Quyển 2 - Chương 57

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 57

gacsach.com

Edit: TieuKhang

Lẳng lặng đưa mắt nhìn hai người sau khi rời đi an toàn, Long Liễm Thần mới đóng cửa lại nói: “Làm cách nào để lấy được thuốc giải Khấp Huyết?” Nếu Long Thất còn sống, vậy chứng tỏ hắn đã được uống thuốc giải, hơn nữa còn không có pha trộn với thuốc giải Đồ Long.

“Tất cả đan dược đều được xuất phát từ phòng luyện đan dưới lòng đất. Thuộc hạ thấy thuốc giải của trang chủ cấp có vấn đề, mà Long Thất thì bị phát độc, vì vậy đã lẻn vào tráo thuốc giải của Long Thất. Thuốc ở phòng luyện đan đều có ghi lại số lượng, chỉ có như vậy mới không bị phát hiện.” Long Ngũ hiện thân lưu loát tường thuật lại đáp án mà hắn đã chuẩn bị từ trước, hắn không hề có chút ngạc nhiên với câu hỏi này của hái tử, đi theo hái tử đã lâu, hắn hiểu rất rõ về sự cơ trí và nhạy cảm của hái tử.

Long Liễm Thần nghe vậy thì im lặng, ra vào phòng luyện đan của sơn trang rất dễ, nhưng muốn ra khỏi căn phòng này thì không dễ chút nào. Hơn nữa rừng cây nhỏ kia rất quỷ dị, cho dù đêm nay Hộ Long sĩ tới lấy thuốc dù biết trước thuốc giải có vấn đề, chỉ sợ cũng vô lực phản kháng.

Một lúc sau Long Liễm Thần đi tới trước mặt tiểu nha hoàn, cố tình tạo cho mình một bộ dáng hung thần nanh ác, hung hãn nói, “Bây giờ ta sẽ giải á huyệt cho ngươi, nhưng ngươi không được la lên, ngoan ngoãn trả lời mấy vấn đề ta hỏi, nếu không, ta sẽ xé nát y phục của ngươi rồi ban ngươi cho thủ hạ của ta.”

Nói xong câu đó Long Liễm Thần nhếch môi cười lạnh, tàn nhẫn nói: “Sở trường giỏi nhất của hắn là chiêu đãi những loại con gái cứng đầu cứng cổ không biết nghe lời như ngươi.”

Long Ngũ run run môi nhìn chủ tử nhà mình với ánh mắt chứa vẻ ai oán, có thể đừng nói những lời mập mờ như thế được hay không? Trở ngại xưa nay của hắn chính là không gần nữ sắc.

Tiểu nha hoàn muốn động không thể động, muốn nói không thể nói, đành phải cố gắng mở to hai mắt để biểu đạt nàng ta tuyệt đối sẽ vâng lời.

Long Liễm Thần hài lòng nheo mắt giải huyện đạo cho nàng ta rồi hỏi, “Lục y nữ tử mà lúc này ngươi gọi phu nhân là ai?”

“Là phu nhân trang chủ mới cưới.”

“Cưới lúc nào?”

“Khoảng một năm trước.”

Long Liễm Thần cau mày trầm tư một lát hỏi, “Nàng ta làm sao vào được sơn trang?”

“Là trang chủ đưa về, vừa trở về thì liền công bố từ nay về sau nàng ta sẽ là đương gia chủ mẫu của sơn trang.”

“Có biết ‘Thiên Thủ Quan Âm’ Tần Phi Yến trước kia từng chữa bệnh ở đây không?”

“Từng nghe các tiền bối nhắc tới. Nhưng nghe nói đã bị mất tích vào ba năm trước.”

Long Liễm Thần hơi bất ngờ về chuyện này, ba năm trước, chẵng phải là cái năm mà đại ca gặp chuyện bất trắc ư? Lẽ nào nàng ta vì tình tự tử?

Sắp xếp lại những manh mối, Long Liễm Thần lại hỏi, “Rừng cây nhỏ phía ngoài trang đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn nghe thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu, chỉ mím môi chứ không chịu trả lời.

Long Liễm Thần thấy vậy đáy mắt chợt sáng lên, rốt cuộc cũng hỏi được đúng trọng tâm rồi!

Ấp ủ tâm trạng hứng thú, Long Liễm Thần lạnh lẽo liếc nhìn tiểu nha hoàn nói: “Ngươi muốn bị hắn chà đạp?”

“Không...Không muốn.” Tiểu nha hoàn sợ sệt nhìn Long Ngũ.

Mặc dù rất bất mãn với cách làm của chủ tử, nhưng Long Ngũ vẫn hết sức phối hợp tự hủy hình tượng, tạo ra cho mình bộ dáng đắm đuối háo hức chờ đợi.

Tiểu nha hoàn sợ hãi nuốt nước miếng ừng ực, lắp bắp nói, “Vào...vào một tháng trước từ sau lần Hộ Long sĩ lấy hết thuốc giải...phu nhân...phu nhân đã tìm người bố trí rào cản ma trận ở phía ngoài rừng cây nhỏ...nói... nói... nói là để bảo vệ sơn trang.”

Mắt Long Liễm Thần thoáng tối đi, không giận mà uy nói, “Nói thật chứ?”

“Ta... ta không có nói dối.”

“Long Ngũ, ban cho ngươi.” Long Liễm Thần hời hợt lạnh nhạt nói.

“Đừng mà... ta nói...ta nói...” Tiểu nha hoàn sợ hãi hốt hoảng nói, “Thật sự là phu nhân có nói như vậy. Nhưng mọi người đều nói lén với nhau là...nói... nói phu nhân có lòng riêng.”

“Trong một tháng nay, trong trang có người lạ nào lui tới không?” Long Liễm Thần hỏi.

