🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Vừa qua khỏi giữa trưa ngày ba mươi giao thừa, Lâm Dục liền đến nhà. Cậu ở thành phố A cũng coi như không thân, không thích, nhà sư huynh tự nhiên thành nơi cần chạy trốn.
Phương Chu nhìn vị huấn luyện này. Tết nhất vẫn là một thân quần áo thể thao đen thui, tay cắm túi tiền, tai gắng tai nghe, bộ dáng nghênh ngang thảnh thơi, lập tức muốn đem cây chổi trong tay nhét vào tay anh ta.
Lâm Dục như xuyên thủng Phương Chu chửi thầm, đánh một cái vào đầu cậu bé.
"Sư huynh đâu?"
"Ở trong bếp."
Phương Chu hung hăng hất hất đầu.
Lâm Dục đi rồi hai bước, đột nhiên lùi trở lại, nghiêng chiếc eo mềm dẻo đưa đầu đến bên cạnh đầu cậu nói.
"Hai anh em vẫn còn giận nhau?"
"Tôi nào dám."
Phương Chu liếc Lâm Dục một cái.
"Sợ anh còn đang giận."
Lâm Dục ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, sau đó liền đoạt lấy chổi trong tay Phương Chu, điềm tĩnh nói.
"Đi vào bếp phụ giúp."
"A......?"
"Kêu cậu đi liền đi! Ngu người à!"
Lâm Dục vẻ mặt không kiên nhẫn đạp cậu một cái, cầm cây chổi trong tay bắt đầu quơ quét. Phương Chu đứng nhìn thấy bụi bay mịt mù, quyết định nên đi là hơn.
Phương Chu ngây người ở cửa phòng bếp một hồi lâu, yên lặng mà nhìn Cảnh Trăn luôn tay luôn chân, đứng cả buổi vẫn không có mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Trăn lên tiếng hỏi.
"Quét xong rồi?"
Cậu lắc đầu.
"Anh Lâm Dục tới."
Tay Cảnh Trăn vẫn không ngừng cắt cà rốt, lại quay đầu nhìn cậu một cái thật sâu, mới đem tầm mắt nhìn xuống trước mặt, nói:
"Lấy khoai tây bào vỏ, cắt đi."
Phương Chu không có trả lời, bước lại lấy mấy củ khoai tây rửa sạch, cầm lưỡi dao cạo vỏ xong đem rửa lại sạch sẽ để lên thớt.
Cảnh Trăn dùng ánh mắt còn lại nhìn cậu đem mấy củ khoai tây to tròn mập mạp cạo thành mấy quả trứng gà lớn, trong lòng buồn cười, ngoài miệng vẫn không nói gì.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào cùng tiếng dao cắt lưu loát, thành thục của Cảnh Trăn.
"Cắt bao lớn ?"
Phương Chu cầm dao trong tay, nhìn những củ khoai tây tròn tròn không biết cắt thế nào.
Mí mắt Cảnh Trăn không nâng một chút.
"Thích ăn thế nào thì cắt thế ấy."
Phương Chu nhìn mặt Cảnh Trăn bị tóc máy buông xuống che lại, lại nhìn nhìn mấy củ khoai tây trước mặt, đột nhiên liền buông dao.
"Em tự nhiên thích ăn lớn như vậy."
Tầm mắt Cảnh Trăn đang nhìn miếng thịt ba chỉ lớn từ từ nhìn xẹt qua mấy củ khoai tây, anh không muốn bọn chúng bị chà đạp nữa, đem đôi mắt vô cùng ôn nhu nhìn cậu.
"Được, vậy không cần cắt."
Phương Chu cắn cắn môi, ngực như bị một luồn khí tích tụ hồi lâu đang toả ra, thật rảnh rang, nhàn rỗi không có gì làm, cậu đi đến bệ bếp bên cạnh thấy nồi canh gà đang bốc khói ngùn ngụt. Cậu liền lấy cái muỗng đang để trong cái chén bên cạnh, múc một ít, thổi thổi hai cái liền cho vào miệng đã bị nóng làm phỏng phần thịt non trong môi..... "hàaa..." Cậu hít một hơi như muốn che dấu xấu hổ, lớn tiếng nói.
"Canh này mặn quá!"
Nói xong làm vẻ mặt thống khổ giống như vừa ăn một muỗng muối vậy.
