Chương 85: Lấy Lòng

“Đa tạ Tam muội nhắc nhở.” Nếu Tô Khuynh Nguyệt thích nghe những thứ này, vậy Tô Khuynh Hoạ sẽ nói cho nàng nghe. Bớt đi một kẻ thù cũng tốt, chỉ e nàng sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy.

Tô Khuynh Nguyệt kiêu ngạo hừ một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ lấy lòng nàng mà muốn nàng bỏ qua ư? Không có chuyện đó đâu.

“Đại tỷ, nghe nói lần đi săn này tỷ cũng đi à?” Tô Khuynh Nguyệt oán hận hỏi.

“Là Thái Tử điện hạ để tỷ cùng đi, sao thế?” Chẳng là nàng gây rối với mình vì chuyện này ư? Nhưng ngay cả như vậy, nàng là Tam tiểu thư, không có liên quan gì đến Thái Tử điện hạ, cũng không có cơ hội đến bãi săn Hoàng Gia cơ mà.

“Đại tỷ, tỷ đi làm gì, nơi đó rất nguy hiểm. Không cẩn thận là bị người ta nhầm là động vật mà bắn chết đấy!” Tô Khuynh Nguyệt đe doạ.

Lời này thiếu chút nữa đã khiến Tô Khuynh Hoạ bật cười. Có thế nào thì Tô Khuynh Nguyệt vẫn là một đứa trẻ, nói không suy nghĩ. Nữ tử sẽ không tham gia săn bắn mà đợi ở một nơi an toàn. Huống chi còn có Cấm Vệ quân thủ hộ. Làm sao có thể nhầm thành động vật mà bắn.

“Theo như muội muội nói, lần đi săn này Nhị muội cũng có đi. Vậy có phải chúng ta nên khuyên muội ấy có nguy hiểm, đừng nên đi.” Tô Khuynh Hoạ trêu chọc Tô Khuynh Nguyệt.

Ánh mắt Tô Khuynh Nguyệt tối sầm, sắc mặt khó coi: “Đại tỷ, muội là muốn tốt cho tỷ. Tỷ và Nhị tỷ không giống nhau, bên cạnh Nhị tỷ tất nhiên có người bảo vệ, nhưng tỷ thì không có. Tỷ không sợ bị người khác bắn trúng à?”

“Tam tiểu thư, người nói cái gì vậy!! Bên cạnh Đại tiểu thư có người của Thái Tử điện hạ để mắt, có thể xảy ra chuyện gì được.” Thanh Thanh luôn nhu nhược nhưng cũng nhịn không nổi Tam tiểu thư. Lời của Tô Khuynh Nguyệt có hơi quá đáng, thật sự khó nghe. Đây không phải là ngầm nguyền rủa Tô Khuynh Hoạ chết à?

Tô Khuynh Nguyệt tức giận. Đúng lúc nàng nóng nảy nghĩ đến vị trí của mình bị Tô Khuynh Hoạ chiếm, muốn Tô Khuynh Hoạ trả vị trí lại cho mình: “Nô tỳ nhà ngươi, ở đây có chỗ cho ngươi xen vào ư?”

Tô Khuynh Nguyệt đang muốn tát lại bị Tô Khuynh Hoạ nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được tay, ép nàng không thể động đậy.

Tô Khuynh Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, thân thủ của Tô Khuynh Hoạ lại nhanh như vậy, vững vàng bắt được mình. Nàng bất giác nhớ lại ngày đầu tiên khi mặt của Tô Khuynh Hoạ sắp đυ.ng vào núi giả, cũng được Tô Khuynh Hoạ nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. Thật sự gặp quỷ rồi.

Tô Khuynh Nguyệt bối rối hất tay Tô Khuynh Hoạ ra: “Tỷ buông ra.”

“Tam muội, tỳ nữ tỷ có sai thì để tỷ phạt. Không phiền Tam muội nhọc lòng.” Lời của Tô Khuynh Hoạ khiến Tô Khuynh Nguyệt không cách nào cãi lại. Nhất là ánh mắt kiên định của Tô Khuynh Hoạ, làm Tô Khuynh Nguyệt sởn hết gai ốc.

“Ha ha, không sao. Nếu Đại tỷ đã nói như vậy, Tam muội cũng không so đo với hạ nhân nữa. Vậy, chúng ta đến bờ sông đi dạo một chút đi.” Tô Khuynh Nguyệt chỉ vào hồ sen phía trước vui vẻ nói.

“Được.” Tô Khuynh Nguyệt muốn bày trò gì, Tô Khuynh Hoạ sẽ tiếp đến cùng.

“Nhị tỷ.” Tô Khuynh Nguyệt hướng về phía Tô Khuynh Thành ở trong lương đình phất tay.

Tô Khuynh Thành trông thấy bên cạnh Tô Khuynh Nguyệt còn có Tô Khuynh Hoạ, âm thầm thích thú. Tô Khuynh Nguyệt làm việc thật nhanh nhẹn. Vừa mới nói xong, nàng ta đã không chờ được mà tìm đến Tô Khuynh Hoạ gây chuyện.

Tô Khuynh Thành đứng lên, ưu nhã sửa soạn lại y phục, đoan trang nền nã đi đến nói: “Đại tỷ, Tam muội, các người đều đến đây à?”

“Nhị muội, Tam muội nói muốn đi chơi trong hoa viên cùng với tỷ. Thật trùng hợp, gặp được muội ở đây.” Tô Khuynh Hoạ nói.