- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái
- Chương 47: (Ngoại truyện) Nhật ký động phòng
Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái
Chương 47: (Ngoại truyện) Nhật ký động phòng
Chuyển ngữ: Mic
(Reup by Yee)
Hôm Ôn Đồng và Cận Tây Trầm kết hôn, chỉ mời rất ít người đến tham dự, phần lớn đều là bạn bè vô cùng thân thiết, tỷ như Lâm Tu Trúc, Đại Mông, cặp đôi Chu Ngôn Thành, đương nhiên Ôn Hinh phải có mặt, còn cướp vị trí phụ dâu không chịu buông, tuổi còn nhỏ mà đã chăm chăm đóa hoa cưới trong tay Ôn Đồng, nhưng bên cạnh còn có Đại Mông như hổ rình mồi thì không khỏi có chút nhụt chí.
Ngoại trừ vài người là bạn bè của cả hai người, còn có một ít bạn bè của Cận Tây Trầm, như giới học thuật, giới y học, ngay cả giới thể thao cũng có người tới, những người này cô không quá quen, nhưng cũng từng có duyên gặp mặt một lần, trong đó có một người đàn ông vẻ mặt hơi lạnh nhạt, cô đã từng gặp qua.
Dụ Trầm Ngôn, ngay cả cái tên nghe thôi cũng đã toát lên vẻ trầm mặc kiệm lời, đúng là người cũng như tên.
Trên người anh ta dường như luôn luôn có một loại khí chất đẩy người khác ra xa vạn dặm, chỉ an tĩnh ngồi ở một góc mà bầu không khí cũng như thể sắp đông cứng lại, vị trí hai bên trống không, đại khái bởi vì không ai dám ngồi cùng anh ta cả.
Bởi vì áp suất không khí thật sự quá thấp.... Người biết sẽ nói anh ta đến tham dự tiệc cưới, không biết còn tưởng anh ta tới tham gia lễ truy điệu ấy chứ.
Lúc Ôn Đồng nói câu này thì liền bị Cận Tây Trầm hung hăng hôn một cái, còn dùng sức cắn môi cô, vờ tức giận: "Không được nói bừa, nói lại."
"Em sai rồi em sai rồi, đừng giận được không, em nói sai thì lát nữa anh phạt em, hiện giờ đừng giận mà, chú tốt bụng cười cái nào." Ôn Đồng liên tục xin lỗi, nhón người ghé vào tai anh nũng nịu.
"Phạt? Tùy anh?" Cận Tây Trầm nhướn mày, sắc mặt vẫn còn chút xanh mét.
"Phạt thế nào tùy anh hết, tuyệt đối không oán giận!" Ôn Đồng nhanh nhảu gật đầu, biết đây vĩnh viễn là cây kim mãi không biến mất trong lòng anh, là nỗi sợ duy nhất của anh.
MC cuối cùng nhịn không được, nặng nề khụ khụ hai tiếng vào micro: "Được rồi hai vị, mời nghiêm chỉnh một chút!"
Cận Tây Trâm hôn lên môi Ôn Đồng, nhưng bị MC nghiêm nghị cản lại: "Tôi còn chưa nói có thể hôn cô dâu mà!"
Cận Tây Trầm nhướn mày: "Vợ của tôi, tôi muốn hôn khi nào còn cần sự cho phép của anh à?"
MC bật cười: "Được được, vậy cũng không có gì không đúng, tiếp theo chính là phần đôi bên tuyên thệ, xin hỏi Cận Tây Trầm tiên sinh, người đứng trước mặt anh bây giờ...."
Một tràng lời tuyên thệ dài dằng dặc cuối cùng đọc xong, Cận Tây Trầm ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Đồng, dùng thanh âm trầm thấp nhưng vẫn có thể khiến những người có mặt nghe thấy rõ ràng đáp: "Tôi đồng ý."
