🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cảnh Trăn không có động thước.
Đêm nay, phát cáu, đe doạ đều đã làm, những lời cần nói cũng đã nói, cần phải cho cậu một thời gian để tiêu hoá, thấu hiểu mọi chuyện. Anh nhè nhẹ trở lại phòng Cảnh Thăng Hồng, cửa phòng hơi hơi hé, nhẹ nhàng đẩy ra nhìn thấy bóng dáng mẹ chống đầu ngồi ở mép giường làm lòng anh đau thắt lên.
Dịch An An nhìn thấy Cảnh Trăn, thoáng nhìn Cảnh Thăng Hồng một cái mới đứng dậy đi tới.
"Con đánh nó?"
Cảnh Trăn bất đắc dĩ cười.
"Nó không đáng đánh sao?"
Dịch An An tận lực bào chữa:
"Nó còn nhỏ thì biết cái gì chứ."
"Mẹ! Phương Chu không còn nhỏ hơn nửa nó hiểu chuyện hơn mẹ tưởng nhiều."
Cảnh Trăn ôm cánh tay Dịch An An.
"Mẹ có rảnh lo cho nó không bằng mẹ sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Dịch An An trừng liếc anh một cái, trong nhà này anh quản giáo, dạy dỗ em trai trước nay bà không hỏi đến nhiều bởi biết mình hỏi cũng vô dụng nên chỉ nói:
"Được rồi! Con cũng đừng lăn lộn. Mẹ có bảo nhà bếp nấu cháo, đi ăn đi đừng có suốt ngày uống thuốc giảm đau."
Đêm hôm đó là một đêm mà cậu không thể nào vào giấc ngủ, là một đêm khó ngủ nhất kể từ ngày đầu tiên Phương Chu bước vào ngôi nhà này cho đến bây giờ. Trong đầu cậu cứ chập chờn những cảnh các anh đối với cậu trong nửa năm qua, thỉnh thoảng xen lẫn vài biểu tình sắc bén, lạnh lùng của Cảnh Thăng Hồng đối với cậu, rồi lại nhớ về Phương Ngạn Nhi dạy dỗ cậu từ nhỏ, về Cảnh gia cùng ký ức về Cảnh Thăng Hồng.
Bao nhiêu lần, Phương Chu hỏi về cha, thuở nhỏ vô tư, hơi lớn hơn chút thì giận dữ, và càng lớn càng chẳng thèm ngó tới.
Trong trí nhớ, Phương Ngạn Nhi luôn một bộ dáng mười năm như một rất hưng phấn, không hề ngẩng đầu, tay vẫn cầm bút chì vẻ vẻ và nói:
"Cha con, ông ta không có gì đáng trách về trách nhiệm. Phương Chu! Con sống cùng mẹ hạnh phúc hôn?"
Tiểu Phương Chu ngơ ngác gật đầu hoặc lớn tiếng la lên, và luôn mang theo chân thành tự đáy lòng.
Phương Ngạn Nhi cười rộ lên với một khí chất tươi mát tinh tế, mà mỗi lúc như vậy Phương Ngạn Nhi giống như có phép thuật luôn làm cho Phương Chu ngoan ngoãn rơi vào. Giọng nói của nàng rất lả lướt, tinh tế, sắc xảo hoàn toàn không giống giọng nói mang ánh sáng từ trái tim mẹ hiền, hùng tráng của Dịch An An nhưng luôn làm cho cậu cảm thấy nàng thương yêu cậu vô bờ bến.
"Chúng ta có thể không cần cha con cuộc sống của mẹ con mình vẫn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng trái lại có hàng ngàn gia đình phải dựa vào cha con để có cơm ăn, áo mặt."
Phương Chu thϊếp đi trong hồi ức và lặng lẽ tỉnh lại trong giấc mơ sau đó không thể nào ngủ lại được, cậu không thể nằm trên giường được nữa. Cậu dậy thay bộ đồ thể thao và bắt đầu chạy ra sân tập khi ngoài trời chỉ mới ba giờ khuya.
