Edit & Beta: La Quý Đường. --------------------------------------------------------------------------------- Sở Từ liền ở trong lòng ngực Diệp Tiềm, cậu hơi chút động, Diệp Tiềm đều có thể tinh tường nhận thấy được, càng không cần nói đuôi cá của cậu bỗng nhiên biến thành hai chân.
Có lẽ là nguyên nhân đuôi cá không có quần áo, chân cậu cũng không có chút mảnh vải nào.
Diệp Tiềm rũ mắt, liền nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn, mềm ấm trơn trượt, tơ lụa thượng đẳng nhất cũng không thể so sánh được. Mắt cá chân tinh tế, yếu ớt tựa hồ như có thể một tay bóp nát.
"......"
Này thật có thể lấy mạng người.
Diệp Tiềm dời mắt đi, lại không dám nhìn cậu, cởϊ áσ ngoài, khoác ở trên người Sở Từ: "Đuôi của ngươi...... Như thế nào sẽ đột nhiên biến thành như vậy?"
Hắn hiện tại còn không biết, hắn càng thẹn thùng, Sở Từ liền càng thích chọc hắn.
"Như thế nào, ngươi không thích sao?"
Diệp Tiềm sợ chính mình hỏi như vậy sẽ làm cậu không cao hứng, vội vàng nói: "Không phải."
"A?" Sở Từ cố ý hỏi: "Vậy đuôi cùng chân, ngươi thích cái nào hơn?"
Diệp Tiềm: "......"
"Nói đi" Sở Từ giục hắn: "Ngươi thích cái nào hơn?"
Diệp Tiềm nói không nên lời, xin tha mà nhìn cậu, "A Từ, ngươi đừng trêu ta."
Sở Từ cong mắt lên: "Ngươi cầu ta đi, cầu ta ta liền tha ngươi."
Diệp Tiềm nhìn cậu, ngoan ngoãn mà trả lời: "Cầu ngươi."
Sở Từ dựa vào trên người hắn, cười vài tiếng: "Thật ngoan, Tiểu phu tử."
Diệp Tiềm cả người cứng đờ, Sở Từ hô hấp, độ ấm của Sở Từ, đến hơi thở của Sở Từ, đều làm hắn như rơi vào mây, hốt hoảng.
Chỗ kia truyền đến phản ứng càng kịch liệt.
Hắn lập tức liền muốn hướng vào trong nước nhảy.
Nhưng hắn còn ôm Sở Từ, hắn không muốn buông tay, đành phải yên lặng ở trong lòng niệm những kinh văn dài dòng buồn tẻ đó, kiệt lực ngụy trang thành một pho tượng vô tình vô dục.
Sở Từ vươn ngón tay thon dài, chỉ không chút để ý mà ở cằm hắn phất qua, pho tượng liền tạm dừng hô hấp, trong phút kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hắn nắm lấy tay Sở Từ, nhịn đến khóe mắt đỏ lên: "Không được chạm loạn vào......"
Sở Từ hàm chứa ý cười hỏi: "Đau sao?"
Diệp Tiềm u oán mà liếc cậu một cái, không rõ cậu hỏi chính là cái nào, liền không trả lời, chỉ là đem thân cậu nâng dậy, chính mình nhảy vào hồ nước.
Sở Từ rất thú vị mà nhìn hắn trốn vào trong nước, lông mi lóe, vầng sáng dừng ở trên mặt, dường như con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng: "Ngươi trốn vào trong nước có tác dụng không?"
Diệp Tiềm trồi lên mặt nước, nhấp môi, chung quy vẫn là nhẹ nhàng nói: "Hữu dụng, lúc trước...... Thử qua."
Sở Từ ý vị thâm trường mà "À" một tiếng, cũng đi vào trong nước.
Cậu vừa đυ.ng vào nước một chút, chân mới vừa có được liền tự động hóa thành đuôi cá, cậu không nói gì nữa, rốt cuộc ở trong nước, đuôi cá vẫn dùng tốt hơn.
Diệp Tiềm lại là mở to hai mắt, đối loại biến ảo này rất là mờ mịt.
