Chương 8: Cô thật sự sống lại một lần nữa

Không quá một canh giờ, toàn bộ các phủ lớn đều biết tin con trai Tiêu Đại tướng quân bị công chúa hưu.

Bọn họ cũng biết trắc phu nhân Tiêu gia vì hãm hại công chúa điện hạ, nói dối mình có thai, bị công chúa đẩy xuống hồ làm cho sảy thai, kết quả sau khi thái y chẩn bệnh chứng minh trắc phu nhân chỉ là đến kinh nguyệt, chuyện mang thai căn bản là giả dối không hề tồn tại.

Một sai lầm tự gây ra như vậy, lại làm cho mẫu tử Tiêu phu nhân đều đi tìm công chúa điện hạ khởi binh hỏi tội, còn suýt nữa dùng gia pháp trừng phạt công chúa, thế cho nên công chúa trong cơn tức giận hưu phu, làm cho Tiêu gia hoàn toàn trở trò cười cho hoàng thanh không nói, trắc phu nhân Lê Thị thì bị Ám Các mang đi, chỉ sợ sinh tử cũng khó có thể đoán trước.

Nhắc tới Ám Các hai chữ, tất cả những người đang chờ xem náo nhiệt cũng không khỏi rùng mình.

Nhưng mà những cái này, Vân Tử Thù tạm thời còn chưa biết.

Cô đang tắm rửa.

Trong bồn tắm hơi nóng lượn lờ, trong không khí mùi thơm ngát thoang thoảng.

Cô im lặng dựa lưng vào bờ hồ, thân thể lung linh trắng nõn được bao quanh bởi nước ấm cùng cánh hoa, theo động tác hắt nước nhẹ nhàng của cô, mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Cô thật sự sống lại một lần nữa.

Vân Tử Thù ánh mắt buông xuống, ngẩn ngơ nhìn đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, không có vết nứt của vết cứa chằng chịt, cũng không có vết máu do bị kiếm sắc chém qua, không có sự đau đớn xé tim, không có máu tươi ấm áp nhỏ giọt.

Vân Tử Thù nhắm mắt, trong lòng từng đợt đau âm ỉ, xen lẫn ý hận lạnh lẽo, ý hận dời núi lấp biển, oán hận mãnh liệt cùng không cam lòng kéo đến, làm cho cô hận không thể lập tức xông vào hoàng cung, chất vấn người kia cho rõ ràng, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Nhưng mà cuối cùng, cô lại chỉ mở mắt ra, bình tĩnh dấu đi sự dao động đáy mắt nơi sẽ tiết lộ tất cả cảm xúc.

Cô chết một lần, lại sống lại.

Đây là cơ hội ông trời cho nàng, cô không thể cô phụ.

Kiếp trước là phụ hoàng đi bước một dồn cô vào vực sâu, là Tiêu gia súc sinh này đi bước một đưa cô vào chỗ chết, tộc Vân Thị nhiều họ hàng Vương gia, chưa từng có người đáng thương cho cảnh ngộ của nàng.

Chưa từng có người ngăn lại quá Tiêu gia gây nên, chưa từng có người vi cô ôm quá bất bình.

Cũng chưa từng có người, sau khi cô chết rơi lấy một giọt nước mắt.

Ngược lại người không có một chút quan hệ huyết thống với Thống lĩnh Ám Các Tư Thương, sau biết tin nàng chết, như phát điên xông vào Tiêu gia, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, ngay lập tức khiến xác Tiêu gia nằm khắp nơi, máu tươi tràn ngập.

Đôi mắt chứa đầy băng giá của thù hận, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa, khắp người bao quanh bởi vô tận của bi ai cùng tuyệt vọng.

Vân Tử Thù vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc cuối cùng tận mắt chứng kiến hồn phách biến mất, thấy đến của hình ảnh, nam nử khiến tất cả mọi người sợ hãi, lấy sức lực bản thân thay cô báo thù, chừng như diệt cả nhà Tiêu gia.

Tiêu Vân Hành cái tên đầu sỏ gây nên bị y không ngừng đánh gãy tứ chi kinh mạch, kêu thảm cầu xin tha thứ, lại không có thể làm cho y sinh ra một chút lòng trắc ẩn, một đao chém đầu xuống dưới đất, đầu thân khác chỗ.

Tiêu phu nhân chính mắt thấy đứa con chết thảm, thét chói tai hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không có thể ngăn cản thanh kiếm chết chóc chém vào điểm yếu của bà ta.

Nhưng mà hắn rốt cuộc cũng chỉ là thân thể phàm thai, sao có thể chống lại mưa tên đầy trời bay tới?

Vân Tử Thù đưa tay ôm ngực, mỗi khi nghĩ đến cái hình ảnh kia, trong lòng liền đau nhói như bị một trận kim đâm đao chém sắc bén.

"Công chúa điện hạ." thị nữ quỳ gối hầu hạ tắm rửa bên cạnh mở miệng, trong thanh âm mang theo vài phần lo lắng, "Người không thoải mái ư?"

Vân Tử Thù bỗng nhiên hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu "Không có gì, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện không vui."

"Công chúa không cần nghĩ nhiều, ai làm người không vui, người khiến cho hắn cũng không vui vẻ."