Cảnh Trăn bắt đầu bầm thịt làm nhân bánh bao, nghe Phương Chu nói chuyện. "Thịch thịch thịch..." tiếng bầm đã ngừng lại, mặt không cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, giọng nói vững như Thái Sơn cũng không hề cảm xúc.
"Canh đó còn chưa cho muối."
Phương Chu giống như nhóc con bị kêu đứng lên trả lời câu hỏi lại trả lời sai, mặt đỏ lên cảm thấy không chỗ chui trốn, đột nhiên bỏ cái muỗng sứ đang cầm trên tay xuống tạo ra tiếng vang dội làm người thật kinh hãi, vừa muốn tông cửa xông ra, liền nghe Cảnh Trăn gần như rống lên một tiếng.
"Quay lại!"
Phương Chu rất muốn không để ý đến anh chỉ muốn chạy lấy người, nhưng mà hai chân như không nghe theo lại bước trở về đứng cạnh Cảnh Trăn.
Cậu rất muốn giải thích tiếng vang vừa rồi không phải mình muốn quăng đồ chạy lấy người, mà là thật sự không cẩn thận phát ra.
Cảnh Trăn liếc liếc mắt một cái đứa nhỏ đứng còn không đứng thẳng, tiếp tục băm nhuyễn thịt, khoảng năm phút sau mới băm xong để vào trong tô lớn để sang một bên, bỏ thêm chút gia vị, bọc kín lại, rửa sạch tay, mới trở lại trước thớt, vẫn không nhìn Phương Chu, chỉ cúi người chống cả hai tay lên bàn ăn, xương bả vai hơi nhô lên, tư thế này có thể so sánh với nam người mẫu trên tạp chí. Chỉ là giọng điệu của anh giống như một hồ nước sâu thẳm trong mùa đông đã bị phủ một lớp băng dày đặc, lượn lờ ngập tràn ý lạnh băng.
"Tôi là gì của em?"
Phương Chu nghe giọng nói không chút thiện cảm của Cảnh Trăn, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, rõ ràng mới vừa rồi khí thế mình còn chiếm thượng phong, chỉ chốc lát hướng gió liền thay đổi, giọng nói yếu ớt.
"Anh!"
Cảnh Trăn hơi hơi gật gật đầu, khoé miệng hơi cong lên.
"Trí nhớ tốt."
"Anh......"
Giọng nói Phương Chu có chút run rẩy, vừa muốn nói cái gì, Cảnh Trăn đột nhiên quay mặt lại, cậu hoảng sợ, vội vàng mím chặt môi.
"Anh là em muốn nhận thì nhận, không muốn nhận liền không nhận sao ?"
Cảnh Trăn hiển nhiên là nghẹn một bụng hỏa, từ ngày ba ngất xỉu đến giờ không nghe Phương Chu nói chuyện một cách đàng hoàng với anh, nhiều nhất chỉ dùng cái kính ngữ lừa gạt qua đi. Vốn dĩ muốn cho đứa nhóc thêm thời gian, chờ thêm vài hôm sẽ tốt, chờ một cái hơn một tuần, giao thừa cũng đã đến, anh thật không muốn phạt cậu vào cuối năm, thế nhưng đứa nhỏ này lại giận dỗi, bực bội mình một năm!
Cậu bé thật không có nghĩ nhiều như vậy, cậu đơn thuần cảm thấy anh còn tức giận, bị Cảnh Trăn vừa hỏi như vậy sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.
"Anh! Em không có!"
"Không có? Không có mà em vừa nhìn thấy anh liền vội vã tránh né đi đường vòng giống như nam châm cùng cực, hơn một tuần một tiếng gọi anh cũng không có, cùng sống dưới một mái nhà, là tôi đang mặc áo choàng tàng hình hay là em không đeo mắt kính ?"
Giọng nói Cảnh Trăn như muốn đem Phương Chu bức ép xuyên xuống mặt đất. Thế nhưng cậu bé càng lúc càng chống đối lại anh, cũng bởi tận đáy lòng chứa một bụng uất ức.
"Đó là bởi vì em cho rằng anh còn tức giận! Anh không phải cũng không có tới tìm em, cũng không hỏi em gần nhất làm cái gì, cũng không kiểm tra bài tập của em, không coi em huấn luyện ?"
Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh Trăn, trong ánh mắt tràn ngập ấm ức hơn một tuần qua.
"Em biết mình làm sai cho nên không dám oán giận, không dám khıêυ khí©h, chỉ lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của anh. Nhưng mà một ánh mắt anh cũng không nhìn em, em đây sao có thể nghênh ngang nằm dài trên sofa của anh để nói chuyện trời đất chứ ?"
