Chương 8: Đạt Được Gian Kế

Nội tâm Tô Khuynh Hoạ lạnh nhạt cười, ngã xuống núi giả liền lén lút vươn tay dùng nội lực nhẹ nhàng vỗ một cái. Khá tốt, chỉ là mặt đã xoa qua núi giả, chảy chút máu tươi, cuối cùng vô lực rơi vào trong hồ sen.

Tất cả mọi người dường như bị một màn này dọa cho ngây người!

Tô Khuynh Thành không ngờ nàng lại có thể may mắn như thế, rõ ràng không thể?

Sau khi kịp phản ứng, Tô Khuynh Thành lập tức hô to: “Muội đến giúp tỷ……”

“Đích tiểu thư đừng!” Tô Khuynh Hoạ nhíu mày, vội vàng trồi lên mặt nước hét to.

Tiết trời tháng sáu, ăn mặc mỏng manh lại bị nước làm cho ướt nhẹp tựa như không mặc. Tô Khuynh Thành hô một tiếng, gia đinh đều đến cả, danh dự trong sạch của nàng cũng sẽ bị huỷ.

“Đại tỷ, tỷ……” Tô Khuynh Thành cố ý giả vờ lo lắng nhìn Tô Khuynh Hoạ.

“Đích tiểu thư không cần phải lo lắng, cũng may nước không quá sâu, ta có thể lên được.” Nói xong nàng liền rẽ qua những đoá sen để lên bờ.

Tuy là giữa tháng sáu, nhưng bên cạnh hồ sen từng trận gió mát thổi tới khiến Tô Khuynh Hoạ rùng mình một cái.

“Có thể xin đích tiểu thư cho ta mượn một bộ y phục không?” Tô Khuynh Hoạ ôm lấy cơ thể, hướng Tô Khuynh Thành hỏi.

“Được…… Đại tỷ……” Tô Khuynh Thành vẫn chưa định thần, nói chuyện có chút hoảng hốt. Kết quả mà nàng muốn ngoại trừ vết máu tươi trên mặt kia, những thứ khác đều không đạt được.

“Tam muội, cho nha đầu bên cạnh muội ra hậu viện của ta lấy một bộ y phục thay cho đại tỷ, nhanh lên!”

Tô Khuynh Nguyệt giống như bị dọa sợ, lúc ấy nàng cũng chỉ là nhất thời to gan không cân nhắc hậu quả. Hơn nữa chỉ là một nha đầu thôn quê sắp bị từ hôn, nghĩ đến phụ thân có lẽ cũng không coi trọng nàng.

Vì vậy, Tô Khuynh Nguyệt hướng nha đầu Lan Nhi phân phó: “Lan Nhi, đã nghe đích tiểu thư phân phó chưa? Nhanh lên đi!”

Sắc mặt Tô Khuynh Thành rất nhanh đã khôi phục, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng sẵng giọng: “Đại tỷ cũng bất cẩn quá, may mà không có chuyện gì, nếu không sợ rằng mẫu thân sẽ trách mắng ta.”

Một gậy đánh ngược? Tô Khuynh Hoạ cười lạnh, Tô Khuynh Thành có mặt mũi nói ra những lời này.

Ánh mắt Tô Khuynh Hoạ lay động, buồn bực nói: “Vậy sao? Có thể…… Rõ ràng ta thấy có người đẩy ta.”

“Chuyện này……” Tô Khuynh Thành có chút lúng túng, không ngờ Tô Khuynh Nguyệt làm việc bất cẩn như thế.

“Có thể là đại tỷ nhìn lầm rồi, chúng ta đều là tỷ muội, sao có thể hại đại tỷ.”

Tô Khuynh Thành vô tội nói, nhưng Tô Khuynh Hoạ há lại bỏ qua?

“Không…… Ta không nhìn lầm, hình như bên phải có người vương đôi giày thêu màu trắng……”

Tô Khuynh Hoạ bỗng nhiên hiểu ra, nhìn về phía Tô Khuynh Nguyệt, lớn tiếng: “Thì ra là muội! Tam muội!”

“Không…… Không phải muội……” Tô Khuynh Nguyệt vốn chột dạ, chứng kiến thái độ chắc chắn của Tô Khuynh Hoạ thì càng hoảng sợ.

“Ta nhìn thấy rất rõ ràng, quả thật là có người đẩy ta, mà bên phải ta cũng chỉ có muội.” Nói xong Tô Khuynh Hoạ nhìn về phía Tô Khuynh Thành, trong mắt tràn đầy thống khổ, “Đích tiểu thư, tam muội, muội ấy……”

“Sự việc này diễn ra quá nhanh, ta cũng không nhìn rõ, đại tỷ người nói là Tam muội…… Nhưng mà cũng phải có chứng cứ” Tô Khuynh Thành bảo vệ Tô Khuynh Nguyệt.

Tô Khuynh Hoạ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến địa vị của mình lúc này, người nhỏ, lời nhẹ, chỉ sợ không có tác dụng. Không bằng lại bày ra cái bộ dạng yếu ớt kia, dù sao thì một cô nương nông thôn ngốc nghếch, nhất định không có khả năng tìm ra chứng cứ gì.

“Chuyện này…… Ta thực sự nhìn thấy mà.” Tô Khuynh Hoạ cúi đầu nói thầm, dáng vẻ run sợ.

“Đại tỷ, vốn dĩ tỷ không có chứng cứ lại vô duyên vô cớ nói muội vướng chân tỷ! Tỷ đây cũng quá ức hϊếp muội muội rồi.”

“Muội ngược lại muốn bẩm báo Vương phi nương nương, đại tỷ đây là đang tính phá hoại tình tỷ muội, sự hoà thuận của Vương phủ ư?”