Chương 21: Đây là tạ lễ

Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần vừa mới tiến vào đại đường, liền nghe mọi người vội vội vàng vàng an bài hai người bái đường, sợ tân lang lát nữa không chịu được gục xuống.

Vương Phi đi tới bên người Vân Thanh Nhiễm, cầm tay Vân Thanh Nhiễm, vẻ mặt thương tiếc.

“Thanh Nhiễm, lúc trước con chịu khổ rồi, con yên tâm, sau này đến Quân gia, chúng ta sẽ không để cho con ăn cái loại cơm đó, ngủ ở loại địa phương kia nữa, cũng sẽ không để con mỗi ngày phải làm những việc mà hạ nhân cũng không làm.” Vương Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vân Thanh Nhiễm, an ủi.

Vân Thanh Nhiễm buồn bực một trận, nàng ăn loại cơm gì, ngủ loại địa phương nào, làm chuyện gì chứ?

Vân Thanh Nhiễm xuyên qua khăn voan đỏ, rõ ràng thấy được sự đồng tình cùng thương tiếc trên mặt Vương Phi.

Quân Mặc Thần tiến đến bên tai Vân Thanh Nhiễm thấp giọng nói với nàng: “Ta nói cho mẫu phi, ngươi đang ở Vân phủ đã trải qua cuộc sống vô cùng bi thảm, ăn đồ của Đại Hoàng cẩu, ngủ chỗ Tiểu Hắc miêu, mỗi ngày trừ bỏ chẻ củi nấu nước còn phải dùng đũa nhặt một chậu đậu xanh.”

Khi nói lời này, trên mặt Quân Mặc Thần mang theo nụ cười gian, cùng với sắc mặt tái nhợt kia của hắn thực không tương xứng.

Nói cách khác, Vân Thanh Nhiễm người còn chưa gả lại đây, cũng đã bị Quân Mặc Thần đắp nặn thành nữ tử đáng thương, vô cùng thê thảm.

Vân Thanh Nhiễm co giật khóe miệng, “Ngươi còn nói cái gì nữa?”

“Ta còn nói với mẫu phi, chúng ta đã tư định chung thân, thân thanh bạch của ngươi đã bị ta chiếm, trừ bỏ ta, ngươi ai cũng không gả được nữa.”

Lúc này Quân Mặc Thần đang nói nhỏ bên tai Vân Thanh Nhiễm, hai người kề sát gần nhau, thấy cái cổ tuyết trắng của Quân Mặc Thần gần ngay trước mắt, Vân Thanh Nhiễm hơi nhấc khăn voan đỏ của mình lên một chút, sau đó há mồm một hơi cắn lên cổ Quân Mặc Thần.

Không phải tất cả mọi người đều nói nàng thích cắn người, gặp người liền cắn, giống như chó điên à? Vậy nàng hẳn nên có quyền lợi cắn người trước mọi người ha!

Nàng được công nhận là kẻ điên, vậy nàng sẽ không khách khí!

“A! Nàng cắn người!”

“A ——”

Quân Mặc Thần còn chưa kêu, các vị khách dự lễ đã thất thanh hét lên trước, đám người lại càng lui về phía sau, sợ Vân Thanh Nhiễm cắn xong Quân Mặc Thần sẽ bổ nhào qua cắn bọn họ!

Bị nàng cắn thì đau là việc nhỏ, ai biết sau khi bị nàng cắn có thể bị lây bệnh xấu gì hay không, cho nên để an toàn… vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.

Nha hoàn hồi môn Lục Trúc cùng Hồng Mai nhìn thấy tiểu thư các nàng còn chưa bái đường với thế tử gia đã hết hôn lại cắn hắn, sau này cho dù có phát sinh ra chuyện kinh sợ gì, cũng sẽ không còn kỳ quái nữa chứ?

“Làm sao bây giờ, ai đi cứu thế tử gia đi!”

“Gia đinh trong phủ đâu, đều đang làm cái gì, nhanh chóng đi hỗ trợ đi!”

“Người đâu, mau tới cứu thế tử gia!”

“…”

Có vài vị khách vội kêu lên, muốn để hạ nhân đi kéo Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần ra.

Nhưng thật ra Trấn Nam Vương Quân Vô Ý cùng Vương Phi tương đối bình tĩnh, mặc dù không lên tiếng, nhưng hai người cũng đưa mắt nhìn nhau, bị một màn trước mắt này mà không biết nên làm như thế nào.

Vân Thanh Nhiễm hung hăng cắn xuống cổ Quân Mặc Thần một dấu răng thật sâu.

Thật lâu, tất cả mọi người sắp gấp đến độ giơ chân, Vân Thanh Nhiễm mới buông hắn ra, sau đó cũng ở bên tai của hắn nhỏ giọng nói một câu mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy: “Đây là tạ lễ.”

Lúc Vân Thanh Nhiễm rời khỏi cổ Quân Mặc Thần, cổ của hắn cũng đã bị Vân Thanh Nhiễm cắn đỏ, thiếu chút nữa là cắn ra máu rồi.

Trên mặt Quân Mặc Thần mang theo tươi cười thản nhiên, ngược lại không có kinh ngạc khi bị người cắn.

Tân khách đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên, lời đồn không giả, Nhị tiểu thư Tướng phủ là người điên, còn thích cắn người!

