Chương 46: Anh đồng ý với e

Chuyển ngữ: Mic

"Không thể, bỏ đi Cận Tây Trầm, chúng ta vui hợp vui tan, được không?" Ôn Đồng cũng không trù trừ nữa, dùng sức tách khỏi vòng ôm của anh, xoay người đi.

"Nếu như do anh làm sai việc gì, em có thể nói nguyên nhân cho anh không?" Cận Tây Trầm không nhúc nhích, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

Ôn Đồng che miệng, dùng sức cắn xương ngón trỏ để kiềm nén cảm giác muốn gào khóc, sao anh lại như vậy, sao lại dùng lời lẽ hèn mọn như vậy hỏi cô, anh hẳn phải vĩnh viễn trầm ổn mà lạnh lùng, dáng vẻ không chút xao động mới đúng chứ!

"Ngoài việc không yêu thì còn có nguyên nhân nào khác ghê gớm hơn khiến hai người chia tay sao? Chú." Ôn Đồng quay lại, nhìn vào mắt anh, phát hiện trong đôi mắt ấy vụt qua một tia đau đớn.

"Anh không tin, cô gái đứng trước mặt anh hiện giờ, anh đã nuôi dưỡng cô ấy hơn sáu năm, tính tình cô ấy ra sao không ai hiểu rõ hơn anh, có lẽ ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không hiểu mình là người như thế nào rõ hơn anh. Em đột nhiên nói với anh em thích người khác, anh không tin đâu. Đồng Đồng, đừng cáu gắt nhé, được không?" Cận Tây Trầm cười, đưa tay sờ mặt cô, nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh.

Cận Tây Trầm nói đúng, có thể anh còn biết rõ những thói quen của cô hơn cả chính bản thân cô. Cô nhớ có một lần Đại Mông từng nói, thật ra cô không hiểu rõ Cận Tây Trầm, công việc của anh là ngành kỹ thuật trọng điểm nhất trên thế giới, cái anh nghiên cứu cũng nằm ngoài phạm vi lý giải của các cô, nhưng suốt quá trình trưởng thành của cô, từng sự kiện một đều có sự tham dự của anh.

"Không phải những người thích nhau đều có thể đi đến cuối hành trình, có người thay đổi giữa chừng, anh chấp nhận sự thật đi, có được không?" Ôn Đồng siết tay, nén chặt nghẹn ngào trong lòng.

Cuối cùng, Cận Tây Trầm rời đi, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng xoay người, sau đó xuống cầu thang, ngay cả âm thanh phát ra cũng rất nhỏ.

Cô rất hiếm khi nhìn theo bóng lưng anh, ngoại trừ lần đó ở Nam Sudan anh không từ mà biệt, còn những lúc khác, vĩnh viễn đều là anh nhìn cô rời đi, bất kể là cô đi xa đến đâu thì vẫn vậy, quay lại đều có thể trông thấy Cận Tây Trầm vẫn đứng nơi đó, khóe miệng mang theo một chút nét cười.

Anh rốt cuộc đã đi rồi, dứt khoát không chút lưu luyến, đây rõ ràng chính là điều cô muốn, nhưng vì sao trái tim lại đau đớn đến vậy. Ôn Đồng đóng cửa, lững thững từng bước đi đến chiếc bàn, khóc nấc lên.

Vào lúc này, Lâm Tu Trúc chợt gọi điện đến, Ôn Đồng gạt nước mắt, bắt máy: "Có chuyện gì ạ?"

"Sao giọng lại khó nghe như vậy, khóc à?" Lâm Tu Trúc hỏi.

"Làm gì có chuyện đó, uống nước bị sặc thôi." Ôn Đồng nói.

