường nói: “Ta chưa từng nghĩ hắn đẹp, hắn vừa tới đây thì mùi hôi trên người bốc lên tận trời, ta cũng không tin ngươi ngửi thấy mà còn có thể hăng hái như bây giờ đâu!”
“Vậy hắn không phải là nam nhân mà ngươi bao dưỡng?”
“Đương nhiên là không phải, ta đối với hắn không hề có hứng thú.”
Phương Giáo Toàn lộ ra nụ cười mỉm: “Nếu như vậy thì ta đâu phải là kẻ đoạt người yêu của bạn mình,đúng không?”
Lăng Dương Lam hắng giọng, hung hăng liếc mắt nhìn Lăng Hiểu Mai, khiến nàng sợ hãi mà co rụt lại, Lăng Dương Lam lạnh lùng nói: “Hài tử này là con của hắn, hắn đã có con gái bảy tuổi rồi, ngươi còn hứng thú với hắn hay sao?”
Phương Giáo Toàn cười càng khoái trá hơn nữa: “Vừa vặn ta rất thích hài tử, nhưng ta lại không thể cưới nữ nhân, nếu cưới hắn, hài tử này sẽ trở thành nữ nhi của ta, không phải là một hòn đá ném trúng hai con chim hay sao?”
Sắc mặt Lăng Dương Lam trở nên cực kì tối tăm, Phương Giáo Toàn đặt Lăng Hiểu Mai xuống đất, nắm tay nàng, nói: “Đi, chúng ta đi tìm cha ngươi.”
“Hảo.” Lăng Hiểu Mai hài lòng đáp lời.
—————————————————————-
Tình địch xuất hiện:”>