Chương 80: Gặp Lại

Tại tẩm cung của Nhị điện hạ, Nhị điện hạ đang nhãn nhã uống trà trưa, liền gặp được bộ dạng đăm chiêu ủ rũ của Nhan Mặc.

Nhị điện hạ cười: “Là ai chọc giận đệ, sao mặt mày lại ủ rũ như thế.”

Nhan Mặc không vui tất nhiên là vì Tô Khuynh Hoạ. Nhưng hắn làm sao nói với Nhị điện hạ, chuyện nữ nhi tình trường hắn chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Nhị điện hạ thông minh hơn người, liếc một cái liền nhìn ra vết thương của Nhan Mặc, trêu chọc nói: “Sao thế, nhìn trúng cô nương nhà ai à? Nói với ta, ta bắt cô ấy gả cho đệ, không gả cũng phải gả.”

“Ha ha, Nhị điện hạ trêu đùa rồi.” Nhan Mặc bất đắc dĩ lắc đầu. Thật không có gì qua được pháp nhãn của Nhị điện hạ mà. Nhị điện hạ cơ trí hơn người, bất luận là trí tuệ hay tài học, quốc sự, loại nào cũng mạnh hơn gấp trăm lần Thái Tử tầm thường vô vi kia. Chỉ vì mẫu thân của Thái Tử điện hạ là Hoàng Hậu nương nương được sủng ái, mà hắn liền yên tâm ngồi lên ngôi vị Thái Tử, thật sự là vô tài chiếm chỗ tốt.

Nếu như đem ngôi vị Hoàng Đế giao cho Thái Tử tầm thường như hắn, quốc gia này sớm muộn cũng bị hắn làm lụn bại.

Nên người Nhan Mặc ủng hộ là Nhị điện hạ. Nhan Mặc tin chỉ có Nhị điện hạ lòng mang quốc gia, lại là nhân tài trị quốc, có thể làm cho quốc gia này càng thêm hưng thịnh.

Tuy Nhị điện hạ phương diện nào cũng cực kỳ ưu tú, nhưng vì mẫu phi của hắn là tội phi nên không được Hoàng Thượng coi trọng.

Nhan Mặc nghĩ vậy lại không nén được tiếng thở dài.

Nhị điện hạ hỏi: “Nhan Mặc, đệ làm sao thế. Người không biết còn nghĩ đệ có thai đấy.”

Nhị điện hạ lại nói đùa, nhưng Nhan Mặc hiểu rõ khổ tâm của Nhị điện hạ. Hắn vẫn luôn im lặng chịu đựng một mình: “Nhị điện hạ, ta vừa gặp Thái Tử điện hạ ở ngự hoa viên. Ngài biết hắn nói gì với ta không?”

“Đệ nói đi.” Nhị điện hạ nhàn nhã uống một ngụm trà.

“Hắn nói muốn đấu tiễn thuật với ta.” Nhan Mặc còn nhớ rõ ba năm trước ở bãi săn, Thái Tử điện hạ thua thảm thế nào. Phương diện nào của hắn cũng vô cùng tầm thường. Chỉ có dáng vẻ là hơn người. Đối với hắn, giỏi nhất là sống phóng túng.

Nhị điện hạ cũng “phốc” một tiếng, phun cả nước trà ra: “Nhan Mặc, lần sau trước khi nói chuyện cười nhớ phải báo trước một tiếng.”

Nhị điện hạ có chút buồn cười, không đúng, là vô cùng buồn cười. Kiếm thuật của Nhan Mặc có tiếng trước nay, nói hắn là kinh thành đệ nhất thần xạ thủ cũng không quá đáng. Tiễn thuật của Thái Tử lại như bù nhìn rơm, vậy mà cũng dám phân cao thấp với Nhan Mặc. Hắn cũng quá tự tin rồi.

“Nhưng mà, ta biết ba năm này hắn đều khổ luyện tiễn thuật, biết đâu hắn thực sự có thể thắng được đệ?” Nhị điện hạ phốc phốc cười.

Nhan Mặc cũng nhịn không được: “Hắn còn không sánh bằng ngài, ngài thật là coi trọng hắn.”

“Nhưng Thái Tử điện hạ gần đây lại ngoan không ít, không có sênh ca hàng đêm, nghe nói là đang say mê một nữ nhân.” Nhị điện hạ sờ cằm nghi hoặc. Rốt cuộc là nữ nhân thế nào mà có thể khiến Thái Tử điện hạ sửa đổi tính tình.

Nội tâm Nhan Mặc lại xúc động thật lâu: “Nhị điện hạ, ngài ở nội cung mà không biết chuyện này. Ta cũng phục ngài rồi.” Nhị điện hạ trước nay không quan tâm chuyện hậu cung, chuyện hắn quan tâm chỉ có triều chính.

“Đệ biết thì nói cho ta nghe một chút đi.”

“Chính là Đại tiểu thư Tô phủ, Tô Khuynh Hoạ.” Nhan Mặc thu lại tâm tình gợn sóng của mình, vững vàng nói. Hắn không muốn để Nhị điện hạ phát giác ra điều gì bất thường.

Nhị điện hạ sau khi nghe được cả kinh: “Thì ra là cô ấy.”

“Nhị điện hạ, ngài biết cô ấy?” Nhan Mặc hiếu kỳ hỏi.