MC một lần nữa mở miệng, nhưng Cận Tây Trầm đã cất tiếng trước: "Người con gái trước mặt tôi đây, cô ấy tựa thái dương, mãi mãi chiếu rọi ánh sáng và niềm vui đến cho tôi. Đêm qua cô ấy hỏi tôi, tôi có hối hận khi cưới cô ấy không? Tôi không cách nào trả lời, bởi vì tôi biết, cho dù tôi nói không hối hận thì trong lòng cô ấy vẫn sẽ tồn tại một cảm giác bất an như cũ. Tôi chỉ có thể dùng thời gian của cuộc đời này để nói với cô ấy, có thể cưới cô ấy, với tôi, là chuyện may mắn biết nhường nào. Ai cũng sẽ già đi, mà tôi còn nhanh có tuổi hơn hơn cô ấy rất nhiều, nhưng con người chung quy đều sẽ có một ngày đầu bạc, bất luận năm tháng trôi qua, hay là dung nhan thay đổi, trái tim tôi vẫn như lúc đầu, tuyệt không đổi thay."
Ôn Đồng một lần nữa không thể kìm nén, lao vào lòng Cận Tây Trầm, cũng mặc kệ MC lại kêu không được, dù gì đây chính là chồng cô, ôm chồng mình thì có gì không được chứ, tốt nhất là cả thế giới đều nhìn thấy, người đàn ông thâm tình mà dịu dàng này là của cô, của một mình cô!
"Cô dâu không nói lời nào sao?" MC khụ khụ hai tiếng, quả thực là không cách nào không ngắt ngang, cứ để mặc hai người họ như vậy thì đây còn là hôn lễ à? Là hiện trường ngược cẩu thì có! Anh ta làm chủ trì hôn lễ bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua đôi nào như vậy!
"Vậy em không thể hối hận được rồi, cho dù thế nào đi nữa em cũng sẽ không ly hôn với anh, nếu như anh kiên quyết ly hôn thì toàn bộ tài sản của anh phải chuyển hết cho em." Ôn Đồng ôm cổ Cận Tây Trầm, hung dữ nói.
Cận Tây Trầm cười nhéo mũi cô: "Tuyệt đối không ly hôn. Đương nhiên tài sản cũng là của em, ngay cả anh cũng là của em, còn có cái gì không phải của em chứ?"
Dứt lời, tất cả mọi người bên dưới đều kêu rên.......Còn uống rượu mừng khỉ gì, ăn cẩu lương kềnh bụng rồi!
Phân đoạn vụn vặt cuối cùng kết thúc, MC thở phào một tiếng, sau đó để cô dâu chú rể hai người đi xuống mời rượu.
Lúc tới bên cạnh một bàn nọ, Dụ Trầm Ngôn cầm ly rượu đứng dậy, lạnh lùng mà chân thành nói: "Tân hôn vui vẻ."
Ôn Đồng hướng về phía anh ta thoáng mỉm cười, nhưng thấy anh ta chỉ khẽ gật đầu, kế đó tránh ánh mắt cô, dường như có hơi sợ nhìn cô.
Cận Tây Trầm cười: "Có đôi khi, cậu không thể không tin rằng trên đời này tồn tại cái gọi là duyên phận. Cô ấy có thể nhỏ hơn cậu rất nhiều, cũng có thể năng lực không bằng cậu, thậm chí có thể không phải là người lý tưởng của mình. Nhưng có một ngày, khi gặp được rồi cậu bỗng hiểu, cậu không chấp nhận ai ngoài cô ấy. Những tật xấu nhỏ cũng thành lý do để cậu yêu cô ấy, cho dù là ấu trĩ hay đơn thuần, đều chiếm trọn trái tim cậu. Cô ấy đã gả cho cậu, cậu còn muốn để cô ấy thuộc về người khác sao?"
Nói một mạch đến cuối mới dừng.
Hai người dù không nói rõ nhưng vẫn hiểu lòng nhau, nâng ly, không nói gì nữa.