Vào những ngày mùa đông đêm dài ngày ngắn. Cậu cứ chạy trong đêm tối thâm trầm cho đến khi Cảnh Chí trên người cũng bận đồ thể thao ra đến sân, Phương Chu mới biết mình đã chạy hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Phương Chu trước giờ không thích các loại vải mau khô vì luôn cảm thấy trơn trượt và không có cảm giác an toàn. Cho dù có vận động nhiều và nặng như thế nào cậu cũng chỉ thích những bộ đồ bằng vải cotton. Mà bây giờ cậu không khỏi vì thế mà bực mình, khó chịu.
Cảnh Chí liếc nhìn qua tay áo ngắn màu đen của cậu lấm tấm những giọt sương lớn rơi đọng lại, giọng nói anh cũng mang theo hàn khí sương mai.
"Dậy lúc mấy giờ?"
Phương Chu không dám nhìn sắc mặt uy nghiêm của anh hai, làm bộ lơ đãng đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt.
"Được một lát, anh hai cũng dậy thật sớm. Muốn đến công ty sao?"
Cảnh Chí nhíu mày, hất hất cằm, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt đứa nhỏ.
Phương Chu mắc cở, cậu biết nếu anh hai muốn truy cứu, đi tra một chút hồ sơ hệ thống an ninh của bảo an ở cửa ra vào là biết liền. Sân vận động ở bên ngoài biệt thự, muốn ra vào đều phải nhập mật khẩu và tất cả đều có ghi lại hết. Cậu nếu muốn nói dối thật không có ý nghĩa.
"Khoảng hơn ba giờ. Em ngủ không được."
Cảnh Chí có chút bất mãn trong lòng, giọng nói cũng trầm xuống.
"Nếu hôm nay anh và anh ba em đều không có tới đây tập thể dục buổi sáng, có phải em muốn chạy đến ngất xỉu để người đở ra ngoài phải không? Phương Chu! Em đừng để anh coi thường em, tự sa ngã tự mình oán trách, sa vào tự trách không kiềm chế được là cách em biểu hiện mình sai rồi sao?"
Phương Chu bị anh hai nói đến đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa định biện giải, liền nghe một tiếng la lớn.
"Trở về tắm rửa ăn cơm!"
Sau khi ngâm mình trong bồn nước suốt một tiếng đồng hồ, các cơ bắp bắt đầu căng cứng kêu gào đau đớn, đặc biệt là hai chân đêm qua đã quỳ quá lâu đau nhứt chết lặng. Ngâm đến cậu thấy nước đã lạnh ngắt, nếu còn ngâm nửa chắc chắn sẽ bị cảm mới ra khỏi nhà tắm.
????????????
Thay quần áo ở nhà, cậu không có đi thẳng đến phòng bếp mà đi lên lầu ba. Xa xa nhìn thấy cửa phòng Cảnh Thăng Hồng đóng thật chặt, trong lòng cậu cảm thấy có một tia may mắn nhỏ, đến khi tới gần nghe được giọng ôn nhu, dịu dàng của Dịch An An từ bên trong cánh cửa truyền ra. Cũng là giọng nói này làm Phương Chu dù không thấy được bóng dáng chỉ dựa vào giọng nói, ngữ điệu cũng cảm nhận được người phụ nữ này hết lòng gắng bó với cha mình.
Phương Chu hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa.
Đợi một lúc, Phương Chu vừa muốn gõ cửa lần nửa, cửa mở. Phía sau cửa là khuôn mặt bơ phờ của Dịch An An, không biết bà chưa kịp trang điểm hay đêm qua bà ngủ không được ngon giấc trông rất tiều tụy.
"Phương Chu a, sớm vậy."
Dịch An An không ngờ cậu lại đến sớm như vậy, luôn lo sợ hai cha con gặp mặt lại xung đột nữa, đang do dự không biết có nên cho cậu vào hay không.
"Vào đi."
Đúng lúc này Cảnh Thăng Hồng lên tiếng, tuy giọng vẫn uy nghiêm thâm trầm nhưng không che dấu được suy yếu.
