Hắc y nhân vừa khuất bóng, Vân Lạc đã nở nụ cười rồi truyền tin cho Vân Khinh.
Vân Khinh sau khi nhận được tin của Vân Lạc liền vui vẻ cất tiếng cười. Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh nàng :"Có chuyện gì vui sao?"
Không một chút suy nghĩ, Vân Khinh đã kể ra chuyện mà mình cùng đại ca bày ra rồi lại cất tiếng cười. Chợt như nhận ra điều gì, nụ cười trên gương mặt nàng cứng lại, nàng thận trọng đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, lời nói có chút chột dạ :"Vô Tình... Muội đến đây lúc nào thế?"
Hàn Băng Vô Tình nhìn chằm chằm nàng, lời nói có chút thất vọng :"Vân Khinh, tỷ không nên rủ Vân Lạc đại ca hồ nháo như vậy."
"Ta..." Vân Khinh tưởng nói gì nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng khi nghe Hàn Băng Vô Tình nói tiếp :"Ta biết hai người làm vậy là vì ta nhưng mà hai người không nên giở trò đùa nghịch như hài tử này để chọc giận Phượng Kinh Hồng. Ngộ nhỡ hắn thật suy nghĩ nổi giận trút hết lên các thành viên của Điệp Sát thì chúng ta liền ăn không hết gói đem đi. Hai người không chỉ vì nhất thời cao hứng mà đẩy tất cả thành viên Điệp Sát vào hố lửa."
"Xin lỗi muội.Là ta sơ xuất." Vân Khinh tựa như một hài tử làm sai chuyện cúi thấp đầu nghe người lớn răn dạy.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Hàn Băng Vô Tình thở dài :"Được rồi. Chuyện này dừng ở đây nhưng tỷ nên nhớ lần sau không được làm như vậy nữa. Phượng Kinh Hồng không phải là người đơn giản, chắc chắn hắn còn ẩn dấu thế lực ngầm. Hắn hiện cùng ta dây dưa không rõ lại là con trai của Phượng Phi Thiên nên chúng ta làm bất cứ việc cũng cần phải cẩn thận chút." Sau khi để lại là lời nhắc nhở, Hàn Băng Vô Tình xoay người liền đi. Nếu nàng là sát thủ Hàn Băng Vô Tình của trước kia có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian giảng giải cho Vân Khinh những điều này. Nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu thay đổi không còn như trước, dần dần sẽ chú ý những thứ xung quanh, nàng cũng dần bị ràng buộc bởi nàng biết quan tâm người bên cạnh. Dẫu biết thân thể này của nàng mang mệnh thiên sát cô tinh sẽ gây cho người xung quanh không ít phiền phức chính là nàng tin tưởng mệnh của nàng không do trời định mà do nàng nắm trong tay. Tâm từ lâu đã đóng băng không biết từ khi nào đã có dấu hiệu bị tan chảy bởi sự ấm áp của những người quan tâm nàng.
Nhìn bóng lưng đi xa của nàng, Vân Khinh trong mắt là sự hối hận. Nàng từng nói sẽ chăm sóc và bảo vệ Hàn Băng Vô Tình vậy mà lại gây phiền phức thêm cho muội ấy. Thậm chí, muội ấy còn nhỏ hơn nàng hai tuổi mà đã suy nghĩ chín chắn hơn nàng và đại ca. Vân Khinh sắc mặt có chút buồn bã trở về phòng mình đóng cửa suy nghĩ.