“Không biết. Nhưng có người nhìn thấy phu nhân thường hay tới sau núi vào đêm khuya.” Khi nói những lời này vẻ mặt tiểu nha hoàn rất phẫn hận. Hiển nhiên, nàng ta rất không chào đón vị phu nhân mới này.

Phía sau núi?

Long Liễm Thần vuốt vuốt trán, nhướng đuôi lông mày lên, nếu y đoán không lầm thì phía sau núi chắn hẳn là địa bàn của người mặt quỷ mà bọn họ đã bị giam trước đó...

Rất rõ ràng, sự thay đổi của Hộ Long sơn trang đều bắt nguồn từ người mặt quỷ, hơn nữa mục đích hắn sát hại Hộ Long sĩ đơn giản chỉ có một... Gây thiệt hại cho vây cánh của hoàng tộc.

Nhưng người mặt quỷ đó rốt cuộc có thân phận gì? Âm thầm làm ra những chuyện như vậy, thực chất có động cơ gì?

Long Liễm Thần trăm mối tơ vò mãi lâu mà vẫn không có đáp án, đành thở dài hỏi, “Trang chủ có biết ta và Phượng thất thiếu bị bắt về đây không?” Theo tình hình này, chỉ có thể xuống tay từ trang chủ.

“Không biết... Không phải...Là ta không biết trang chủ có biết hay không. Phu nhân làm việc chưa bao giờ bẩm báo với trang chủ.”

Có được đáp án mình mong muốn, Long Liễm Thần điểm lại á huyệt tiểu nha hoàn lần nữa rồi nói với Long Ngũ, “Giấu hết cả hai dưới giường, sau đó ra sau bình phong giả trang thành Phượng thất.”

“Dạ.” Long Ngũ nhận mệnh.

Sau khi sắp xếp tất cả ổn thỏa xong, Long Liễm Thần mở cửa phòng kêu lớn, “Người đâu.”

Gọi một hồi nhưng bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh gì.

Long Liễm Thần lại nói, “Không phải phu nhân đã căn dặn các ngươi phải khoản đãi bản công tử cho tử tế sao? Sao ngay cả việc bưng trà đưa nước cũng không có?”

Bên ngoài vẫn không có động tĩnh.

Nhưng Long Liễm Thần không gọi nữa, bởi vì hắn biết, rất nhanh sẽ có người tới.

Quả nhiên, chưa tới nửa khắc, lục y nữ tử đã đi tới.

“Long công tử cần gì?” Giọng điệu lục y nữ tử có vẻ khó chịu.

Long Liễm Thần từ tốn đứng dậy, nhếch môi nở nụ cười quyến rũ làm mê hoặc chúng sinh, đến gần lục y nữ tử cũng được coi là một đại mỹ nhân, trêu đùa nói, “Gọi phu nhân đến, tất nhiên là có việc cần rồi.”

Lục y nữ tử thấy thế liền tỏ ra căm ghét, dữ dằn nói, “Đừng giở thói đó với ta!”

“Trên giang hồ Long mỗ cũng được tính là mỹ nam tử, vậy mà phu nhân lại có thái độ căm ghét như thế, xem ra, phu nhân và đương gia lão gia hai vợ chồng rất ân ái tình thâm ha.” Ngoài lời nói cảm khái ra, Long Liễm Thần còn âm thầm lặng lẽ quan sát phản ứng của nàng ta.

Không ngoài suy đoán của y, khi nghe y nhắc tới chuyện ‘vợ chồng tình thâm’ thì lục y nữ tử liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, mặc dù chỉ thoáng qua rất nhanh, nhưng vẫn bị ánh mắt bén nhạy của Long Liễm Thần nhận ra.

Rõ ràng tình cảm giữa nàng ta và trang chủ cũng chẳng mấy tốt, thậm chí có thể nói không hề có yêu đương gì. Sự phát hiện này khiến Long Liễm Thần đột nhiên vui vẻ, cười híp mắt lại gần nàng ta nói: “Khi nào có thể cho tại hạ diện kiến dung mạo của đương gia lão gia đây?”

“Không...” Lục y nữ tử chưa nói hết lời thì phát hiện eo mình đã bị điểm huyệt, giận tím mặt nói, “Ngươi...” Không ngờ y dám nhân lúc nàng sơ hở âm thầm đánh lén!

“Suỵt...” Long Liễm Thần ra dấu bảo nàng đừng kích động, thấp giọng thủng thỉnh nói, “Khắp nơi trong Hộ Long sơn trang đều có ám vệ, nếu kinh động đến bọn họ, ta sẽ không tử tế với ngươi đâu.”

Lục y nữ tử hoảng hốt hỏi, “Ngươi biết ư?”

“Đương nhiên ta biết.” Long Liễm Thần nhếch môi cười giễu cợt, “Ngươi tưởng rằng bịt mắt ta là có thể qua mặt ta sao? Ngươi thừa biết, dù cho nhắm mắt ta vẫn có thể nhởn nhơ đi lại trong Hộ Long sơn trang, đã quen thuộc từng ngõ ngách ở nơi này. À cũng phải, ngươi làm sao biết được chuyện này, bởi vì ngươi mới vào trang chưa tới một năm mà.”

Khi nói câu sau cùng thì vẻ mặt Long Liễm Thần tỏ ra rất khinh thường, vẻ khinh miệt đó viết đầy khắp gương mặt tuấn tú, ánh mắt đuôi mày, môi mặt mũi, phảng phất như mỗi một nơi trên gương mặt y đều nổi trội hơn người nhưng chỉ thể hiện vẻ khinh thường, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho người nhìn vào thấy căm phẫn, dĩ nhiên, cũng chọc giận được lục y nữ tử.