Chương 59: Ra Ngoài

Chương thị nghe Mộc cô cô nói, cảm thấy ngoài mặt cũng có khả năng này. Nhưng đây chỉ là suy đoán của Mộc cô cô thôi. Nếu là nam nhân khác, thì đã không sao, Chương thị còn cảm thấy vui vẻ. Nhưng hết lần này đến lần khác, nam nhân này lại là Thái Tử điện hạ.

“Lời này của ngươi không thể nói lung tung, ngươi không sợ rơi đầu sao?” Nghị luận sau lưng hoàng thất là tội tru di cửu tộc. Mộc cô cô luôn luôn cẩn trọng, sao hôm nay lại sơ suất như thế. Chương thị bất lực nhìn bà ta, lắc đầu.

Mộc cô cô cũng vì tức giận Tô Khuynh Hoạ nên mới nhất thời kích động, không quản được mồm miệng. Ý thức được bản thân xốc nổi, không thể truyền ra ngoài, nam nhân mình nhắc đến là Thái Tử điện hạ. Bà ta cuống quýt quỳ xuống, nói: “Đại phu nhân, nô tỳ sai rồi. Nô tỳ nhất thời ngu muội, sau này tuyệt đối không tái phạm loại sai lầm hạ đẳng này.”

“Đứng lên đi, lần sau chú ý.” Mộc cô cô là tỳ nữ bên cạnh Chương thị. Bà đương nhiên hiểu rõ bà ta. Bình thường bà ta luôn luôn cẩn trọng, hôm nay chỉ là vì quá tức giận Tô Khuynh Hoạ mà ra. Đổi thành người khác cũng sẽ tức giận như vậy. Vốn tưởng rằng nha đầu nông thôn căn bản không có bất cứ uy hϊếp gì. Không ngờ rằng cô ta đột nhiên muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, là ai nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu.

Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh trên đường đi dạo, ngắm nhìn những món đồ trang sức đẹp mắt ở các sạp hàng ven đường.

Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh mặc dù không có nhiều tiền, nhưng nhìn chung vẫn có thể mở mang tầm mắt một chút.

“Tiểu thư, tỷ xem cây trâm này thật là đẹp, rất hợp với tỷ.” Thanh Thanh cầm một cây trâm ngọc màu xanh biếc ướm lên trên đầu Tô Khuynh Hoạ, thật sự rất hợp, đẹp vô cùng.

Tô Khuynh Hoạ cũng cầm lấy một cây trâm hoa nhỏ màu trắng, ướm lên trên đầu Thanh Thanh nói: “Cái này cũng rất hợp với muội, vốn dĩ Thanh Thanh nhà chúng ta cũng là một mỹ nhân mà.” Tô Khuynh Hoạ trêu chọc.

“Tiểu thư đừng trêu nô tỳ, muội làm sao so được với tỷ.” Thanh Thanh tán dương mỹ mạo của Tô Khuynh Hoạ thế thượng vô song.

Người bán hàng rong của sạp hàng nhìn Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh yêu thích cây trâm không buông tay, nhiệt tình nói: “Mắt nhìn của hai vị cô nương thật tinh tường, hai cây trâm trên tay hai vị đều là hàng bán chạy. Hôm qua ta vừa nhập về, hôm nay chỉ còn có hai cái. Nếu hai vị thích thì nên tranh thủ mua ngay lúc này, chậm trễ một lúc là sẽ không còn cơ hội nữa.” Người bán hàng rong thổi loạn bên tai. Hắn cố ý nói ba hoa chích chòe là muốn Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh động tâm mà mua cây trâm này.

Thanh Thanh quả thật đã tin nhưng nghĩ đến vốn dĩ chỉ đến ngắm thôi, làm gì có tiền mà mua đồ trang sức, vẻ mặt lập tức ủ rũ.

Người bán hàng rong thấy Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh do dự, lại rèn sắt khi còn nóng: “Hai vị cô nương thật là mỹ lệ. Cài cây trâm này lại càng thêm xinh đẹp động lòng người rồi. Mỹ nhân phối với đồ trang sức đẹp mắt, chẳng khác nào thêu hoa trên gấm.”

Câu cuối của người bán hàng rong lại là câu thật lòng. Tô Khuynh Hoạ đúng là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp qua. Cũng không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai, nhưng bất luận thế nào cũng không đến lượt hắn, hắn chỉ có thể âm thầm rơi nước miếng.

Tô Khuynh Hoạ thấy Thanh Thanh rất muốn, nhớ đến cây trâm trên đầu mình, cây trâm này là mang từ nông thôn đến, cũng không biết có thể đáng mấy văn tiền. Nàng gỡ cây trâm đưa cho người bán hàng rong nói: “Ta dùng cây trâm này đổi lấy cây trâm bạch hoa của ngươi có được không?”

Người bán hàng rong nghe xong liền đen mặt. Không cần biết cô là mỹ nhân gì, cũng không lớn bằng cơm ăn. Trong nhà hắn còn hai đứa trẻ, một người vợ chờ hắn nuôi dưỡng. Hai vị cô nương kia không có tiền trả, còn bá chiếm quầy hàng của hắn làm cái gì? Còn cầm loại đồ không đáng tiền này trao đổi, làm sao có thể?