Bất quá ngay sau đó, hắn liền không có sức tự hỏi nguyên nhân.
Sở Từ lôi kéo hắn, hướng dưới nước chìm càng sâu. Diệp Tiềm ngừng thở, muốn cùng cậu ở trong nước lâu một chút. Tiếp theo, hắn thấy Sở Từ cười lại đây, đôi mắt tia sáng liễm diễm, so ánh trăng còn muốn động lòng người.
Diệp Tiềm cơ hồ muốn say tại trong nước.
Sở Từ khoanh lại cổ hắn, ở trên môi hắn hôn một chút.
Diệp Tiềm cảm giác chính mình đã say ngã vào trong nước.
Một bọt khí tròn vo bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cách dòng nước ôn nhu, bao lại hai người bọn họ.
Sở Từ nhướng mày, không vội không chậm hỏi: "Ngươi lúc trước thử như thế nào, giống như hiện tại sao?"
Này tự nhiên là không có khả năng, hắn lúc trước chính là tắm không suy nghĩ, đầu óc thanh tỉnh, mới có thể bảo trì bình tĩnh.
Huống chi lúc trước, Sở Từ cũng không ở trước mặt hắn.
Cho nên hiện tại, hắn phát hiện, nước lạnh cũng vô dụng.
Diệp Tiềm ôm lấy eo cậu, từ bỏ nói: "Trêu cợt ta, sẽ làm ngươi vui sao?"
"Ta nếu là nói, sẽ thì dao?"
"Vậy ngươi cứ tiếp tục" Diệp Tiềm rất giống tiểu đáng thương bị khi dễ đến mức tận cùng, ủy ủy khuất khuất mà dựa vào trên người cậu "Ta còn có thể chịu nổi."
[ Ngài đừng đem hắn nghẹn hỏng nha. ]
Thanh âm hệ thống rất đồng tình.
Bọt khí mang bọn họ càng chìm càng sâu, rốt cuộc đến độ sâu ánh mặt trời cũng sắp chiếu không tới, hoàn cảnh tối tăm, dẫn ra dã thú ẩn núp.
Diệp Tiềm một lần nữa hôn lấy cậu, hắn lúc trước chưa từng có bất luận kinh nghiệm gì, nhưng sau khi chạm vào Sở Từ, hắn liền không thầy dạy cũng hiểu nên như thế nào lấy lòng cậu.
"A Từ" qua không biết bao lâu, Diệp Tiềm cố mà buông ra cậu, hơi thở không xong mà nói: "Ta rất thích ngươi."
Sở Từ tóc dài có chút tán loạn, vài sợi tóc đen bị đưa tới trước người, vạt áo mở rộng ra, chỗ cổ cùng xương quai xanh tinh xảo không bị vướng bận có vài dấu vết nhàn nhạt ửng đỏ.
Cậu nheo lại mắt, đuôi mắt mờ mịt một chút màu nước "Ta cũng thích ngươi."
Diệp Tiềm ôm cậu "Ta muốn mang ngươi rời đi nơi này được không, ngươi thích nơi nào, ngươi muốn về nhà không?"
Sở Từ quay đầu đi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Xem ngươi muốn đi đâu" Diệp Tiềm đem cậu ôm đến càng chặt: "Vô luận ngươi muốn đi đâu, ta đều sẽ mang ngươi đi."
Hắn thích cậu, cho nên hắn không muốn để cậu bị nhốt ở trong viện này.
Tiểu viện này không thích hợp cho A Từ của hắn, A Từ xinh đẹp như vậy, cậu nên ở đại dương rộng lớn mạnh mẽ, lấy trời đất làm nhà, trăng sao làm ánh sáng, tự do tự tại, vạn vật cũng phải vì cậu điên đảo.
"Vậy còn ngươi?" Sở Từ hỏi.
"Ta......" Diệp Tiềm dừng một chút, nhắm mắt lại: "Ta sẽ bồi ngươi."
"Ngươi không muốn làm tướng quân sao?"
Diệp Tiềm trầm mặc càng lâu: "Không phải không muốn, nhưng ngươi càng quan trọng."
Sở Từ cười nói: "Ta nơi nào cũng không muốn đi."
