Tuy tôi bị ái tình làm cho đầu óc mê muội nhưng vẫn chưa đánh mất lý trí, tôi không cho là một bà lão sống ở thảo nguyên bên rìa sa mạc có thể hiểu được lý do tại sao con trai bà lại dẫn một người đàn ông tới nơi xa xôi này.
“Em tưởng tôi sẽ giới thiệu em là vợ à?” Tập Hiểu Bắc nhìn chằm chằm vào đũa của tôi, anh đã ăn đến bát cơm thứ ba, còn tôi vẫn đang ngồi đếm hạt gạo.
“Thế anh dẫn em về làm gì?”
“Vũ Long muốn hợp tác với lưới điện quốc gia để tiến hành một hạng mục điện làm từ sức gió ở quê tôi, địa điểm cũng chọn xong rồi, tôi với tổng giám đốc Công ty Điện lực muốn qua đó xem trực tiếp, tiện thể mang em theo, sao, không muốn đi?”
Tinh thần tôi lập tức tỉnh táo, Cục Điện lực là một khúc xương cứng, ngân hàng bên tôi đã đề nghị hợp tác, xin thay mặt Cục phát tiền lương và thu tiền điện trong nhiều tháng nhưng không có bất cứ tiến triển gì.
“Anh nói tốt với ông tổng bên đó giúp em được không, chia cho bọn em chút thịt ăn với.”
“Được, tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, phần còn lại em tự làm.”
“Em chỉ phụ trách làm anh, còn anh thay mặt em làm với anh ta nhé?” Tôi đặt chân lên bộ phận mềm rũ của anh, vuốt nhẹ. Tập Hiểu Bắc nhìn chằm chằm tôi một lúc, tôi mau chóng thu chân lại, cắm mặt xuống và cơm, ầy, cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi tính hài hước.
Lái xe ra khỏi nội thành, núi non trùng điệp đập vào mặt, Tập Hiểu Bắc tắt điều hòa, mở cửa kính xe, cởϊ áσ. Hơi ấm dần biến mất, thay vào đó là từng đợt gió của núi đồi mát mẻ. Tôi đè lại phần tóc bị gió thổi tung, nghiêng người sang nhìn chằm chằm những vết tích trải rộng trên người Tập Hiểu Bắc, có chút lo lắng.
“Anh, nếu mẹ anh hỏi mấy vết này ở đâu ra thì trả lời sao bây giờ?”
“Chó điên cắn.”
Tôi cởϊ áσ, “Vậy em có thể nói giống thế không?”
Tập Hiểu Bắc nghiêng đầu quan sát tôi vài lần, “Em có thể nhận là con chó kia với mẹ.”
Tối hôm qua thực sự bị chơi đùa quá sức, tôi trêu Tập Hiểu Bắc vài câu nhưng anh chỉ chăm chú lái xe, không phản ứng, tôi chán đến mức không thể làm gì khác hơn là trèo ra ghế sau ngủ. Không biết qua bao lâu, xe dừng, Tập Hiểu Bắc dùng sức lay tôi: “Dậy đi, xuống xe tiểu tiện.” Tôi mơ màng nói tôi không buồn, thế là Tập tổng bảo không buồn cũng phải rặn ra, bởi vì anh buồn. Tôi đột nhiên thấy cực kỳ hứng thú với mẹ ruột Tập Hiểu Bắc, anh không hề ôn hòa giống bố, vậy người mẹ anh hùng này đã nuôi dạy kiểu gì để ra tên cường hào khốn nạn nhà anh thế?
Lảo đảo xuống xe, nhìn sắc trời khoảng bốn, năm giờ chiều, hai người bọn tôi giải quyết vấn đề sinh lý, tôi ngẩng đầu nhìn kỹ xung quanh, quần chưa cài cẩn thẩn đã chạy như điên, vừa chạy vừa gào ầm lên, thực sự hưng phấn không chịu được, lăn tại chỗ hai vòng luôn – thảo nguyên rộng lớn mênh mông vô bờ đang ở ngay trước mắt.
Gữa hè là thời điểm thảo nguyên sinh trưởng mạnh mẽ nhất, từng khóm hoa dại đua nhau nở rộ, dưới ánh mặt trời chói chang, từng cơn gió khô nóng cũng như có hình có dạng, tôi tiện tay với lấy một ngọn đặt dưới mũi ngửi, cực kỳ trong trẻo. Quay đầu lại tìm Tập Hiểu Bắc, anh đang đút hai tay vào túi quần bò thong thả nhìn tôi thì đột nhiên xoay người đi đến một rừng hoa trắng cách đó không xa.
Trực giác nói cho tôi biết anh muốn làm gì, thế là tôi chạy đuổi theo, nhảy “tưng” một phát lên lưng anh, anh bắt lấy đùi tôi, hơi cúi người xuống, nói: “Ôm cổ.”
So với thể trọng của anh ấy thì tôi cũng thuộc dạng gầy, chỉ tầm bảy mươi đến bảy lăm cân, vậy nên anh cõng tôi cũng không có gì vất vả. Thảm lá rụng dày dưới chân phát ra tiếng xào xạc, vài tia nắng mặt trời lười biếng chen qua kẽ lá chiếu lên người chúng tôi, cả người tôi vô lực, ghé vào lỗ tai anh nói: “Anh, ở đây đi, em không nhịn được nữa.”
Tập Hiểu Bắc nhẹ nhàng thả tôi xuống như đặt một món đồ sứ quý giá. Ánh sáng trong rừng có hơi u ám, mùi vị của lá tươi hòa lẫn với lá rụng khiến tôi thấy hơi hoảng hốt. Cởi ra quần, nhìn cậu em của mình đã đứng thẳng, chẳng những không biết xấu hổ mà còn khí thế bừng bừng. Tập Hiểu Bắc cười rộ lên, khẽ mắng một cậu “Con mẹ em…” rồi quỳ gối xuống cạnh tôi, cúi đầu ngậm lấy nó.
Tuy không có kỹ xảo gì đáng nói nhưng tôi vẫn không kìm được tiếng rêи ɾỉ, gió thổi qua mang theo tiếng kêu của tôi ra ngoài xa, làm cho đám chim nhỏ kinh sợ hoảng hốt bay đi. Tôi nắm một đám cỏ xanh dưới tán cây, ngậm vào trong miệng, lại nghĩ đến thằng em đang nằm trong miệng Tập Hiểu Bắc, hạ thân căng lên, tôi dùng sức đẩy anh: “Đừng, em sắp bắn…”
Anh không tránh, tất cả mọi thứ đều ra trong miệng anh. Ho khan rồi nôn hết ngoài, Tập Hiểu Bắc có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi Man tử, thực sự là không nuốt trôi…”
Tôi đỏ mặt ngoảnh sang một bên, anh quay nó lại, đây nghiêm mặt nói: “Không cho phép em động dục ở nhà tôi, không thì vừa về đã dọa mẹ tôi sợ.”
Dừng một chút, anh không có ý tốt rút ỏ trong miệng tôi ra: “Ăn cỏ sẽ có sữa, em đúng là bảo bối mà.”