Chương 64: Hèn Hạ

Thanh Thanh cao hứng nhìn Tô Khuynh Hoạ, đây chẳng phải đúng ý Đại tiểu thư rồi sao? Xem ra nguyện vọng mà Đại tiểu thư muốn thực hiện, Tô Khuynh Thành sắp không đuổi kịp rồi.

Tô Khuynh Hoạ có chút xao động, nhưng lại khẩn trương và lo lắng nhiều hơn. Càng đến lúc này nàng càng bất an. Lần này tiếng cung, Thái Tử điện hạ có lẽ muốn nói đáp án của mình, có khả năng nàng sẽ gả cho Thái Tử điện hạ.

Tô Khuynh Hoạ thay xiêm y, liền theo hạ nhân này ngồi kiệu vào nội cung. Thanh Thanh muốn đi theo, lại bị hạ nhân báo rằng, Thái Tử chỉ cho một mình Tô Khuynh Hoạ tiến cung, Thanh Thanh chỉ có thể ở lại Tô phủ.

Tô Khuynh Hoạ ngồi trong kiệu, cỗ kiệu lắc lư đi trên đường. Qua một lúc lâu, Tô Khuynh Hoạ nghĩ có lẽ đã đến hoàng cung nên vén rèm lên xem. Con đường này nàng chưa từng đi qua, sao lại đi con đường này, đây không phải là đường đến hoàng cung.

Tô Khuynh Hoạ nói: “Chuyện gì vậy? Đây không phải là đường đến hoàng cung.”

Người kia trả lời: “Đây là đường tắt, đi nhanh hơn.”

Người này rõ ràng nói bậy, đoạn đường này đã đi rất lâu rồi. Theo lý đã sớm đến hoàng cung rồi, sao có thể chưa tới được.

“Thả ta xuống.” Tô Khuynh Hoạ ra lệnh. Nàng cảm giác không được bình thường. Hạ nhân này không phải người trong cung. Là ai phái hắn đến hại nàng, bọn họ muốn cái gì?!

Xe ngựa dừng lại. Tô Khuynh Hoạ nhảy xuống kiệu. Nhìn về bốn phía, ở đây hoang vu hẻo lánh, đâu ra hoàng cung, là hắn cố ý đưa nàng đến đây.

“Ngươi là ai?” Tô Khuynh Hoạ phẫn nộ hỏi.

Hạ nhân này cười da^ʍ tà, từng bước tới gần Tô Khuynh Hoạ nói: “Một mỹ nhân thật là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Đích tiểu thư của Tô phủ. Mau tới đây để ông đây ôm nàng vào lòng đi, tiểu mỹ nhân.” Nam nhân này híp ánh mắt háo sắc nhào tới.

Tô Khuynh Hoạ từng học võ, chỉ dùng một cước liền khiến hắn trượt chân ngã trên đất như chó ngã ăn phải phân.

“Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới. Nếu không nói ta sẽ không để ngươi sống yên.” Tô Khuynh Hoạ hung ác uy hϊếp.

Trong lòng nam nhân nghĩ, khá lắm tiểu mỹ nhân dũng mãnh. Hắn thích.

Hắn từ mặt đất đứng lên, lại híp mắt cười rộ, tiếp tục bổ nhào về hướng Tô Khuynh Hoạ. Lần này hắn dồn hết sức lực, nhất định đem Tô Khuynh Hoạ thành của mình. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, dù hôn một cái cũng thỏa cơn nghiện.

Tô Khuynh Hoạ thấy hắn vẫn không biết hối cải, động thủ hung dữ đánh hắn đến mức nằm sấp.

Nam nhân kinh sợ. Không ngờ tiểu mỹ nhân lợi hại đến thế. Nhìn ôn nhu yếu ớt mà lại biết võ công. Hắn thật sự không ứng phó được.

“Tiểu mỹ nhân, ta phục cô rồi. Xin cô đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người mất.” Nam nhân đáng thương cầu xin.

“Vậy ngươi mau nói kẻ chủ mưu đứng sau ngươi là ai?” Tuy Tô Khuynh Hoạ đã đoán tám chín phần mười kẻ chủ mưu này, nhưng chính miệng hắn chứng nhận vẫn rất quan trọng.

Nam nhân nói: “Được được được, ta nói ta nói. Cô tới gần chút, ta bị cô đánh không còn sức nữa rồi.” Tô Khuynh Hoạ bước tới, tay phải nam nhân thò vào túi quần, bắt lấy một chút thuốc mê đánh đến trước mặt Tô Khuynh Hoạ. Sau khi thực hiện được liền cười to: “Ha ha ha, tiểu mỹ nhân, cô có không muốn cũng không được rồi. Đêm nay, cô là của ông đây.”

Báu vật tuyệt đẹp, nếu không thể tận hưởng dung nhan này thì thật đáng tiếc.

Tô Khuynh Hoạ bất cẩn trúng chiêu, ngã trên mặt đất. Ý thức còn chống đỡ mạnh mẽ nên vẫn chưa hôn mê, mắng: “Hèn hạ.”

Ánh mắt nàng nhìn về phía bãi cỏ chung quanh, cố tìm thảo dược có thể giải trừ thuốc mê. Nam nhân cách mình càng ngày càng gần. Tô Khuynh Hoạ cuối cùng tìm được một loại cây cỏ, giảm bớt uy lực của thuốc mê, liền muốn vươn tay ra hái.