Diệp Tiềm mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ những lời này.
"Ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi" Sở Từ ngữ điệu ôn nhu tựa như một chút ánh nến tỏa sáng trong đêm tối, dẫn nhân tâm tình nguyện trầm luân: "Ta chỉ ở bên cạnh ngươi, chỗ nào cũng không đi."
Diệp Tiềm hơi hơi hé miệng: "Nhưng mà......"
Sở Từ đánh gãy hắn: "Không có nhưng mà."
Diệp Tiềm vẫn là nói: "Đi theo ta, ngươi sẽ chịu khổ, ta không muốn để ngươi chịu khổ."
Sở Từ thuận miệng trả lời: "Không quan hệ, ta cũng không phải rất quý giá."
[ Ngài nói bậy. ]
Hệ thống đối những lời này lấy thái độ phủ định.
"Thực xin lỗi" Diệp Tiềm yên lặng nhìn cậu, ách thanh nói: "Thực xin lỗi."
"Đừng khóc" Sở Từ hiểu rõ tất cả tâm tư của hắn, trìu mến mà vuốt ve mặt hắn: "Ngươi chính là đại tướng quân."
Diệp Tiềm cúi đầu, ở trên vai cậu cọ cọ: "Hiện tại còn không phải."
"Được được" Sở Từ cười nói: "Là đại tướng quân tương lai."
Người cá bị nhốt ở trong viện, buồn bực gần chết, hoàng đế vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, chờ hắn ta xử lý xong triều chính bận rộn, khi gặp lại mỹ nhân, mỹ nhân đã sắp hương tiêu ngọc vẫn.
Người cá sinh ở biển rộng, hắn ta lại chỉ có thể đem mỹ nhân chặt chẽ mà khóa tại viện nhỏ này, nhìn mỹ nhân từng ngày như hoa mà khô héo.
Hoàng đế đau hận cực độ, chỉ cảm thấy mỗi một người lúc trước ngăn cản hắn ta đều trở nên mặt mày đen xì.
Hắn ta ở tẩm cung, đập nát rất nhiều bình hoa, khó khăn lắm khôi phục một chút lý trí.
Hắn ta muốn đem đám đại thần đáng chết kia hoàn toàn diệt trừ.
Chỉ là hiện tại còn không phải thời điểm.
Sau đó, hắn ta nhớ tới cái gì, hướng Phúc Tường chờ ở một bên nói: "Đem Trương Miễn tìm lại đây cho trẫm."
Hoàng đế truyền lệnh, cho dù là đêm hôm khuya khoắt, Trương Miễn cũng phải té ngã lộn nhào mà tiến cung diện thánh.
"Bệ hạ, vi thần đến chậm."
Vừa bước vào cửa cung, Trương Miễn liền quỳ xuống.
Ông đại khái biết hoàng đế tìm ông vì cái gì, cũng bởi vậy càng thêm lo lắng đề phòng, run đến nỗi chân đầu đều nâng không dậy.
"Miễn lễ" hoàng đế áp xuống biểu tình tối tăm, ôn hòa hỏi: "chuyện trẫm lần trước hỏi ngươi, ái khanh có điều tra?"
Hoàng đế lần trước hỏi ông, ở đâu vớt được người cá. Trương Miễn ngày đó từ hoàng cung rời đi, đi thẳng đến nhà đám người đánh cá kia, cũng may bọn họ vừa kiếm lời một chút việc mua bán, không có vội vã ra biển. Nghe được vấn đề của Trương Miễn, rất là nhiệt tình mà đem địa điểm vớt được trai trân châu nói cho ông.
Trương Miễn trộm phái người đi tìm, không có phát hiện một chút tăm hơi của người cá.
Chính là lời này không thể nói cho hoàng đế, thốt ra lời này, đầu của ông phỏng chừng cũng đi theo tan nhà nát cửa.
"Hồi bẩm bệ hạ" Trương Miễn tất cung tất kính mà nói: "Vi thần đã hỏi được nơi vớt, đang phái người tiến đến tra xét."