Sau này nhìn thấy vẫn nên trốn đi thật xa, bọn họ cũng không muốn bị người ta cắn còn không có chỗ để nói lý!

“Được rồi được rồi, giờ lành đến rồi, nhanh chóng bái đường đi!” Trấn Nam Vương vẫn luôn an vị ở trên cao đường, vững như Thái Sơn, hắn tuyên bố, cũng làm cho đại đường ồn ào lại một lần nữa yên lặng trở lại.

Hôm nay tới dự lễ, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đều có, nhưng chỉ không tiến đến chúc phúc cho đôi tân nhân Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Đưa vào động phòng.”

Lễ thành.

Vân Thanh Nhiễm được mang đến phòng tân hôn, bây giờ còn đang giữa ban ngày ban mặt, theo lý thuyết tân nương tử cần ở trong phòng ngồi đến tối, còn tân lang thì phải bồi bằng hữu.

Nhưng Quân Mặc Thần là ngoại lệ, đừng nói rót rượu cho tân lang, tân khách đều không dám giữ Quân Mặc Thần một khắc.

Sau khi bái đường Quân Mặc Thần không cần bồi khách liền ngồi trên chiếc xe lăn của riêng hắn, trừ tình huống đặc thù, nếu không bình thường hắn đều dùng xe lăn thay đi bộ.

Quân Mặc Thần để Quân Kiệt phụ giúp đi đến hậu viện vương phủ, ở hậu viện vương phủ có một biệt viện tương đối đẹp và tĩnh mịch.

Vào cửa biệt viện, trong viện có một cây đa rất lớn, ngồi trước bàn đá dưới cây đa là một vị lão nhân, lão nhân đang nghiên cứu ván cờ trên bàn.

Quân Mặc Thần đẩy xe lăn đi tới trước bàn đá, hắn chăm chú nhìn ván cờ trên bàn trong chốc lát, sau đó đưa tay cầm một con cờ lên, hạ xuống.

Lão nhân ngẩng đầu, thấy Quân Mặc Thần, trêu đùa: “Tục ngữ không phải nói tân hôn yến nhĩ(1) sao, sao ngươi lại có thời gian rỗi đến thăm lão đầu ta đây? Không đi bồi mỹ kiều nương của ngươi à?”

“Ông cần gì phải giễu cợt ta chứ?” Quân Mặc Thần khẽ cười nói, “Khụ khụ, ông cũng không phải không biết tình huống của ta.”

“Ta đương nhiên là biết tình huống của ngươi, chỉ là ta tưởng rằng ngươi đã nghĩ thông suốt, cho nên cưới một thế tử phi về.” Lão nhân là Mộc tiên sinh, ở vương phủ đã hai năm, vừa là thầy vừa là bạn của Quân Mặc Thần, lúc ban đầu ông ở lại vương phủ là vì trị bệnh cho Quân Mặc Thần, vừa ở lại chính là hơn bốn năm.

“Không biết khi nào mạng sẽ về hoàng tuyền, lại có gì để nghĩ đây?” Tầm mắt Quân Mặc Thần rơi xuống ván cờ, ngón tay mảnh khảnh lại cầm lấy một con cờ, hạ xuống.

“Đừng nói như vậy, tuy rằng bệnh của ngươi dùng thuốc và châm cứu đều không được, nhưng nội lực ngươi thâm hậu, che chở tâm mạch, tâm mạch không ngừng, ngươi vẫn còn một hơi thở, thì mạng của ngươi cũng sẽ không đến hoàng tuyền.” Nói ra thật xấu hổ, ông được người ca tụng là danh y, ở vương phủ đã bốn năm, đối với bệnh của Quân Mặc Thần lại là thúc thủ vô sách.

Chỉ cần bảo vệ tâm mạch, Quân Mặc Thần tạm thời sẽ không chết, ít nhất còn có thể chống đỡ được hai ba năm, nhưng cuối cùng vẫn sống khổ cực hơn so với người khác.

“Nếu không phải vì động tâm, vậy ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà lấy nàng?” Mộc tiên sinh lại hỏi.

Quân Mặc Thần mỉm cười, trên khuôn mặt tái nhợt nhiều thêm vài phần hương vị tà mị, “Lấy nàng, một nửa là vì xem kịch, nàng tựa hồ không giống như tiểu thư khuê các nhà người khác, một người tỉnh táo lại là tiểu thư điên, bản thân ta có chút chờ mong nàng sẽ làm ra những chuyện gì; còn một nửa khác à…”

Tay Quân Mặc Thần như có như không che phủ lên đôi môi của mình.

“Ha ha…” Mộc lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu của mình, “Ngươi phải cẩn thận đấy, cẩn thận chơi lửa đốt thân.”

Mộc lão tiên sinh đây cũng là nhắc nhở Quân Mặc Thần, mọi việc đều không có tuyệt đối, trái tim con người, càng là thứ khó đoán, nếu khống chế không tốt, cho dù là Quân Mặc Thần cũng sẽ bị mất phương hướng.

Quân Mặc Thần cong khóe môi, chơi lửa đốt thân à? Chuyện như vậy hình như không nên xuất hiện ở trên người hắn mới đúng.

Lời tác giả: Quân Mặc Thần thật sự có bệnh nha ~

____________________________________________________________

(1) Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