Cận Tây Trầm ôm eo Ôn Đồng, dẫn cô đi đến trước mặt một người bạn thân, nhưng khóe mắt vẫn dừng ở người đàn ông phía sau lúc đó đang ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế, hướng phía anh khẽ gật đầu xong lập tức đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài gió tuyết phần phật, người đàn ông trong chiếc áo khoác màu xám đậm ngược gió tuyết mà đi, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.
"Ủa? Trầm Ngôn đại đại sao lại đi gấp như vậy?" Ôn Đồng khó hiểu nhìn bóng lưng Dụ Trầm Ngôn biến mất trong bóng đêm.
"Cậu ta sao? Đuổi theo sinh mệnh của mình sao có thể không vội chứ. Còn nữa, vừa rồi em gọi cậu ta là gì?" Cận Tây Trầm bấm vào thắt lưng mẫn cảm của cô một cái, hại cô lảo đảo ngã vào lòng anh.
"Đại đại đó, Trầm Ngôn đại đại thật sự rất lợi hại đấy, nhiều giải quán quân như vậy, còn có danh hiệu hóa thạch sống, anh biết trong giới thể thao khó khăn thế nào không?" Ôn Đồng nói.
"Anh không lợi hại sao, hửm?"Cận Tây Trầm nháy mắt với cô, tràn ngập ám hiệu của hành động nào đó.
Ôn Đồng ghì cổ anh, áp sát bên tai anh nói: "Anh đương nhiên lợi hại, cho nên anh mới là....ông xã của em." Dứt lời thì trông thấy ngọn lửa chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt anh, Ôn Đồng cười trộm, sau đó bổ sung một câu: "Ông xã, eo em mỏi lắm rồi."
Cận Tây Trầm đem cô kéo lại gần, dùng sức ghì cô vào ngực: "Theo cách mà người trẻ tuổi các em hay nói, hành động này của em xem như là....tiểu yêu tinh giày vò người khác?"
"....................."Ôn Đồng khụ một tiếng: "Vậy chúng ta kết hôn, sau đó em là người của anh rồi, anh có đánh em không? Hay là mắng em? Hay ngược đãi em?"
"Sẽ không."
"Vậy anh sẽ bỏ đói em không cho em ăn cơm, không cho quần áo mặc, không cho nước uống sao?" Ôn Đồng lại hỏi.
"Hai cái đầu và cuối thì sẽ không, cái giữa thì còn phải xem tình hình mà quyết." Cận Tây Trầm nở nụ cười đầy thâm ý.
Ôn Đồng vừa định tiếp lời thì nghe thấy sau lưng có người tức giận mắng.
"Nè nè nè, hai người nhịn chút coi, tôi nói lúc này liệu có thể ăn lót dạ mời rượu không vậy?" Lâm Tu Trúc nổi cáu.
"Loại cảm giác này cẩu độc thân như anh sẽ không hiểu đâu, bỏ đi."Cận Tây Trầm nói.
"Tôi sao lại không hiểu chứ? Tôi không phải cẩu độc thân!"
"À, thế thì anh là cẩu ly hôn." Cận Tây Trầm đính chính.
"...........Tôi có cảm giác không cách nào làm bạn với chú mày."
"Cho nên anh vẫn có thể làm bạn với Tô Kiều sao?" Cận Tây Trầm hỏi.
".................."
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Ôn Đồng thấy Cận Tây Trầm uống rượu, hơn nữa còn là trong đêm tân hôn của hai người.
Cận Tây Trầm rất ít khi tùy ý người khác như vậy, bất kể là ai đến mời rượu đều không từ chối, từng ly từng ly uống cạn. Thật ra Ôn Đồng thấy anh như thế cũng rất lo lắng, nhưng lo thì lo vẫn phải mời đến vòng cuối cùng, lúc đó anh vẫn vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn có thể ôm eo cô tiễn từng người khách một.
