Kỳ thật từ trước lúc Quân Mặc Thần nói những lời này, trong ánh mắt Vân Yên Nhiên đã chỉ còn lại Dạ Minh Uyên.
Chỉ thấy vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của Vân Yên Nhiên bỗng thu liễm tính tình của mình lại, sau đó đứng dậy đến trước mặt Dạ Minh Uyên phúc thân với hắn, “Gặp qua cửu điện hạ.”
Đây chính là đối đãi khác nhau trong truyền thuyết đi, Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, đối mặt với người mình yêu mến, nữ cường nhân cũng sẽ biến thành thiếu nữ xinh đẹp, người cứng rắn cũng có thể trở nên dịu dàng, nhưng mà… tốc độ trở mặt của Vân Yên Nhiên sắp vượt qua cả transformers rồi? Bội phục, bội phục, xem ra nàng còn cần phải tu luyện nhiều.
Vân Thanh Nhiễm cẩn thận quan sát mỗi một động tác, ánh mắt của Vân Yên Nhiên, trong yêu kiều mang theo yêu mị, như khói như sương, tình ý miên man, hoàn mỹ quá hoàn mỹ; vẻ mặt, thẹn thùng như nụ đào mới nở, hai má đỏ ửng, lên chrome gõ các hiệu ứng, dùng phần mềm đồ họa đẹp cũng không đạt được hiệu quả cao như vậy, cao thủ quá cao thủ; nụ cười, khóe miệng khẽ giương lên, ý cười mỏng manh, hào phóng mà không mất tao nhã, người đẹp à người đẹp; hai tay, lễ nghi trong cung học không tệ, vị trí để vừa đúng, lan hoa chỉ thẹn thùng mà cong lên, tay mềm trắng nõn như tuyết liên trên núi băng, mà từ trong ống tay áo lơ đãng lộ ra cổ tay trắng như trăng sáng đêm trung thu, cảnh đẹp ơi cảnh đẹp.
Đối mặt với giai nhân như thế, Dạ Minh Uyên lại không liếc mắt nhiều thêm một cái, tùy ý nói một câu, “Không cần đa lễ”.
So với Tương Vương hữu ý thần nữ vô tâm thì thần nữ hữu ý Tương Vương lại vô tình càng thêm thương cảm hơn(1).
“Cửu điện hạ, lúc trước Yên Nhiên có đi tìm điện hạ vài lần, điện hạ đều vắng mặt.” Vân Yên Nhiên mang theo hờn dỗi nói với Dạ Minh Uyên.
Đó là tình cảm u oán của một thiếu nữ không được gặp người mình yêu thương, đó là một tiếng ai thán bởi nhiều ngày tương tư hóa thành.
Từ nhỏ Vân Yên Nhiên đã là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay vợ chồng Vân Viễn Hằng, luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù là ở ngoài Vân phủ, mọi người cũng đều bảo hộ nàng ta ở trong tay, nếu như nói trong nhân sinh mười mấy năm nay của Vân Yên Nhiên, có điều gì không thuận theo nàng ta nhất, thì chính là Dạ Minh Uyên, nàng ta vẫn luôn mê luyến Dạ Minh Uyên.
“Nếu công chúa Yên Nhiên tìm bổn hoàng tử là vì chuyện này, bổn hoàng tử chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với công chúa Yên Nhiên, bổn hoàng tử có việc quan trọng phải làm, không thể thường xuyên ở trong cung.” Thái độ của Dạ Minh Uyên đối với Vân Yên Nhiên rất lãnh đạm. Ngay sau đó Dạ Minh Uyên đã đem lực chú ý chuyển tới trên người Vân Thanh Nhiễm, “Thế tử phi, ta có một việc muốn mời ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có rảnh rỗi hay không?”
Vân Yên Nhiên một lòng đều treo ở trên người Dạ Minh Uyên, còn Dạ Minh Uyên ấy à, lại chỉ muốn đi tìm Vân Thanh Nhiễm hỗ trợ.
Tâm Vân Yên Nhiên nhất thời nguội lạnh, Vân Thanh Nhiễm? Tại sao lại là Vân Thanh Nhiễm! Là người điên kia? Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà người điên kia có thể đạt được sự đối xử đặc biệt của cửu điện hạ?
“Cửu điện hạ có việc muốn ta hỗ trợ?” Vân Thanh Nhiễm không biết Dạ Minh Uyên muốn nàng hỗ trợ chuyện gì.
“Đúng, là về chuyện lần trước.” Dạ Minh Uyên nghĩ chỉ cần Vân Thanh Nhiễm nói, hẳn là có thể giúp được với hắn. Sau đó lại hỏi Quân Mặc Thần, “Mặc Thần, có thể chứ?”
“Có thể, tất nhiên là có thể, bản thế tử không có ý kiến.” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm nói, “Cửu điện hạ mang theo ái phi của bản thế tử đi trước đi, bản thế tử sẽ theo sau…”
“Ừ, thế tử phi mời đi theo ta.” Dạ Minh Uyên được Quân Mặc Thần cho phép, liền mang theo Vân Thanh Nhiễm rời khỏi điện Tử Ngọc.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, vừa đúng lúc nàng không muốn ở lại điện Tử Ngọc, tranh luận với Vân Yên Nhiên sẽ lãng phí thanh xuân quý giá cùng nước miếng quý báu của nàng.
“Cửu điện hạ…” Thấy Dạ Minh Uyên sắp rời đi, Vân Yên Nhiên muốn ngăn cản.