"À, về cơ bản, tin tức đã tung ra rồi, tìm mấy tòa soạn quen thuộc, sau này cũng dễ xử lý. Phía Cận Tây Trầm sao rồi? Chiều hôm nay lúc quay về, chú nói với nó dạo gần đây cháu thường đi với Chu Ngôn Thành, còn có chuyện gặp mặt ngày hôm đó, chú cũng bóng gió nói cho nó biết, có điều nó không tin, với tâm lý vững chắc và suy nghĩ kín kẽ của Cận Tây Trầm, cháu muốn gạt nó không phải là chuyện đơn giản đâu." Lâm Tu Trúc thở dài.

"Cháu biết, cháu không hi vọng anh ấy tin tưởng hoàn toàn, chỉ cần anh ấy tin ba phần là cháu đã rất hài lòng rồi. Thời gian càng dài, Cận Tây Trầm nhất định có thể từ từ quên cháu." Ôn Đồng thấp giọng nói.

"Chi bằng mấy ngày này cháu đừng đi học, tin đồn nhất định rất khó nghe, cố gắng đừng lộ diện." Lâm Tu Trúc nhớ tới tin tức thì liền nhắc nhở.

"Uhm, cháu biết chừng mực mà."

**

"Nè cậu có nghe nói chưa, giáo sư với cháu gái của mình....Ây da ** luân" Một nam sinh đưa tay lên miệng vạch hai cái.

"Cái gì, không phải ** luân chứ? Giáo sư nào vậy?" Mọi người lập tức vây lại, nhỏ giọng bàn tán.

"Chính là giáo sư của chúng ta, giáo sư Cận đó. Cậu xem thử đi, trên báo có ghi nè, từ đêm qua thì đã là sự kiện bùng nổ rồi, giáo sư bệnh lý học của Viện y học Thanh Giang cùng với cháu gái của mình nảy sinh tình yêu cấm kỵ, mà người còn lại trong sự kiện này chính là tuyển thủ chuyên nghiệp môn thể thao mạo hiểm nổi tiếng trước đây, thiếu nữ thiên tài có tên Win. Rõ ràng rành mạch như vậy, tóm lại sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ đúng không." Cậu ta lấy di động, nhanh chóng tìm ra tin tức vừa xem, đưa đến trước mặt mọi người.

"Không thể nào, giáo sư tuấn tú nghiêm nghị như thế, cùng với cháu gái của mình....chuyện đó sao?" Một nữ sinh che miệng, nhỏ giọng nói.

"Sao lại không thể, nhìn người không thể nhìn tướng mạo đâu. Nè nè nè? Khoan đã các cậu, em gái lần trước tụi mình nhìn thấy ở phòng thực nghiệm, không phải chính là........" Nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên cơ bản thì đã tin tưởng tin tức kia rồi.

Lúc này, Cận Tây Trầm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mọi người túm tụm lại một chỗ, lên tiếng: "Sao vậy? Không lên lớp à?"

Tất cả vội vàng tản ra, hai ba người tụ lại thành một nhóm bình tĩnh đánh giá biểu cảm của Cận Tây Trầm, nhưng cũng không dám nói chuyện với anh.

Nét mặt Cận Tây Trầm như bình thường, mặc áo blouse trắng, mở chốt dụng cụ, nói: "Hôm nay chúng ta...."

Một người giơ tay lên, Cận Tây Trầm dừng lại: "Nói."

"Chuyện là, giáo sư, thầy đọc tin tức hôm nay chưa?" Cậu chàng cắn răng, cuối cùng vẫn hỏi thành lời.

"Tin gì?" Bàn tay đang thao tác dụng cụ của Cận Tây Trầm dừng lại, anh ngẩng lên hỏi.

"Là tin về tình cảm của thầy và....cháu gái thầy." Anh chàng nhắm tịt mắt, thầm nghĩ, chết cho chết luôn, cùng lắm là bị mắng một câu, còn hơn là họ cứ bận tâm lo lắng cho giáo sư.

"Là nguyên nhân này sao.........." Cận Tây Trầm thầm thì.

"Sao ạ?"