"Tốt, tốt, tốt" hoàng đế vui vô cùng, khen thưởng mà vỗ vỗ bả vai Trương Miễn: "Trẫm liền biết, chỉ có ái khanh mới có thể thay trẫm sản sẻ!"
Trương Miễn chột dạ không thôi: "Vi thần thẹn không dám nhận."
"Vớt được trai trân châu, không cần gióng trống khua chiêng mà đưa vào, cần phải phải cẩn thận." Hoàng đế nhất định phải có được mà vung tay lên, phảng phất người cá mới đã là ván đã đóng thuyền.
Trương Miễn cả người chấn động, giả vờ trấn định mà trả lời: "Vi thần tuân chỉ."
Cách mấy ngày, tập hiền lệnh ban bố, các thanh niên tài tuấn tấp nập tụ hội tại Kinh Thành, chờ hoàng đế tuyên triệu.
Sở Từ dung mạo thật sự quá gây chú ý. Vì thế, cậu không thể không đồng ý hệ thống cho cậu mang ngụy trang.
Cũng may hệ thống ngụy trang không cần đeo bất luận cái vậy gì, chỉ là hệ thống ở trên mặt cậu huyễn hóa ra một cái mặt nạ mà thôi, nhưng tầng ngụy trang này, là từ chính hệ thống tự mình làm.
Hệ thống đem cậu ngụy trang thành người có bộ dáng bình thường, ném vào đám người cũng không có ai chú ý tới.
Hệ thống ngụy trang rất cao tay, cả khí chất của cậu cũng che lấp, cậu hiện tại, cảm giác tồn tại thật sự rất nhỏ, còn không bằng một hạt cát vàng.
Sở Từ: [......]
Ấu trĩ, cho rằng như vậy là có thể trả thù cậu sao.
Cậu lấy thân phận hộ vệ tùy thân đi theo bên cạnh người Diệp Tiềm, trở lại trong đội ngũ diệt thổ phỉ, đám binh lính kia thế nhưng cũng không cảm thấy có dị thường gì, phi thường tự nhiên vậy mà tiếp nhận cách nói này, rồi sau đó lại tự nhiên vậy mà luôn là xem nhẹ tồn tại của cậu.
Sở Từ rất vui vẻ.
Diệp Tiềm vẫn như cũ không suy nghĩ kỹ cậu là như thế nào làm được, chỉ cho đây là năng lực người cá sinh ra đã có sẵn.
Trấn Nam Phong thổ phỉ được dọn sạch xong, Diệp Tiềm không có vội vã chạy tới nơi tiếp theo, mà là mang theo Sở Từ ở trên trấn dạo chơi.
Trấn Nam Phong tuy rằng chỉ là trấn nhỏ, cảnh sắc lại rất đẹp. Hắn muốn cho Sở Từ nhìn nhiều một chút.
Trấn nhỏ không giống như Kinh Thành, ban đêm cũng không náo nhiệt cho lắm, chỉ là đêm nay, vì chúc mừng đám thổ phỉ bị gϊếŧ, người trong trấn nhỏ tự phát cử hành hoạt động, vũ sư trên đường ca múa, đèn đuốc sáng trưng.
Diệp Tiềm từ chối lời mời uống rượu, mang theo Sở Từ đi vào núi nhỏ ở phụ cận.
Từ trên núi nhìn lại, đèn dầu ở trấn nhỏ đan xen có chút cuốn hút, ở trong bóng đêm nặng nề xé mở một mảnh ôn như chỉ thuộc về nhân gian.
"Ngươi thích loại này cảnh sắc không?" Diệp Tiềm ôm Sở Từ, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, trong thanh âm có chút khẩn trương chính mình cũng không nhận thấy được.
Sở Từ nhẹ nhàng cười rộ lên, nhéo nhéo mặt hắn: "Thích, nhưng mà, ta càng thích ngươi."
Diệp Tiềm thả chậm hô hấp, hơi quay đầu đi, chủ động đem mặt để lên trong tay của cậu, nói: "Nếu ngươi không thích, hoặc là không vui, liền tới khi dễ ta đi, ta rất dễ bắt nạt, tuyệt đối không phản kháng ngươi."
- -------------------------------------