“Xin lỗi không tiếp công chúa Yên Nhiên, bổn hoàng tử còn có chuyện quan trọng phải làm.” Dạ Minh Uyên quay người vội vàng nói với Vân Yên Nhiên một câu, sau đó cùng với Vân Thanh Nhiễm rời khỏi điện Tử Ngọc, chỉ chừa lại bóng lưng vội vàng cho Vân Yên Nhiên, khiến Vân Yên Nhiên không kịp nói ra câu nói trong lòng.
Vân Yên Nhiên chán nản, không dễ dàng mới chờ được Dạ Minh Uyên đặt chân vào điện Tử Ngọc, kết quả hắn vội tới nơi còn chưa kịp ngồi xuống đã rời đi, lại còn mang theo cả Vân Thanh Nhiễm.
Giả như bây giờ là Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm muốn rời đi, Vân Yên Nhiên còn có thể lấy thân phận “công chúa” ra ngăn cản, nhưng mà Dạ Minh Uyên muốn dẫn người đi, Vân Yên Nhiên có thể ngăn cản ư? Cho dù lấy thân phận công chúa hiện nay của nàng, thì nàng có thể ngăn cản Dạ Minh Uyên được sao?
Vân Yên Nhiên chẳng những không thể ngăn cản, còn có thể bị tức chết.
Nam nhân nàng yêu mến không thể giữ lại, nữ nhân nàng muốn chỉnh cũng không thể chế trụ.
Vân Yên Nhiên trơ mắt nhìn Dạ Minh Uyên nhiệt tình dẫn dắt Vân Thanh Nhiễm bước ra khỏi cửa điện Tử Ngọc, trong lòng nàng dâng lên từng đợt buồn bực.
Vân Yên Nhiên nhìn duy nhất Quân Mặc Thần còn chưa đi, “Thế tử gia, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Vân Yên Nhiên có chút hiểu được, Quân Mặc Thần cho người mời cửu điện hạ tới nào phải vì muốn cho nàng và cửu điện hạ nói chuyện, chính là cố ý để cửu điện hạ mang Vân Thanh Nhiễm rời đi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Quân Mặc Thần khẽ cười: “Cho dù công chúa Yên Nhiên là muội muội ruột của ái phi của bản thế tử, nhưng nếu như làm ra chuyện gì quá đáng, bản thế tử sẽ khiến cho công chúa Yên Nhiên biết cái gì gọi là hối hận.”
Lúc Quân Mặc Thần nói chuyện vẫn luôn hữu khí vô lực, chỉ là lời từ trong miệng hắn nói ra lại hiển lộ một cỗ uy hϊếp không thể bỏ qua.
“Khụ khụ khụ, bản thế tử biết công chúa Yên Nhiên sắp xuất giá, nếu công chúa Yên Nhiên cảm thấy như vậy là có thể nói lời xằng bậy, khụ khụ khụ, công chúa đại khái có thể thử một lần…”
“Ngươi… uy hϊếp ta?” Vân Yên Nhiên bỗng cảm thấy Quân Mặc Thần là một nam nhân rất ác liệt, “Ngươi, ngươi… đường đường là thế tử gia lại đi uy hϊếp một nữ tử yếu đuối, ngươi không cảm thấy xấu hổ à?”
Vân Yên Nhiên tức giận giậm chân, từ khi nàng ta sinh ra đến giờ, còn chưa có người nào dám đối xử với nàng ta như vậy!
“Khụ khụ… công chúa Yên Nhiên cảm thấy một người sắp chết sẽ quan tâm người khác nghĩ gì về hắn ư?”
Quân Mặc Thần nói xong, chậm rãi lấy tay đẩy mạnh xe lăn mà mình ngồi.
“Quân Mặc Thần, ngươi đứng lại đó cho ta!” Vân Yên Nhiên chạy tới trước mặt Quân Mặc Thần, ngăn cản đường đi của hắn, “Vì sao ngươi lại đối xử với người điên kia tốt như vậy? Cho dù hiện tại nàng ta không điên, ai biết nàng ta có thể bị tái phát hay không, ai biết về sau đứa nhỏ mà nàng ta sinh ra có giống nàng ta không chứ?”
Quân Mặc Thần nghe vậy nụ cười yếu ớt trên mặt cũng không thay đổi, “Khụ khụ khụ… người đâu, công chúa Yên Nhiên nói trời hôm nay quá nóng, muốn tắm rửa một chút, khụ khụ khụ…”
Quân Mặc Thần nói xong vài thái giám canh giữ xung quanh khẽ nhìn nhau, sau đó tiến lên nâng Vân Yên Nhiên.
“Ê, các ngươi làm cái gì… Ta là công chúa, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Vân Yên Nhiên kinh hô.
Vân Yên Nhiên bị bốn thái giám nâng tay cùng chân đi về phía cái ao bên cạnh hoa viên, sau đó chợt nghe một tiếng “ào”, Vân Yên Nhiên rơi xuống nước.
Nước trong ao cũng không sâu, người trưởng thành đứng lên chỉ tới ngực, không sợ chết đuối.
Vân Yên Nhiên sợ hãi đạp nước trong ao, liên tục uống mấy ngụm nước.
____________________________________________________
(1) Là điển tích “Giấc Vu Sơn”:
Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Trung Quốc. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
– Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
– Muôn tâu thánh thượng! Thϊếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thϊếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.
Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú “Cao Đường” để ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn.