Chương 92: Lợi Dụng

Thái y vừa lúc chạy đến.

Bắt đầu thay thuốc cho Tô Khuynh Nguyệt. Vết thương trên mặt Tô Khuynh Nguyệt trải qua một đêm đã bắt đầu kết vảy.

Tô Khuynh Nguyệt run rẩy hỏi: “Thái y, thương thế của ta có khỏi được không?”

Thái y khó xử, kỳ thật vết thương của Tô Khuynh Thành có chút nghiêm trọng. Nếu chỉ là tổn thương nhỏ thì không vấn đề gì, nhưng bị thương thành thế này, ông ta cũng khó có thể cam đoan chữa khỏi hoàn toàn, có lẽ sẽ để lại vết sẹo.

Nhưng thái y lại muốn nói lời dễ nghe, an ủi người bệnh. Nếu tâm tình không tốt sẽ gây ra bất lợi cho việc phục hồi vết thương.

“Tam tiểu thư yên tâm. Thương thế của người nhất định sẽ khỏi.”

“Sẽ để lại sẹo chứ?” Tô Khuynh Nguyệt cẩn thận hỏi. Ngàn vạn lần không thể để lại vết sẹo được, nếu không chẳng khác nào mặt bị huỷ rồi.

Thái y do dự. Để ông ta lừa gạt bệnh nhân thật sự là chuyện rất khó. Hơn nữa ông ta càng lo sợ rằng đến khi vết thương của Tô Khuynh Nguyệt không khỏi, tìm đến mình hỏi tội thì phải làm sao đây? Cha nàng là Vương Gia, hơn nữa trong phủ còn có một Thái Tử Phi tương lai, đều không phải là người dễ chọc vào.

Ngay lúc này, Thất di nương không đổi sắc mặt, đẩy thái y một cái. Ám chỉ ông ta nói lời dễ nghe một chút.

Thái y ho khan, đắp lên dáng vẻ tươi cười nói: “Tam tiểu thư yên tâm, chỉ cần dưỡng thương thật tốt, vết sẹo tự nhiên cũng sẽ khỏi thôi.”

Lời này của Thái y thật là khéo léo, cũng không có nói nhất định sẽ khỏi. Hai câu như vậy đã khiến Tô Khuynh Nguyệt vui vẻ.

Thái y để lại phương thuốc, dặn dò đôi điều liền rời đi.

Thất di nương ngồi bên giường Tô Khuynh Nguyệt, nói: “Khuynh Nguyệt, trải qua chuyện này, con đã nhận ra bộ mặt thật của Tô Khuynh Thành chưa?”

Tô Khuynh Nguyệt bĩu môi, đúng là đối với Tô Khuynh Thành có chút thất vọng. Nếu không phải cô ta đẩy nhầm mình, mình cũng không bị huỷ dung. Hơn nữa lúc thị vệ nói dối, Tô Khuynh Thành cũng giữ im lặng.

“Mẫu thân, con không bao giờ thích Nhị tỷ nữa.”

Thất di nương chán nản thở dài. Tô Khuynh Nguyệt vẫn còn con nít, tâm tính trẻ con mà.

“Con cũng đừng nghĩ đến những chuyện không hay đó nữa. Ngự y cũng đã dặn rồi, bây giờ con cần phải dưỡng thương cho tốt. Giữ tâm tình vui vẻ, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục vết thương của con, biết không?” Thất di nương biết Tô Khuynh Nguyệt thích nhất là ăn. Còn đặc biệt dặn dò phòng bếp chuẩn bị thật nhiều điểm tâm ngon.

Tô Khuynh Nguyệt trông thấy điểm tâm quả nhiên rất vui vẻ. Nhưng sau khi ăn hết hai phần liền có chút không hài lòng. Bởi vì điểm tâm này so với điểm tâm của Tô Khuynh Thành chênh lệch lớn quá. Ăn đồ ngon đã quen, sẽ không thích ăn những thứ kém cỏi này.

Thất di nương nhìn ra tâm tư của Tô Khuynh Nguyệt, muốn mắng nàng không có tiền đồ. Nhưng nghĩ lại nàng đang bị thương, tâm tình không tốt, không muốn làm cho nàng tức giận. Đành phải nhịn xuống cơn giận này, tìm cái cớ rời đi, miễn trông thấy nàng không nhịn được lại bực tức.

Thất di nương vừa đi khỏi, Tô Khuynh Thành và tỳ nữ Tiểu Trà liền đến. Hơn nữa còn mang theo một giỏ điểm tâm, đều là những món Tô Khuynh Nguyệt thích ăn.

Tô Khuynh Thành nghĩ rằng, nếu Tô Khuynh Nguyệt giận mình sẽ không có chỗ cho mình lợi dụng, quân cờ này sẽ không thể dùng được nữa. Vốn dĩ có cũng được không có cũng không sao. Nhưng nếu Tô Khuynh Nguyệt bị điểm tâm của mình mua chuộc, thì cũng là một chuyện tốt, có thể tiếp tục lợi dụng nha đầu này.

Tô Khuynh Nguyệt đang ghét bỏ điểm tâm trên bàn mà Thất di nương mang đến. Đột nhiên nghe ra bên ngoài có mùi thơm từ điểm tâm.