Vân Tử Thù hơi bất ngờ quay đầu lại, trả lời thị nữ xinh đẹp tuyệt trần bình tĩnh trước mặt "Bổn công chúa nhớ ngày trước người ở trong điện hầu hạ không phải ngươi, ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ Lãnh Nguyệt, Đại thống lĩnh phân phó nô tỳ lại đây hầu hạ công chúa."

Vân Tử Thù sửng sốt "Ngươi cũng là người của Ám Các?"

Lãnh Nguyệt gật đầu "Vâng"

"Ám Các có bao nhiêu nữ tử?"

Trăng lạnh nói "Trước mắt có thể lấy chồng chấp hành nhiệm vụ, tổng cộng mười sáu người."

"Đều lớn tầm như ngươi?"

"Cũng gần thế ạ." Lãnh Nguyệt nói, "Trên dưới hơn kém hai ba tuổi, bởi vì thiên phú mỗi người không giống nhau, có lấy chồng sớm một chút, có người lấy chồng muộn một ít."

Vân Tử Thù ừ một tiếng, không nói cái gì nữa.

"Công chúa điện hạ còn tắm không?"

Mới vừa rồi cô đang còn bất ngờ, Lãnh Nguyệt đã tắm cho cô cẩn thận sạch sẽ một lần, tinh dầu cũng dùng, "Ngâm lâu không tốt cho cơ thể."

Vân Tử Thù nói "Không tắm nữa."

Đứng dậy từ phòng tắm đi ra, Lãnh Nguyệt tiến lên giúp cô lau người, thay một cái váy màu lam sạch sẽ.

Buộc xong đai lưng, Vân Tử Thù xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi đến ngoài điện, liền nhìn thấy một thân hắc bào đứng lặng ở dưới bậc điện -Tư Thương.

"Điện hạ."

Vân Tử Thù nói "Trong cung truyền ý chỉ tới đây?"

"Hoàng Thượng bảo công chúa điện hạ bây giờ tiến cung, nhưng mà ty chức tìm lý do từ chối rồi."

Từ chối?

Vân Tử Thù bình tĩnh liếc hắn một cái, xoay người đi vào tẩm cung "Vào đây."

Tư Thương đi theo vào điện.

Vân Tử Thù ngồi trên cái sạp gần cửa sổ "Tư Thương, trong tay ngươi có phải nắm giữ nhược điểm của phụ hoàng?"

Tư Thương lặng lẽ chớp mắt "Công chúa điện hạ vì sao hỏi như vậy?"

"Ý chỉ của Đế vương không ai có thể cãi lời, mặc dù ngươi là Thống lĩnh Ám Các." Vân Tử Thù nói nhẹ, "Huống hồ nếu ngươi lựa chọn nghe theo ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách bảo vệ ta chu toàn, lúc này chống lại thánh chỉ càng không có lợi."

Ánh mắt khẽ ngước, ánh mắt Vân Tử Thù nhìn hắn lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa "Trừ phi trong tay ngươi lợi thế nắm đủ để chiến thắng."

Tư Thương nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này không có gì là tôn ti phân biệt, cũng cũng không nghi kỵ lẫn nhau, kiêng kị cùng nghi ngờ, mà chỉ là một loại đối diện đơn giản không tiếng động.

Giây lát, Tư Thương chớp mắt "Công chúa điện hạ đoán đúng rồi, ty chức quả thật nắm giữ bí mật của Hoàng Thượng."

"Cho nên phụ hoàng không dám gϊếŧ ngươi?"

"Phải"

"Nếu người ngầm hạ độc thủ?"

"Sẽ không." Tư Thương ngữ điệu bình tĩnh, "Ty chức chuẩn bị vẹn toàn, Hoàng Thượng không dám."

Vân Tử Thù trầm mặc xuống.

Nhìn ra thiên hạ, có sức mạnh và dám như thế nói chuyện như thế có lẽ cũng chỉ có Tư Thương.

Hắn không phải kiêu căng, cũng không phải đại nghịch bất đạo, không coi ai ra gì.

Hắn chỉ là đang nói cho cô, bất luận kẻ nào đều không làm gì được hắn, cho nên bảo cô không cần lo lắng, không cần kiêng kỵ.

"Bí mật này có liên quan tới công chúa điện hạ."

Vân Tử Thù kinh ngạc, "Có liên quan tới ta?"

"Phải"

"Có thể nói không?"

"Có thể." Tư Thương nhìn cô, đáy mắt kiềm nén sự dao động tình cảm kín đáo, "Nhưng mà điện hạ hôm nay mệt rồi, cần ăn bữa cơm tử tế, ngủ một giấc, bồi dưỡng tinh thần rồi hãy nói chuyện khác."

Vân Tử Thù cười nhạt "Ngủ có nổi không?"

Tiêu gia sau đó không thể không nháo tới cửa? Lê Tuyết bị mang đi Ám Các, Lê gia ngồi yên được sao?

Một phong hưu thư đưa tới Tiêu phủ, Hoàng Thượng giận tím mặt, cả triều văn võ đều chịu liên lụy, sao có thể để cô thanh tĩnh?

Tiêu Đại tướng quân tới quân doanh, buổi tối sau khi trở về biết được trong nhà phát sinh biến cố.. Không, có lẽ căn bản không cần chờ đến muộn, chỉ cần có người ngựa khỏe dồn roi, đem tin tức truyền vào quân doanh, ông ta lúc này chắc đã trở về rồi?