Nhϊếp Chính Vương phủ, Phượng Kinh Hồng vẫn giống như lần trước, cầm lấy phong thư, ánh mắt như có như không liếc xéo tên hắc y nhân đang quỳ trước. Ánh mắt của hắn như muốn nói :"Lần này mà còn xảy ra sai lầm thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi."
Hắc y nhân cúi thấp đầu đánh một cái rùng mình nhưng cũng không dám ngẩng mặt lên.
Sau một lát, không thế Phượng Kinh Hồng có động tĩnh gì, hắc y nhân mới bạo gan ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái. Thấy chủ tử chăm chú nhìn bức thư trầm tư suy nghĩ, hắn liền vội vàng cúi đầu xuống giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.
Phượng Kinh Hồng nhìn lá thư chỉ có vài câu liên quan đến thân phận nữ tử - người muốn tìm không khỏi suy nghĩ sâu xa. Trên lá thư viết :"Người nữ tử ngươi muốn điều tra tên là Hàn Băng Vô Tình, năm nay mười lăm tuổi. Thân phận của nàng: Thiên cơ bất khả lộ."
"Rốt cuộc nàng ta có thân phận gì mà Điệp Sát không thể điều tra được hay nói cách khác là điều tra được nhưng lại không thể cung cấp?" Trong đầu hắn không khỏi hiện lên câu hỏi này.
Tuy bức thư này chỉ cung cấp tên tuổi của Hàn Băng Vô Tình nhưng Phượng Kinh Hồng cũng không tức giận bởi vì những người muốn nhờ Điệp Sát giúp điều tra rất nhiều nhưng có rất ít người có thể khiến Điệp Sát tiếp nhận nhiệm vụ.
Lúc này, hắn mới nhớ đến tên hắc y nhân vẫn đang giữ tựa thế quỳ một gối bất động trước mặt mình. Hắn lên tiếng hỏi :"Ngươi tên là gì?"
Hắc y nhân thụ sủng nhược kinh,lắp bắp trả lời:"Thuộc...thuộc hạ... hạ tên Diệp Phong."
"Diệp Phong, từ giờ trở đi ngươi sẽ đi theo bên cạnh bổn vương." Phượng Kinh Hồng hạ lệnh.
"Rõ!" Diệp Phong cung kính đáp, trong lòng vui mừng.
"Trong này không còn việc gì nữa, ngươi lui ra ngoài trước đi." Phượng Kinh Hồng phất tay áo làm hắn đi ra ngoài.
Hắc y nhân nhanh chóng rời đi, không quên đóng lại cửa phòng. Hắn đi đường rạng rỡ sinh phong không khỏi khiến các huynh đệ tò mò xúm lại hỏi :"Diệp Phong, ngươi có chuyện gì vui sao?"
"Có sao?" Diệp Phong hỏi lại.
"Ngươi đừng đυ.c nước béo cò nữa. Trên mặt ngươi viết hai chữ "đắc ý " to tướng như vậy, bọn ta cũng không có mù,không nhận ra mới lại." Một người trong số đó nói.
"Trên mặt ta có viết rõ như vậy sao?" Diệp Phong đưa tay sờ sờ mặt mình.
"Được rồi, đừng giả bộ nữa.Có chuyện gì vui thì mau chia sẻ với các huynh đệ đừng có úp mở như thế." Tên kia không nhịn được tò mò thúc giục.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Phong không khỏi đắc ý cười to ra tiếng :"Ha ha ha! Ta mới được Vương gia cho phép đi bên cạch."
Đám người nghe vậy không khỏi đưa ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
Đúng lúc này, tiếng Phượng Kinh Hồng truyền âm đến vang lên :"Các ngươi chán sống rồi sao? Còn không cút đi làm việc hay là muốn bổn vương đưa tiễn các ngươi một đoạn."
Đám người nghe vậy không khỏi rùng mình, chỉ vài cái chớp mắt đã không thấy bóng dáng.