Chương 53: Thú tính? Thứ này người có à?

“Nhìn thấy Bổn cung sao các ngươi không quỳ!” Vân Yên Nhiên cao ngạo ngồi ở trong hoa viên của điện Tử Ngọc, vừa thấy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, Vân Yên Nhiên bắt đầu thể hiện uy phong công chúa của nàng.

Nàng cũng không nghĩ đến chức công chúa này của nàng chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu do hoàng triều Thịnh Vinh ban cho mà thôi.

“Khụ khụ… công chúa Yên Nhiên có uy phong công chúa thật lớn…” Quân Mặc Thần chậm rãi nói một câu, sau đó đánh một ánh mắt về hướng tùy tùng ở phía sau hắn, đối phương lập tức đi lấy một chiếc ghế thoải mái đến cho Quân Mặc Thần, để Quân Mặc Thần có thể thoải thoải mái mái ngồi xuống nói chuyện.

Quân Mặc Thần không đứng không quỳ, còn ngồi xuống, chính mình ngồi thì không nói, hắn còn ngoắc ngoắc tay với Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi, đến đây ngồi lên đùi bản thế tử, đứng lâu người sẽ mệt mỏi đó.”

Quân Mặc Thần nói xong kéo Vân Thanh Nhiễm đến trên đùi của mình, gần như coi Vân Yên Nhiên thành không khí.

“Quân Mặc Thần, tuy rằng ngươi là thế tử của phủ Trấn Nam Vương, nhưng Bổn cung là công chủ, nhìn thấy Bổn cung ngươi cũng dám vô lễ như vậy!” Vân Yên Nhiên cao cao tại thượng dùng tư thế hết sức cao ngạo nói với Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ… chức công chúa này của công chúa Yên Nhiên quả thật là không làm bao lâu,” Lời này mang theo ý vị trào phúng vô cùng khó hiểu, “Khụ khụ, tuy rằng bản thế tử cũng rất muốn hành lễ quân thần với công chúa điện hạ, chỉ là đáng tiếc, bản thế tử từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, hoàng thượng và thái hậu đặc biệt cho phép bản thế tử không cần hành lễ, hay là giá của công chúa Yên Nhiên còn lớn hơn hoàng thượng cả thái hậu rồi?”

Bên người Vân Yên Nhiên, Phấn Đại được đón vào trong cung ở bên tai Vân Yên Nhiên nhắc nhở nàng ta, “Công chúa, thế tử gia đích thật là có đặc quyền này.”

“Cho dù thế tử gia không cần hành lễ, vậy còn thế tử phi, ngươi hẳn là không có đặc quyền của hoàng thượng và thái hậu chứ!” Vân Yên Nhiên không chỉnh được Quân Mặc Thần, liền chuyển lực chú ý đến trên người Vân Thanh Nhiễm, dù sao nàng ta vốn cũng chỉ hướng về phía Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ khụ… Thanh Nhiễm là phi tử của bản thế tử, chúng ta phu thê đồng căn(1), đặc quyền của bản thế tử đương nhiên cũng là đặc quyền của ái phi.” Quân Mặc Thần từ từ nói.

Hắn căn bản chính là cưỡng từ đoạt lý!

Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần ấn lên trên đùi hắn có chút không thoải mái mà giãy dụa một chút.

“Ái phi chớ lộn xộn, khơi gợi lên thú tính của bản thế tử thì nàng phải phụ trách đó.”

“Thứ thú tính này chỉ có ở trong lòng của người, về phần thân thể của người…” Vân Thanh Nhiễm cũng không cho rằng với thân thể yếu đuối đi ba bước đã lảo đảo của Quân Mặc Thần còn có thể phát huy ra khả năng thú tính.

Năng lực của thế tử gia bị Vân Thanh Nhiễm coi thường.

“Khụ khụ khụ… Ái phi không thể lưu lại cho bản thế tử một chút mặt mũi à?”

“À, có thể.” Lưu lại mặt mũi cho hắn phải không? Chỉ nghe thấy Vân Thanh Nhiễm đột nhiên thay đổi lời nói, “Thế tử gia chàng thật là lợi hại nha, thần thϊếp hôm nay lưng mỏi eo đau… Thế tử gia chàng xấu quá à.”

Quá giả rồi…

“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan của thế tử gia càng thêm dồn dập.

Vân Yên Nhiên nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần tung hứng cho nhau, cảm thấy hai người bọn họ là đang ân ái trước mặt nàng, Vân Yên Nhiên cảm giác mình thực ủy khuất, Vân Thanh Nhiễm hại nàng phải bị bắt đến Đảng Ngụy, nàng ta lại cùng phu quân của nàng ân ân ái ái, cố ý khoe ra với nàng!

“Thế tử phi, Bổn cung hôm nay gọi ngươi, là muốn ngươi làm một việc cho Bổn cung. Đây là ngươi thiếu Bổn cung, ngươi vì bản thân không chịu phạt mà tự tay đẩy Bổn cung vào hố lửa.” Vân Yên Nhiên nói rất đương nhiên, nàng cảm thấy chính là Vân Thanh Nhiễm hại nàng phải gả đến Đảng Ngụy, cho nên đây là Vân Thanh Nhiễm thiếu của nàng.

“Thần thϊếp không biết là đã thiếu công chúa Yên Nhiên cái gì, thần thϊếp cứu công chúa Yên Nhiên từ trong tay hung đồ ra, thần thϊếp cho rằng mình là ân nhân cứu mạng của công chúa Yên Nhiên, công chúa Yên Nhiên thiếu nô tì một nhân tình mới phải.” Vân Thanh Nhiễm thấy rất buồn cười, đến đòi nhân tình với nàng? Nàng thiếu nàng ta? Ài, thứ nhân tình này nàng nói không thiếu ai thì sẽ không thiếu, thứ này tự nàng có thước đo của mình, còn chưa tới phiên người khác ngang ngược ở trên người nàng.