Lúc về đến nhà, ý thức anh vẫn thanh tỉnh đi cởi lễ phục của cô, kéo cô vào lòng hôn thật sâu, kết quả đợi đến khi cô tắm rửa xong bước ra thì anh đã nằm nghiêng trên giường mà ngủ.
Ôn Đồng mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh, cung phản xạ của người nay không phải là quá...quá chậm rồi ư?
Anh nằm trên giường, Ôn Đồng cười khom lưng cởi giày cho anh, kế đó là quần dài, tiếp theo cánh tay bỗng bị kéo chặt, cơ thể bị nhấc lên giường, ngay sau đó liền nằm sát trong ngực anh.
Hai mắt Cận Tây Trầm phiếm hồng, chính là phản ứng khi say, độ ấm trên tay cũng nóng đến dọa người. Ôn Đồng vừa định lên tiếng thì đã bị anh kéo vào lòng hôn, giống như đứa trẻ loạn xạ gặm cắn cằm cô, loạn xạ hôn cô, lúc này Ôn Đồng mới hiểu, anh thật sự say rồi.
"Anh buông em ra trước đi, em lau người cho anh, nếu không sẽ ngủ không ngon." Ôn Đồng giãy giụa một cái.
"Không buông, buông rồi em sẽ đi mất." Cận Tây Trầm ngẩng đầu, vùi vào ngực cô, ở nơi mềm mại ấy dùng sức cắn một cái, như thể phát tiết.
Ôn Đồng bị đau nhưng không đẩy anh ra, chỉ dịu dàng nhẹ giọng an ủi: "Không đâu, em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh. Anh cũng là sinh mệnh của em mà, em sao đành rời xa anh chứ."
"Hôm nay anh hơi mệt, Đồng Đồng ở trên được không. Hửm?" Cận Tây Trầm cũng không biết có nghe thấy câu cô nói hay không, chỉ chăm chú cởϊ qυầи áo cô, môi lưỡi vẫn hôn liếʍ nơi ngực cô.
Ôn Đồng ngẩn người nhìn anh, dù thế nào đi nữa vẫn cảm thấy có thể anh đang vờ say, tính đẩy anh ra nhưng Cận Tây Trầm lúc này bỗng ngẩng lên: "Sao vậy? Em không muốn ư?"
"Không phải..........em đâu có không muốn, chỉ là anh vẫn chưa tắm đó, có cần tắm rửa xong rồi lại...." Còn chưa dứt lời thì Cận Tây Trầm bỗng ngồi dậy, ôm ngang eo cô đi về phía phòng vệ sinh.
"Anh sao vậy? Em tắm rồi." Ôn Đồng vội ghì cổ anh, cẩn cẩn thận thận nhắc nhở anh chú ý bàn chân.
"Cùng nhau tắm." Cận Tây Trầm bướng bỉnh đem cô đặt vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu xả nước, rồi lại thản nhiên tự mình bước vào trong bồn, ôm cô, tề tề chỉnh chỉnh đặt trên đùi.
Ôn Đồng lúc này mới hiểu vì sao lúc thiết kế phòng tân hôn, anh cái gì cũng không can thiệp, tùy theo ý tưởng của cô, nhưng chỉ có bồn tắm là kiên trì muốn đổi một cái siêu lớn, thì ra là vậy! Hiểu ra nguyên nhân khiến cô dở khóc dở cười, bò dậy lấy khăn tắm, kết quả sau lưng bỗng nóng rực, bộ phận không quy củ nào đó đang áp sát sau hông cô, biết đấy là gì khiến mặt Ôn Đồng phút chốc đỏ rực, kéo khăn tắm muốn lao ra khỏi bồn.
Nhưng Cận Tây Trầm một lần nữa kéo cô lại, thầm thì không rõ: "Em mê hoặc anh."
Ôn Đồng vừa định giải thích, kết quả Cận Tây Trầm không buông tha cô, chỉ có thể nhẹ giọng dụ dỗ: " Được được được, anh nói gì cũng đúng hết, chúng ta tắm trước, sau đó về giường đi ngủ, được không?" Tay kiên nhẫn cởi từng cúc áo sơ mi của anh, lại cởϊ qυầи áo cho anh.