"Chúng tôi không phải chú cháu ruột, tôi cũng không chính thức nhận nuôi cô ấy, nhiều lắm chỉ xem như chăm sóc. Tin tức mang tính lừa gạt như vậy đã có thể ảnh hưởng đến các bạn, phải chăng bệnh tình không rõ thì mọi người cũng sẽ không phát hiện được nguyên nhân thật sự của căn bệnh? Sau này, trong phòng thực nghiệm của tôi, tôi không muốn mọi người lại thảo luận chuyện riêng tư, nếu như nhất định muốn nói, mời sau tiết học. Khi các bạn đến phòng phẫu thuật, hoặc là đến trước mặt bệnh nhân, mỗi một giây một phút đều là đang giành giật với ông trời, có hiểu chưa?" Cận Tây Trầm xoay người, hỏi.

"Dạ hiểu."

Mọi người có được đáp án của Cận Tây Trầm, trong lòng cũng xem như nhẹ nhõm, kết thành các nhóm tiến hành thực nghiệm.

Cận Tây Trầm vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động, cô ấy là vì nguyên nhân này nên mới đề nghị chia tay với anh? Cô ấy còn nhỏ, đối mặt với vũng nước đυ.c quá lớn như vậy, khó tránh khỏi bị tổn thương, muốn rút lui. Nhưng vì sao cô không chịu nói với anh chứ?

"Anh chăm sóc em rất tốt, sắp xếp chu toàn mọi thứ cho em, dường như em chẳng cần phải bận tâm bất cứ việc gì, xảy ra chuyện gì cũng chỉ cần trốn trong lòng anh là được, nhưng tất cả những thứ này không phải là cái em muốn, em chỉ muốn rời khỏi anh." Lời Ôn Đồng nói đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu, toàn thân Cận Tây Trầm chấn động.

Lẽ nào, cái gọi là chăm sóc của anh, thực ra chính là điều mà cô ghét nhất? Nhưng chăm sóc cô, chiều chuộng cô, bao dung cô đã trở thành thói quen thâm nhập vào xương tủy, muốn đổi cũng không đổi được.

"Thực ra cậu có từng nghĩ Ôn Đồng đối với cậu có thể không phải là tình yêu, có một người vào lúc con bé bất lực nhất, nuôi dưỡng con bé, cho con bé sự chăm sóc tốt nhất, đưa con bé từ chốn tăm tối nhất tìm thấy ánh sáng. Quan trọng là người này còn rất đẹp trai, người cũng tốt. Con bé cảm kích cậu, mê đắm cậu là chuyện rất chi bình thường. Nói kỹ hơn, nếu như con bé vì để cảm ơn mà ở chung với cậu thì cũng không phải là không có khả năng, đúng chứ?" Giọng của Lâm Tu Trúc cũng đột nhiên bật ra.

"Con gái ở độ tuổi này suy nghĩ vốn không quá kiên định, có lẽ con bé thật sự thích cậu, có thể vì con bé thích điểm đặc biệt gì đó của cậu, nhưng rồi ngày mai sở thích con bé thay đổi, con bé thích một người khác thì cũng đành chịu."

Cận Tây Trầm khép mắt, nhưng nghe thấy bên ngoài có âm thanh gõ cửa kính, quay đầu liếc nhìn, Ôn Đồng đang đứng bên cửa sổ, gật đầu với anh.

"Tôi ra ngoài một chút." Cận Tây Trầm nói với các sinh viên.

Mọi người liên tục gật đầu: "Giáo sư nhanh đi nhanh đi, cho dù thầy với tiểu sư mẫu có phát thức ăn cho chó, tụi em cũng ăn." Bị Cận Tây Trầm liếc một cái, lại làm như không có việc gì quay lại tiếp tục làm thực nghiệm.

"Có chuyện gì sao?" Cận Tây Trầm đẩy cửa, hỏi.