Đây là lần đầu tiên Phương Chu bước và phòng ngủ của Vợ chồng Cảnh Thăng Hồng, cậu có một cảm giác tươi sáng, toàn bộ phong cách trang hoàng ở đây hoàn toàn không hợp với căn biệt thự, thiếu rất nhiều trang nghiêm tú mục, nhưng lại có nhiều vẻ trẻ trung, tươi mới hơn, còn có vài phần ấm áp mà đã lâu rồi Phương Chu không có cảm nhận được trên người của cha mình. Phương Chu trong lòng nghi hoặc phòng của người lớn tuổi nhất, đồ cổ nhất trong nhà lại sống trong thế giới ấm áp nhất, thời trang nhất.
Phương Chu xuyên qua dưới hành lang làm bằng bể cá nhiệt đới nhìn thấy Cảnh Thăng Hồng đang ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh mép giường, trước mặt là một cái bàn nhỏ bày đầy món ăn sáng vừa được Dịch An An bày lên. Ngày hôm qua bác sĩ Triệu nghiêm khắc nói phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cảnh Thăng Hồng cũng vốn là con cháu thế gia, ngậm muỗng vàng lớn lên, từ lúc sinh ra bị nghiêm cẩn lễ nghi văn hoá ước thúc lớn lên thì đời nào chịu nằm trên giường ăn cơm, ăn cơm ở trong phòng đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
Cảnh Thăng Hồng mở nắp cháo, gắng gượng đưa người dựa vào lưng ghế sô pha.
"Ngồi."
Phương Chu đứng co quắp, hai chân căng thẳng, nói:
"Tôi đứng đây được rồi."
Dịch An An thật tự nhiên, thoải mái đi đến bên người Cảnh Thăng Hồng, lần lược mở ra tất cả các nắp chén cho ông, dùng dao nhỏ cắt trái cam thành hình cánh hoa, nói:
"Tôi đi coi thuốc đã sắc xong chưa."
Nói xong nhẹ nhàng cầm cánh tay Cảnh Thăng Hồng, để thêm một tấm nệm dựa vào phía sau cho ông mới nhấc chân rời đi.
Phương Chu kỳ thật đã vô số lần bị tình cảm hai người ở chung hấp dẫn, nhưng mỗi lần đều vẫn không quen lắm.
Dịch An An tuy không phải người đẹp sắc nước hương trời nhưng có thể coi là một tiểu thư khuê các. Vậy mà mỗi khi ở trước Cảnh Thăng Hồng, bà dường như gạt bỏ tất cả những hào quang của đôi cánh và sự kiêu ngạo, quý phái vốn có của bà mà sống trong cái bóng của Cảnh Thăng Hồng, và càng làm cho người khó tin hơn nữa là thái độ, cử chỉ tự nhiên của bà càng cho người ta thấy người đàn ông này là trung tâm của thế giới, là niềm tin mà bà theo đuổi ngày đêm, và thế giới của bà được ông ta toả sáng.
"Anh của cậu bảo cậu tới đây?"
Cảnh Thăng Hồng nhìn Phương Chu đứng như khúc gổ.
"Không phải."
Phương Chu hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng không được tự nhiên.
"Tôi muốn đến co ông coi có đở hơn không?"
Tay Cảnh Thăng Hồng đang cầm cái muỗng lắc lư rõ ràng. Ông cho rằng mới sáng sớm cậu đã đến là bị buộc tới xin lỗi, hoặc là tới coi mình sống chết thế nào. Ông cảm thấy mình đã già, trái tim đã yếu ớt. Mặc kệ đó là căm hận hay quan tâm cũng làm lòng ông dễ dàng giao động như vậy. Ông từ từ thưởng thức hết một muỗng cháo, tức giận nói:
"Vẫn chưa chết!"
Vốn là một câu giận dữ pha chút nghẹn ngào mà giờ phút này từ trong miệng Cảnh Thăng Hồng nói ra khó tránh khỏi có chút suy yếu, bất lực.
Phương Chu không biết trả lời thế nào. Cậu cũng không biết cách đối mặt với cha mình và làm thế nào để hoà hợp với cha mình, này không có sách giáo khoa nào dạy và cũng không có ai chỉ cậu.
"Thực xin lỗi."
Cậu bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực nhàm chán, ngoài ba chữ này cậu thật sự không biết nói gì khác.