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu, trong ánh mắt ngậm vài phần ý cười, và có một tia cảm động dâng lên, một đứa nhỏ kiêu ngạo lại có thể nói ra chi tiết những chuyện nhỏ, vụn vặt một cách thẳng thắn như vậy.
Phương Chu không hề khách khí mà sử dụng hết phúc lợi tùy hứng của một em trai, đôi mắt trợn tròn.
"Anh! Anh muốn em quỳ em liền quỳ, anh nói muốn em tỉnh lại em liền tỉnh lại, anh nói muốn em cùng ba hòa thuận ở chung, em cũng đem hết toàn lực đi nếm thử. Nếu anh cố tình muốn nói em làm hết những việc này cũng không phải bởi vì em biết sai rồi, mà là bởi vì không dám chọc anh tức giận, em đây thừa nhận, em đây đúng là rất để ý đến cảm thụ của anh, em luyến tiếc làm anh bị kẹp ở giữa lo lắng hãi hùng, em rất khổ sở, đau thương bị anh nghi ngờ, và em thật làm không được đối với ba vui lòng phục tùng như đối với anh, thế nhưng những thứ này..... không đáng được tha thứ sao?"
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu càng nói càng xúc động, trái tim như bị nhéo một cái thật mạnh. Anh không hoàn toàn tán thành tất cả biện hộ của cậu nhưng mà anh chịu không được Phương Chu đem tâm tư tinh tế, mẫn cảm của mình đều đặt hết trên người anh.
Trái tim con người đuợc làm bằng thịt, trái tim Cảnh Trăn hình như được làm bằng đậu hủ hay sao á.
Anh đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại hơn cả con gái của Phương Chu, khoé môi hơi mỉm cười, lại bay ra chiêu bài tươi cười muôn thuở của mình nhưng lần này nụ cười mang theo vài phần bao dung, vài phần hài hước, vài phần bất đắc dĩ cùng rất nhiều phần ôn nhu, nuông chiều. Giọng nói càng là làm vô số người sau khi nghe xong như bị điện giật làm tê dại tất cả cảm xúc.
"Anh biết em oan ức, anh đều biết."
"Anh không biết !"
Phương Chu bị bộ dáng đạm nhiên của anh chọc giận giống như chú chó nhỏ mắc mưa thật mạnh lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh mỗi lần đều như là cao cao tại thượng có thể hiểu thấu mọi chuyện, mỗi lần đều phải chờ em rơi mình đầy thương tích mới đưa tay ra kéo, anh sao có thể như vậy chứ ?"
Cảnh Trăn chưa bao giờ yêu cầu học phải như thế nào làm một anh trai tốt, bởi vì trước giờ anh đều xuất từ bản năng.... Lúc em trai ấm ức yêu cầu cường thế mà cổ vũ nó phát tiết, sau đó lẳng lặng ở bên chờ nó bình tĩnh, an định lại.
Phương Chu biết mình chỉ là đứa miệng cọp gan thỏ, lúc anh dang tay ra, cậu hận không thể liền nhào tới, nơi nào còn nghĩ đến mình bị oan ức nhiều hay ít. Điều này không còn giống một năm trước, trước đây tính tình Phương Chu tự cao, lạnh lùng đến cở nào, và không có ai đáng để cậu khom lưng, cúi đầu.
Nhưng mà rất nhiều năm sau, Phương Chu mới dần dần biết được, tự cao, ngạo mạn chưa bao giờ là phẩm chất đáng kiêu ngạo, bởi vì không có gặp được người đáng để mình khom lưng cúi đầu, thoả hiệp mà thôi. Một khi có người đáng để mình phó thác toàn bộ tín nhiệm cùng hy vọng xuất hiện liền cam tâm tình nguyện buông bỏ những buồn cười tự tôn, lúc đó người đó là phương hướng niềm tin, người đó là thế giới nơi mình nương náu.
Cảnh Trăn tát một cái vào cổ Phương Chu, thanh âm vang vọng cả phòng bếp chỉ có hai người.
"Được, hôm nay mặc kệ thế nào đều là em đúng hết. Đã ba mươi tết rồi, em vẫn còn muốn giận nữa chính là giận một năm đó !"
Phương Chu cắn mạnh môi, thở dài, như là muốn tranh chút gì, lại cảm thấy không thú vị, cúi đầu, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Em đi cắt khoai tây."
????????????
Ráng làm cho xong bộ này......