"Không có gì, em đến nói với anh, mấy ngày này em đến chỗ của Đại Mông, đêm nay không về nhà." Ôn Đồng nói.

Mặc dù đây là kết quả cô mong muốn, nhưng thật sự khi trông thấy anh nói chuyện lạnh nhạt như vậy, trong lòng bất giác rất khó chịu. Hơn nữa, vào lúc này Khương Lệ còn từ bên cạnh đi tới.

"Cận Tây Trầm, anh trai nói anh tìm em sao?" Chị ta mỉm cười bước qua, vẻ mặt nhu nhược động lòng người, nhưng trong mắt Ôn Đồng thì lại cực kỳ ngứa mắt, mặc dù cô cực kỳ muốn Cận Tây Trầm thích người khác, nhưng người đó không thể là Khương Lệ.

"Ừm, cô vào trong đợi tôi." Cận Tây Trầm đáp.

"Dạ."

Ôn Đầu cúi đầu nhìn mũi chân, cắn môi một lúc lâu mới ngẩng lên, nhìn anh nói: "Cận Tây Trầm, cho dù anh chán ghét em, nhưng liệu em có thể xin anh cũng đừng thích Khương Lệ được không?"

"Vì sao không được chứ?" Cận Tây Trâm hỏi.

"Bởi vì......" Ôn Đồng ngẫm nghĩ nửa ngày, lý do thực sự không thể nói, lấy đại cớ nào đó thì lại không thể gạt được Cận Tây Trầm. Cô chỉ thấy bản thân thật thất bại, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một câu nói của Cận Tây Trầm kéo trở về thực tại.

"Nếu như em không thích anh, vậy việc anh thích ai có liên quan gì đến em chứ? Em dựa vào cái gì muốn chi phối tình cảm của anh?" Cận Tây Trầm hỏi, ngữ khí bình thản, như thể thật sự không có bất kỳ một tia cảm xúc nào, nhưng lời này vào tai cô lại như một mũi dao trực tiếp đâm vào sự thật, phơi bày nó rộng ra.

"Em không muốn anh thích cô ta, ai cũng được, chỉ là không phải Khương Lệ, được không?" Ôn Đồng gặng nở nụ cười, mang theo cầu xin.

"Nếu không muốn để anh thích người khác, vậy vì sao lại muốn chia tay với anh? Đồng Đồng?" Cận Tây Trầm bước tới, duỗi ngón tay nâng cằm cô.

"Đây là hai chuyện khác nhau, cho dù em không thích anh đi nữa, nhưng anh chung quy vẫn là chú của em, em cũng mong anh vui vẻ. Nếu anh thích Khương Lệ, lỡ như một ngày nào đó chị ta không còn, anh không phải sẽ rất khổ sở sao?" Ôn Đồng nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy ánh đèn trong hành lang vô cùng chói mắt.

Mấy ngày nay anh dường như đã gầy hơn, vẫn tuấn tú như trước, dung mạo vẫn như trước, chỉ là dường như bên trong đã bị rút đi cái gì đó, rốt cuộc đấy là gì, Ôn Đồng biết rất rõ. Cố gắng nhịn xuống xúc động muốn sờ mặt anh, cô siết chặt nắm đấm. Đau đớn mà cơ thể con người có thể cảm nhận chia ra rất nhiều cấp độ, trong đó, đau lòng là cấp độ cao hơn hẳn nỗi đau da thịt, bởi vì hiện tại cô hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trái tim co thắt, như thể một khắc sau đó có thể ngất đi.

"Nếu anh đồng ý với em, em sẽ an tâm sao?" Cận Tây Trầm hỏi.

"Đúng vậy."

Lần này anh không lập tức trả lời, mà nhìn sâu vào mắt cô, dường như muốn từ trong đó tìm kiếm điều gì. Rất lâu sau anh mới chậm rãi nói một câu: "Được, anh đồng ý với em, sẽ không thích người khác."