Cảnh Thăng Hồng có chút xúc động.
"Đây là thỏa hiệp?"
Phương Chu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu lại loé sáng lên giống như đêm trước.
"Tôi xin lỗi là bổn phận làm con, tôi không nên cãi nhau với cha mình, và điều này không liên quan đến bản chất vụ việc."
Phương Chu vốn tưởng rằng sẽ bị một tiếng quát lớn, khí phách hiên ngang ngẩng cao đầu chờ, nhưng không ngờ chỉ nghe một tiếng thở dài của Cảnh Thăng Hồng.
"Cậu rất giống mẹ cậu."
Trái tim Phương Chu nhảy lên mãnh liệt, thịch thịch thịch trong l*иg ngực, cậu nghe thấy hít thở càng dồn dập hơn.
"Cậu thấy thiết kế trong căn phòng này thế nào?"
Cảnh Thăng Hồng nhìn chung quanh phòng, hỏi, cũng không đợi Phương Chu trả lời, liền nói tiếp:
"Đây là mẹ cậu thiết kế. Cô ấy vốn định đem toàn bộ căn nhà này thiết kế sửa đổi, tôi không đồng ý. Cuối cùng đem phòng ngủ của mình cho cô luyện tập"
Phương Chu thật kinh ngạc, thật đã vượt quá sự mong đợi của cậu.
Phương Ngạn Nhi là một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng trong giới, thiết kế của nàng không chỉ đang dẫn đầu trào lưu thiết kế mới trong nước, mà bà còn được ca ngợi là *thiết kế đẹp nhất đem thiên đường đến thế giới.* khuynh quốc mỹ mạo, khí chất thoát tục, hơn nữa cô đơn chiếc bóng sinh hoạt một mình làm bà như một * Bí ẩn * trong ngành.
Thật sự Phương Chu chưa khi nào nghĩ tới, mẹ lại đem tác phẩm đưa vào Cảnh gia. Hai mắt Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh Thăng Hồng, chiếu đạo lý cậu lập tức muốn nhìn bốn phía chung quanh, muốn nhìn xem di tác của mẹ để tìm một ít dấu vết còn lưu lại. Thế nhưng hôm nay đôi mắt của cậu không bị khống chế mà dừng lại, cậu không có cách nào dời hai mắt nhìn xem từng miếng ngói, viên gạch, thậm chí từ lúc cậu vào cửa tới giờ vô tình nhìn đến mấy chi tiết thôi đã làm lòng cậu đau đớn vô cùng rồi.
Bởi vì cậu không thể không thừa nhận, đây là thiết kế tuyệt vời nhất của mẹ, mang theo linh hồn, rất có cảm giác *nhà*. Tuyệt không phải như Cảnh Thăng Hồng nói để luyện tập.
Cảnh Thăng Hồng không hề cảm thấy lạ khi thấy Phương Chu kinh ngạc, ông gắp một miếng trứng gà cuốn cho vào miệng, nuốt xuống, chậm rãi nói:
"Mẹ cậu là người thế nào, cậu hẳn càng rỏ hơn tôi."
Nói tới đây, ngẩng đầu nhìn thẳng con ngươi Phương Chu.
"Tôi yêu cô ấy không đại biểu tôi muốn lưu cô ấy tại bên người. Cô ấy muốn hạnh phúc, tôi cấp không được, Cảnh gia cấp không được, chỉ có chính cô ấy cấp cho mình."
????????????
Một người nam nhân cả đời yêu hai nữ nhân thực bình thường.
Cảnh Thăng Hồng yêu Dịch An An thông tình đạt lý, hiền thục huệ chất, cũng yêu Phương Ngạn Nhi tươi mát thoát tục, quật cường kiêu ngạo, một người là thành tựu của một nam nhân luôn có một con chim nhỏ nép vào người, một người là thỏa mãn ảo tưởng nội liễm, độc lập của ông.
Hai con người hai tính cách như thế, một người rất thích hợp làm Cảnh gia phu nhân, một người thích hợp làm Cảnh gia tình nhân. Viết viết...bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều là thiên thời địa lợi, nhân hoà hòa hợp.
????????????????????