"Giường? Ngủ? Được." Cận Tây Trầm gật đầu, ấn ấn thái dương tựa vào bên bồn tắm, tùy cô bận rộn.
Lúc Cận Tây Trầm ngồi trong bồn tắm, ánh mắt quyến luyến không rời nhìn cô, Ôn Đồng thừa nhận, vật nóng ẩm bên trong cơ thể cô không cách nào khắc chế, tuôn trào.
Cận Tây Trầm rất cao, mặc dù hơi gầy nhưng cởϊ qυầи áo thì vẫn là vóc người tốt vô cùng, đây đại khái chính là cái gọi là "Mặc y phục thì gầy cởi y phục có thịt"? Tay Ôn Đồng dán trên ngực anh, lúc vô tình cọ sát nơi nào đó, nghe thấy anh thấp giọng thở dốc, ngay cả da thịt trên người cũng trở nên có chút cứng rắn, thì sợ hãi lập tức rụt tay.
Cận Tây Trầm lại kéo bàn tay cô một lần nữa dán lên người, làm chủ động tác của cô. Từng chút lướt qua, từ từ di chuyển xuống dưới, đến khi nắm giữ nơi nóng rực nào đó.
Mặc dù đã từng vô số lần trông thấy cơ thể anh, nhưng tắm cho anh thì vẫn là lần đầu, cộng thêm tâm tình xấu hổ, đợi đến khi cô giúp anh tắm rửa lau khô người đỡ lên giường thì cô đã mồ hôi đầy mình, kết quả không đợi cô đi tắm lần nữa thì đã bị anh trực tiếp đặt lên giường.
Nói anh uống say ư, anh còn có thể vô cùng mạch lạc đem hai chân cô mở ra, ngồi vòng trên hông anh. Nếu nói anh không say, Cận Tây Trầm nào phải người ngây thơ như vậy, Ôn Đồng cắn răng, nhịn xuống.
Nhưng nhịn rồi lại nhịn, thật sự để cô ở trên.....Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, làm thế nào đây.
Trong đầu nhớ lại anh làm như thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy chân mềm nhũn, nhưng cái người bên dưới ánh mắt vẫn long lanh như cũ chăm chú nhìn cô, phía dưới mông còn có bộ phận hùng hổ hăng hái chờ đợi kia, Ôn Đồng sờ hai má nóng bừng, cầu xin nói: "Cận Tây Trầm, có thể không hay không, em không biết."
"Anh dạy em, được không?" Cận Tây Trầm giữ eo cô, từ từ ngồi dậy, hôn lên mắt cô.
"...................." Cô còn có thể chọn lựa hay sao?
Đáp án là: không có khả năng.
[Tác giả]: Cẩu lương hơn bốn ngàn chữ ở trên, mọi người no không!!!
Hai nghìn chữ bên dưới là những học trò trong các tác phẩm cũ của tôi cũng đến tham dự, mọi người không ngại chứ, mà có ngại thì cũng ráng chịu thôi, dù gì tôi đã viết xong rồi (thật ra vẫn là cẩu lương, có phải quá nhiều không? Sao cơ, tiếp tục?)
Một,
1, Thập Nhị: Xin hỏi tên của mọi người.
Phó: Phó Mặc.
Nguyễn: Nguyễn Đồng.
Cố: Ồ ~ Trước khi phỏng vấn tôi, cô không xem tài liệu à?
Niếp: Cố Đình Khác, Niếp Vãn Ý.
Cận: Cận Tây Trầm
Ôn: Ôn Đồng.
2, Thập Nhị: Hahahaha, tác giả đặt tên có chút vô năng, tới câu hỏi tiếp theo. Ai là người theo đuổi đối phương trước?
Phó: Nói ra cô có thể không tin, cô ấy theo đuổi tôi trước.
Nguyễn: Ừm.
