Chương 88: Sự Thật

Hai thị vệ liếc nhìn nhau, mở miệng: “Tô Vương Gia, nếu ngài đã tin tưởng lời chúng tôi nói, thì chúng tôi sẽ nói ra chân tướng sự việc, hy vọng ngài có thể xử lý theo lý trí, đối đãi công bằng.”

Thanh Thanh thở phào một hơi, thật may thị vệ đã đến. Nếu không hôm nay Đại tiểu thư thật thảm rồi.

Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi thị vệ nói ra sự thật.

Người trong cuộc Tô Khuynh Nguyệt càng căng thẳng hơn. Thị vệ sẽ nói ra Tô Khuynh Thành đẩy mình ư? Mình sẽ không đắc tội Tô Khuynh Thành chứ?

“Hai vị mời nói, các vị trong Tô phủ là đại biểu cho Thái Tử điện hạ, chúng tôi tất nhiên tin tưởng các vị.” Tô Vương Gia khách khí nói nhưng trong lòng âm thầm đổ mồ hôi. Nếu Tô Khuynh Thành lại gây hoạ, tất nhiên ông ta sẽ chấp hành như lời đã nói, trục xuất Tô Khuynh Thành khỏi Tô phủ.

“Chúng tôi trông thấy là Tam tiểu thư Tô Khuynh Nguyệt tự mình bất cẩn ngã xuống núi giả.”

“Lúc ấy Tô Khuynh Nguyệt tiểu thư ngắm hoa trên hồ sen, không ngờ lại muốn ngã xuống nước. Trong lúc vội vàng liền lui về sau mấy bước, trong lúc cấp bách mới bất cẩn đập xuống núi giả.” Thị vệ mặt không biểu cảm nói nhẹ một hơi.

Tuy cũng không phải toàn bộ sự thật, nhưng đã làm cho Tô Vương Gia, Tô Khuynh Thành và Chương thị thở dài một hơi. Đây đối với bọn họ đã là kết quả tốt nhất.

Hai thị vệ này coi như có chút đầu óc, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu hôm nay nói thật, dù Tô Khuynh Thành bị nghiêm trị, nhưng Thái Tử điện hạ cũng vĩnh viễn mất đi thế lực của Tô phủ. Cho nên để Tô Khuynh Nguyệt đội nồi là kết quả tốt nhất.

Tô Khuynh Nguyệt và Thất di nương nghe mà choáng váng, nhưng lại không dám chất vấn. Bằng không chính là chất vấn Thái Tử điện hạ, đây không phải là muốn chết sao?

Tô Khuynh Nguyệt uất ức đến mức ngất xỉu. Vốn dĩ cho rằng giữa Tô Khuynh Thành và Tô Khuynh Hoạ, ít nhất có một người bị trừng phạt. Nào có ngờ cuối cùng hai người bọn họ bình an vô sự. Chính mình lại tự dưng đội nồi, tức giận bất tỉnh cũng là lẽ dĩ nhiên.

Thất di nương không ngừng khóc lóc, xót thương cho con gái của mình.

Tô Vương Gia cũng có chút không đành lòng. Tuy ông ta yêu chiều Tô Khuynh Thành nhất, nhưng phu nhân được ông ta sủng ái nhất là Thất di nương, Tô Vương Gia an ủi: “Được rồi, nàng cũng đừng đau lòng quá. Ta sẽ cho người chuẩn bị thuốc trị thương tốt nhất. Đại phu cũng đã nói, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, vết sẹo sẽ từ từ khỏi thôi.”

“Lỡ như không khỏi thì sao? Có thế nào thì nó vẫn là một cô gái, sau này nó còn xuất giá được hay không?” Thất di nương không chịu bỏ qua.

Mặc dù không thành công trừng trị Tô Khuynh Hoạ, nhưng có thể làm cho đối thủ một mất một còn Thất di nương đau khổ, cũng coi như kiếm lời rồi.

Chương thị bỏ thêm một mồi lửa: “Khuynh Nguyệt tuy không phải ta sinh, nhưng ta cũng đối đãi với nó như con gái ruột. Ta sẽ cho người đến nội cung lấy mỹ dung cao tốt nhất cho Khuynh Nguyệt dùng. Muội cũng đừng quá lo lắng, sẽ nhanh già đó.” Chương thị nói những lời này lại giả vờ như vô cùng đau lòng. Dù cho lời nói không dễ nghe, nhưng cũng khiến người khác không thể bắt lỗi bà ta. Thất di nương yên lặng, nhịn cục tức này xuống.

“Không dám phiền đến tỷ.” Thất di nương mạnh miệng.

Hai thị vệ nói: “Tô Vương Gia, chuyện này đã xong, chúng tôi đi trước.” Sau khi nói xong liền rời đi.

Tô Khuynh Hoạ nhìn thoáng qua Tô Khuynh Nguyệt đang ngất xỉu, thở dài, mang Thanh Thanh cùng rời đi.

Tô Khuynh Nguyệt là tự làm tự chịu. Nếu hôm nay nàng ngã xuống, vậy người bị huỷ dung mạo kia chính là nàng.

Thanh Thanh lo lắng: “Tiểu thư, may mà hai thị vệ kia đến đúng lúc. Bằng không hôm nay chúng ta thực sự thảm rồi. Sau này bất luận chúng ta đi đâu, đều phải mang theo bọn họ mới được.