“Vân Thanh Nhiễm!” Vân Yên Nhiên giận dữ mắng Vân Thanh Nhiễm, “Sự thật đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ, ngươi giả bộ làm cái gì!”

“Trong lòng biết rõ? Thứ cho thần thϊếp không biết công chúa Yên Nhiên đang nói đến cái gì, bằng không công chúa Yên Nhiên nói ra để thần thϊếp nghe một chút, cũng để cho thế tử gia và những người khác nghe một chút.” Vân Thanh Nhiễm không nóng không lạnh đáp lại lời giận dữ mắng mỏ của Vân Yên Nhiên.

Vân Yên Nhiên dám nói à? Dám nói việc cho tới bây giờ đều không có kẻ bắt cóc, cho tới bây giờ đều không có chuyện bắt cóc, dám nói mọi chuyện là do Vân Viễn Hằng làm, dám nói nếu không phải Vân Thanh Nhiễm tìm được nàng ta, nàng ta đã có thể quang minh chính đại tránh thoát chuyện hòa thân ư?

Vân Yên Nhiên đương nhiên không dám.

“Vân Thanh Nhiễm, ngươi cảm thấy sau chuyện ngươi làm với ta, cha mẹ còn có thể tha thứ cho ngươi ư? Nếu không muốn cha mẹ phải oán hận ngươi, ngươi tốt nhất ở trong mấy ngày cuối cùng này đối tốt với ta một chút, như vậy ta có thể giúp ngươi nói tốt với cha mẹ, để cho bọn họ tha thứ ngươi, dù sao ta cũng sắp phải rời khỏi hoàng triều Thịnh Vinh, bên người cha mẹ vẫn phải có một nữ nhi chiếu cố.” Vân Yên Nhiên tự tin bản thân có năng lực có thể giúp Vân Thanh Nhiễm vãn hồi hình tượng của mình ở trong lòng cha mẹ, “Bổn cung mệnh lệnh cho ngươi đi tìm Cửu hoàng tử đến điện Tử Ngọc, đây là cơ hội để chuộc tội mà Bổn cung cho ngươi.”

Sau khi Vân Yên Nhiên vào cung, vẫn luôn tìm cơ hội muốn gặp mặt với Cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên, chỉ tiếc không như ý nguyện, Dạ Minh Uyên từ sau chuyện bị tập kích mỗi ngày đều bôn ba ở bên ngoài, cho dù là buổi tối cũng rất ít khi hồi cung, Vân Yên Nhiên căn bản không có cơ hội nhìn thấy hắn, mà Vân Yên Nhiên hiện giờ gần như là cá chậu chim l*иg, trừ điện Tử Ngọc mà mình ở ra, nơi nào cũng không được đi.

Vân Yên Nhiên không chờ nổi nữa, đợi nữa nàng sẽ lên kiệu hoa, cho nên nàng mới muốn Vân Thanh Nhiễm giúp nàng tìm Dạ Minh Uyên đến.

“Khụ khụ khụ, thì ra công chúa Yên Nhiên muốn gặp Cửu điện hạ, vậy tại sao không nói sớm…” Quân Mặc Thần bỗng nhiên trở nên khéo hiểu lòng người, hắn hướng tới Quân Kiệt phía sau hắn ngoắc ngón tay, “Quân Kiệt, đi mời Cửu điện hạ đến đây.”

“Thuộc hạ đi làm.” Quân Kiệt nhận được mệnh lệnh của Quân Mặc Thần, liền xoay người rời khỏi điện Tử Ngọc.

Vốn tưởng rằng Quân Kiệt sẽ đi thật lâu, kết quả không đến một nén nhang Quân Kiệt đã mang theo Dạ Minh Uyên trở lại, bởi vì Dạ Minh Uyên đang ở ngay trong cung của chính hắn, vì là hoàng tử chưa đại hôn, nên Dạ Minh Uyên đến giờ vẫn ở trong cung, cách điện Tử Ngọc cũng không xa. Sở dĩ Vân Yên Nhiên luôn không có cơ hội nhìn thấy Dạ Minh Uyên, là Dạ Minh Uyên dặn xuống, phàm là người của Vân Yên Nhiên đến tìm thì nói hắn đi vắng, tâm tư của Vân Yên Nhiên kỳ thực Dạ Minh Uyên đã sớm biết, trong lúc mấu chốt Vân Yên Nhiên luôn muốn gặp Dạ Minh Uyên, Dạ Minh Uyên cũng không phải người ngu, hắn đối với Vân Yên Nhiên là vô tâm thì cần gì phải chọc ra thêm phiền toái.

Dạ Minh Uyên đi vào điện Tử Ngọc, nhìn thấy Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, “Mặc Thần, ngươi cùng thế tử phi của mình đến đây sao lại không vào trong cung của ta ngồi một chút?”

Nếu đặt ở gia đình bình thường, Dạ Minh Uyên và Quân Mặc Thần hẳn là anh em bà con, quan hệ của hai người từ nhỏ đã không tồi, nên dùng xưng hô ngang hàng, không hề dùng lễ quân thần để đối đãi.

“Khụ khụ, không vội, lát sẽ đi đến cung của ngươi, hiện tại công chúa Yên Nhiên muốn gặp ngươi, hẳn là có chuyện gấp gáp cần nói với ngươi.” Quân Mặc Thần thật đúng là vô cùng khéo hiểu lòng người.

______________________________________

(1) Phu thê đồng căn (夫妻同根): vợ chồng cùng gốc.