Cố: Câu này cần trả lời à? Câu tiếp theo.
Niếp: ( nhỏ giọng) Hồi trước anh ấy bị kí©h thí©ɧ mạnh, mất trí nhớ....
Cận: (Cười khẽ) Câu tiếp theo.
Ôn: Đôi bên thầm mến lẫn nhau, vậy là....ai theo đuổi ai?
3, Thập Nhị: Được rồi, các vị nam chính đều rất có cá tính, vậy giới tính là?
Tất cả nam chính: Cô mù à........
Tất cả nữ chính:........
4, Thập Nhị: Thích điểm nào ở đối phương?
Phó:..........
Nguyễn: Anh vậy mà nói không được sao!
Cố:................
Niếp: Anh vậy mà nói không được sao!
Cận: Chân thành đáng yêu, lương thiện kiên định. Đây là cô gái tôi nuôi lớn, tôi sao lại không thích chứ.
Ôn Đồng: (che mặt)
5, Thập Nhị: Đúng là phương thức bày tỏ chuẩn giáo khoa nha, các vị nam chủ lầu trên học hỏi đi nhen, được rồi, câu hỏi tiếp theo: Lần H đầu tiên là ở đâu?
Phó: Đương nhiên trên giường....
Nguyễn:............
Cố: Có khi nào trên bàn mổ không?
Niếp: Hahaha....
Cận: Từ nhà vệ sinh đến trên bàn kế đó trên giường.......
Ôn: Anh câm miệng....
6, Thập Nhị: Lần H kí©h thí©ɧ nhất là ở đâu?
Phó: Trong xe.
Nguyễn: Anh còn nói!
Cố: Trên tấm kính cửa sổ sát đất!
Niếp: Tổ tiên ơi, anh có thể đừng thành thật như vậy được không.
Cận: Trên bàn phòng thực nghiệm, lúc tôi mặc áo blouse trắng thì cô ấy càng phấn khích.
Ôn: Em Nguyễn chị Niếp, chúng ta ngồi chung đi.
7, Thập Nhị: Bình thường H ở đâu?
Phó: Trên giường.
Nguyễn: Ừm.
Cố: Còn cần chọn địa điểm?
Niếp: Chỗ có hứng.
Cận: Chỉ cần cô ấy thích, nơi nào cũng được.
Ôn: Rõ ràng là anh thích mà, em khi nào chủ động chứ!
8, Thập Nhị: Một đêm mấy lần?
Phó: Tùy tình hình mà quyết định.
Cố: Còn cần số lần? Đương nhiên là trong phạm vi có thể thì tận lực số lớn nhất.
Cận: Khụ khụ, cô ấy còn nhỏ.
9, Thập Nhị: Đối với các vị mà nói, ý nghĩa của H là gì?
Phó: Khoái lạc.
Cố: Sao cô lại hỏi cái này, lẽ nào cô chưa từng làm qua?
Cận: Theo kiến thức thông thường thì chính là sự thỏa mãn khi hai tâm hồn giao thoa với nhau, ngoài ra cũng như hai vị kia đã nói, bên cạnh đó còn tăng thêm tình thú hôn nhân.
10, Thập Nhị: Muốn con trai hay con gái?
Phó: Tôi có con rồi.
Nguyễn: Một trai một gái, con trai tên Phó Khiêm, con gái là Phó Dược Nhi. Trước mắt Phó Khiêm có thích một cô bé tên Hứa Hi, con gái thì còn nhỏ, hai chị có hứng thú kết thông gia với nhà em không?
Cố: Con gái, giống cô ấy (nhìn Niếp Vãn ý, thâm tình hôn một cái)
Niếp: Tôi muốn con trai, tốt nhất giống anh ấy.
Cận: Một trai, một gái, con trai họ Cận, con gái họ Ôn.
Ôn: Ừm!
11, Thập Nhị: Hahaha, lạnh lùng ném cẩu lương vào mặt nhể, được rồi, câu tiếp theo: lúc H các vị nghĩ tới chuyện gì?
Tất cả nam chính: Cô bị thiểu năng à?
Thập Nhị:?????
Tất cả nữ chính: Thật ra có thể mạnh mẽ hơn một chút, quá dịu dàng.
Thập Nhị: (Mặt kinh ngạc) Hả? Không ngờ các nam chính của chúng ta lại theo phong cách ôn nhu nha hahaha.
Tất cả nam chính: Về nhà chúng ta sẽ thảo luận phương pháp mạnh mẽ một chút.
12, Thập Nhị: Nếu như có cơ hội, kiếp sau vẫn muốn gặp đối phương chứ?
Phó: Đương nhiên.
Nguyễn: Tôi cũng vậy.
Cố: Nguyện vọng này thế nào vậy? Có thể thành đời đời kiếp kiếp không?
Niếp: Rõ ràng người chủ trì đưa ra giả thiết mà.
Cận: Bất luận là bao nhiêu kiếp, tôi đều hi vọng có thể gặp được cô ấy.
Ôn: Rất muốn rất muốn.
13, Thập Nhị: Cảm thấy bản thân có bệnh Loli không?
Phó, Cố: Lão Cận ông tới trả lời kìa.
Cận: Bạn chủ trì này có thể nhờ Cố giáo sư đem đi đi.
Thập Nhị:???? Tôi không muốn lên bên giải phẫu đâu!!!!! Cứu mạng!!!
Tất cả nữ chủ: Đem đi đi.
14, Thập Nhị: Thích đối phương bao lâu rồi?
Phó: Từ lúc bắt đầu yêu cô ấy.
Cố: 255 đêm, 30660 giờ, 1839600 phút, 110376000 giây. Có cần con số chính xác hơn không?
Thập Nhị: Không cần không cần, Cận tiên sinh mời trả lời.
Cận: Mời Cố giáo sư lúc kết thúc thì đem người chủ trì đi đi.
Thập Nhị lầm rầm: Không phải thật sự có bệnh Loli chứ (rụt cổ)
15, Thập Nhị: Từng có hành động lừa gạt đối phương không?
Phó:............Có.
Nguyễn:...........Có
Cố: Không có.
Niếp: Không có.
Cận: Không có.
Ôn: (Cẩn thận quan sát Cận Tây Tràm, đưa tay siết chặt tay anh). Có.
16, Thập Nhị: Các vị có cho rằng tình yêu của mình một lúc nào đó sẽ suy giảm không?
Tất cả nam chính: Vĩnh viễn sẽ không.
Tất cả nữ chính: Giống như trên.
17, Thập Nhị: Tất cả các vị đều rất si tình nhỉ, hahaha, thật muốn một đạp đá đổ bát thức ăn cho chó này ghê, nhưng tôi chuyên nghiệp mà, cho nên câu hỏi tiếp theo: trở lại H, bình thường ai trên ai dưới?
Phó: Cô ấy rất hay mắc cỡ, chỉ có thể ở dưới.
Nguyễn: Đừng nói là.......
Cố: Nhất định phải ở trên ở dưới sao?
Thập Nhị:?????? Tôi vẫn rất thuần khiết, tôi nghe không hiểu.
Cận: Tất cả phương pháp đều nên tìm hiểu, nếu không, sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
18, Thập Nhị: Có từng mộng xuân không?
Tất cả nam chính: Có.
Nguyễn:...............Không có.
Niếp: Mơ được một nửa thì biến thành hiện trường gϊếŧ người, có tính không?
Ôn: Hahaha tôi không có biếи ŧɦái như vậy, câu hỏi tiếp.
19, Thập Nhị: Lúc đối phương không tiện, làm thế nào giải quyết?
Phó: Nhịn một chút là xong.
Cố: Trên dưới toàn thân lẽ nào chỉ có một chỗ làm được?
Cận: Quá trình chờ cô ấy lớn lên lâu như vậy còn qua được, chút thời gian này tính là gì.
