Chương 82: Cổ Hủ

Tô Khuynh Thành quắt miệng: “Vậy mẫu thân, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm sao mới có thể đoạt lại trái tim của Thái Tử điện hạ?”

“Con bây giờ chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, khôi phục lại hình tượng ôn nhu đoan trang, cao quý trang nhã trước kia, muốn người khác không chú ý cũng khó. Làm tốt chính mình, đây là cơ hội cuối cùng của con.” Chương thị tận tình khuyên nhủ.

“Khuynh Thành đã hiểu.” Tô Khuynh Thành uỷ khuất quắt miệng, nghe lời mẫu thân, tạm thời bỏ qua cho Tô Khuynh Hoạ. Thời gian còn dài, còn nhiều cơ hội đối phó cô ta.

“Khuynh Thành à, con yên tâm, mẫu thân sẽ vì con mà dẹp bỏ hết thảy mọi trở ngại, để con thuận buồm xuôi gió. Nhưng con cũng phải học cách tự mình ứng phó hết thảy, mẫu thân không thể mãi mãi ở bên con được.” Chương thị thương yêu vuốt tóc Tô Khuynh Thành.

Tô Khuynh Thành nhu thuận tựa vào lòng Chương thị, hai tay ôm Chương thị làm nũng: “Mẫu thân, Khuynh Thành hiểu rồi. Khuynh Thành sẽ không để phụ thân và mẫu thân phải lo lắng cho Khuynh Thành nữa.”

“Tốt, con gái ngoan.” Chương thị vui mừng nở nụ cười.

Thất di nương cũng biết chuyện gần đây của Tô Khuynh Hoạ, cảm thán: “Tô Khuynh Hoạ quả nhiên lợi hại, ta không có nhìn lầm. Trong khoảng thời gian ngắn lại có được yêu thích của Thái Tử điện hạ.” Chỉ cần Tô Khuynh Hoạ còn trong phủ một ngày thì không thiếu chuyện náo nhiệt để xem. Thuận tiện có thể chen một chân vào, khiến mẹ con Chương thị không được yên ổn.

Tam muội Tô Khuynh Nguyệt và Tô Khuynh Thành giao tình tốt, tất nhiên là không thuận mắt Tô Khuynh Hoạ: “Mẫu thân sao phải giúp đỡ Tô Khuynh Hoạ. Con không thích tỷ ấy.”

“Nha đầu ngươi, ta không nên cho ngươi qua lại với Tô Khuynh Thành, lúc nào cũng theo sau cô ta. Ngươi không biết Chương thị đối với chúng ta thế nào à? Ngươi còn có lòng tự trọng không?” Thất di nương nhìn Tô Khuynh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không cách nào dạy bảo được.

Tô Khuynh Nguyệt không phục chu môi: “Con cứ thích Nhị tỷ, Nhị tỷ có đồ ăn ngon, có đồ chơi vui.”

Tô Khuynh Nguyệt chỉ là một đứa trẻ. Làm sao hiểu được ân oán của người lớn, chỉ thấy ở đâu có chỗ tốt liền chui đến đó.

Thất di nương cũng không biết nói gì cho phải: “Ngươi đó, có thể cho ta chút tiền đồ được không? Nghe tiên sinh nói ngươi học không tốt, lại trốn học đúng không? Nếu ngươi có thể bằng một nửa Tô Khuynh Thành ta đã hài lòng rồi.” Con gái của bà không chịu tranh giành, tướng mạo lại không đẹp như Tô Khuynh Thành, tài năng học vấn cũng không sánh bằng người ta. Trời sinh chính là mệnh người hầu, sao mình lại sinh ra đứa con gái như thế này.

Tô Khuynh Nguyệt lại không nghĩ như vậy. Nàng cho rằng muốn làm gì liền làm cái đó mới là tiêu diêu tự tại. Bị vây khốn bởi thứ mình không thích, vậy thì khác gì sống trong l*иg chim.

“Mẫu thân, con thấy Nhị tỷ đánh đàn rất hay, nên cũng đi theo học. Nhưng luyện có vài ngày, tay đau quá, hơn nữa tiếng đàn cũng không êm tai bằng Nhị tỷ.”

“Ngươi còn nói nữa à, làm chuyện gì cũng bỏ dở nửa chừng. Chờ qua vài năm ngươi muốn lập gia đình, xem có ai cần đến ngươi!” Thất di nương bị chính con gái bà ta làm cho tức chết. Không muốn cãi nhau với nàng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, để mặc nàng muốn đi đâu chơi thì đi.

Tô Khuynh Nguyệt ngậm miệng chạy ra ngoài. Mẫu thân cảm thấy nàng không tranh giành, không có tiền đồ, nhưng nàng lại cảm thấy mẫu thân rất cổ hủ.

“Chỉ cần tự mình vui vẻ, quản những thứ thượng vàng hạ cám kia làm gì.” Tô Khuynh Nguyệt không phục nói.

Lúc này, Tô Khuynh Thành đang ở ngoài đình nghỉ mát. Trông thấy vẻ mặt không vui của Tô Khuynh Nguyệt, biết Tô Khuynh Nguyệt lại bị Thất di nương dạy dỗ, che miệng cười trộm, nói với Tô Khuynh Nguyệt: “Tam muội, một mình muội ở đó làm gì vậy. Tới đây ăn điểm tâm đi.”