Hàn Băng Vô Tình tiếp nhận chén rượu nhưng không tiếp tục uống mà chỉ cầm trên tay lung lay chén rượu.
Rượu trong chén sóng sánh phản chiếu một tia nguyệt quang nhưng không một giọt nào rơi ra ngoài.
Thiếu nữ vừa đùa nghịch chén rượu vừa nói tiếp.
""Thứ hai, nhân tình mà Vân Khinh hứa hẹn với vương gia ta cũng có thể không nhận bởi vì nó cũng không xuất từ ta hứa hẹn chi khẩu. Khi vương gia có việc cần dùng đến nhân tình ấy, ta có thể coi như không có việc này mà phủ nhận sạch sẽ…"
“Nhưng tiểu thư sẽ không phủ nhận nó bởi vì ngươi không phải ngươi như vậy. Bằng chứng rõ nhất là điều kiện ngươi đưa ra lúc này.”
Phượng Kinh Hồng bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt lời nói của thiếu nữ.
“Ngươi tuy là nữ tử nhưng hành vi so với nam nhân lại có quân tử phong phạm hơn nhiều.”
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của thiếu nữ khẳng định nói.
Hàn Băng Vô Tình nghe vậy thoáng sửng sốt sau đó khẽ lắc đầu.
“Đúng như ngài nói, ta là nữ nhi thân, điều này là không sai. Có điều bởi vì là thân nữ nhi nên sao có thể lấy ra được quân tử phong thái. Vương gia và ta quen nhau không được mấy ngày cũng không hiểu rõ đối phương, ngài lại không phải ta, sao có thể khẳng định được những hành vi của ta lại có quân tử phong phạm?”
""Có lẽ một số hành vi của ta trong mắt ngài nhìn thấy có vài điều giống như quân tử quang minh lỗi lạc nhưng trong mắt người khác lại có thể là tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ cũng có thể là một nữ nhân không từ thủ đoạn."
“Ta là một nữ nhi thân, một người có thể tạo cho ngài cảm thấy những hành vi của bản thân làm là của quân tử nhưng ngài làm sao biết được đằng sau những ảo giác đó lại không phải là bàn tay của một tiểu nhân đang tắc loạn đâu.”
Nói một hơi hết những lời này, Hàn Băng Vô Tình cầm chén rượu trên tay uống cạn rồi quay sang nhìn nam nhân đang dùng hai con mắt thâm thúy nhìn lại nâng nói.
“Hành vi của một nữ tử có thể giống một quân tử lại không thể trở thành một quân tử thực sự nhưng nàng lại có thể hoàn toàn trở thành một tiểu nhân. Ngược lại, một quân tử không thể trở thành nữ nhân và một tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ cũng chưa chắc đã là nữ tử.”
Phượng Kinh Hồng kiên nhẫn nghe hết những lời mà thiếu nữ trước mặt đang nói, trong đầu chậm rãi nghiền ngẫm rồi lên tiếng hỏi thiếu nữ trước mặt.
Đây là lần đầu tiên mà hắn muốn biết về một người như thế, hơn nữa lại là một nữ nhân.
Một nữ nhân mới chỉ đang ở độ tuổi thiếu nữ, một người không lâu nữa sẽ trở thành vương phi của hắn.
“Vậy ngươi là một nữ tử như thế nào, sẽ là một nữ nhân giống trong lời của ngươi nói sao?”
“Ta giống nhưng cũng không giống nàng. Nữ nhân trong lời ta nói chỉ là một người ta từng quen biết cũng có chút sơ giao. Một người giảo hoạt, vô sỉ, không từ thủ đoạn lại không có tâm.”
Hàn Băng Vô Tình trả lời, giọng nói lại mang theo một tia hoài niệm tới.
“Ta không cần biết nữ nhân khác thế nào, người ta muốn biết chỉ là ngươi.”
Phượng Kinh Hồng nghe nàng nói, đương nhiên cũng bắt được sự hoài niệm không khó phát giác trên một người ít khi phát ra cảm xúc thế này.
Trong lòng hắn không hiểu sao xuất hiện một tia không mừng tới, nữ nhân trong lời của nàng rốt cuộc là có bản lĩnh mà lưu lại trong lòng thiếu nữ khiến nàng dùng một giọng điệu hoài niệm khi nhắc đến như vậy.