20,Thập Nhị: Lần gần nhất là khi nào?
Phó: Đêm qua.
Cố: Ba tiếng trước khi đến đây.
Cận: Cơ thể Đồng Đồng không tốt, đã lâu rồi không làm.
21, Thập Nhị: Khụ khụ, chúc Ôn Đồng tiểu thư sớm hồi phục, cũng chúc Cận tiên sinh có thể sớm ngày thường xuyên viên mãn nhé, đương nhiên cũng bao gồm tất cả nam chính nữ chủ có mặt ở đây. Được rồi, không nhiều lời vô nghĩa nữa, câu hỏi tiếp theo: Thích nhất điểm nào trên cơ thể của đối phương?
Phó: Mũi đấy.
Cố: Tay.
Cận: Mắt.
Thập Nhị: Bạn học Cố Đình Khác, câu trả lời gì vậy!!! Có chút tò mò là chuyện gì!!!
Cố: Cần tôi giải thích chi tiết à?
Thập Nhị: (Mắt lấp lánh) Được đó được đó.
Cố: Nghĩ hay nhể.
Thập Nhị: (Thổ huyết....)
22, Thập Nhị: lúc H có từng dùng đạo cụ không? Hay là có ở nơi nào đó khá nghiêm túc, hoặc ở nơi làm việc của mình H không? Ví dụ như thư phòng? Phòng làm việc? Phòng học? Phòng thí nghiệm?
Phó: Không thể trả lời.
Cố: Cô muốn làm trên bàn giải phẫu tử thi à?
Thập Nhị:........
Cận: Có, đạo cụ ư, cô đoán xem.
Thập Nhị: (Tôi phải méc tác giả, để sau này mấy người đừng hòng tính phúc nữa!!!!!!)
23, Thập Nhị: Vị trí mẫn cảm nhất của đối phương là ở đâu?
Phó: Cổ.
Nguyễn: Vị trí sau tai, lúc hôn anh ấy sẽ cười.
Cố: Là một pháp y chuyên nghiệp, sẽ tận lực khai thác các điểm mẫn cảm của cô ấy.
Thập Nhị: Hình như có gì đó sai sai??? Thôi kệ, người tiếp theo.
Cận: Cô ấy còn nhỏ, tôi có thời gian từ từ khám phá, về phần vị trí mẫn cảm nhất, cô không cần biết.
24, Thập Nhị: Hahaha được, tiếp theo chúng ta nói về đề tài mới mẻ chút, nếu như đối phương tặng bạn một món quà, bạn hi vọng nhất món quà nào?
Phó: Cô ấy.
Nguyễn: Chỉ cần là quà anh ấy tặng.
Cố: Cô ấy.
Niếp: Muốn anh ấy vui.
Ôn: Tôi muốn sao trên trời...........Ý, không đúng, anh ấy đã tặng tôi rồi (che mặt)
25, Thập Nhị: Xem ra các vị nam chính rất dịu dàng nhỉ, câu hỏi tiếp theo: Cảm thấy tật xấu của mình là gì?
Phó: Không kịp thời giải thích cho cô ấy, làm nảy sinh hiểu lầm.
Cố: Tôi có tật xấu sao?
Cận: Nếu như quá chiều chuộng cũng là tật xấu, vậy đó chính là tôi quá nuông chiều cô ấy.
26, Thập Nhị: Thời gian hôm nay không còn sớm, phỏng vấn tới đây xin hết, lần sau có thể tiếp tục phỏng vấn các vị không?
Tất cả nam chính: Tôi từ chối.
Nguyễn: Có thể chứ.
Niếp: Lần sau dẫn Phó Khiêm và Dược Nhi đến chơi nhé.
Ôn: Tốt nhất là cũng dẫn cả Hứa Hi tới.
Thập Nhị: Được rồi, tung hoa kết thúc, mong lần sau gặp lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái
- Chương 47: (Ngoại truyện) Nhật ký động phòng