Chương 54: Hồ Ly Tinh

“Vậy ngươi mau nói, tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc đã làm gì? Qua lại với ai?” Tô Vương Gia gấp gáp hỏi. Trong lòng ông ta hy vọng người gả cho Thái Tử điện hạ không phải Tô Khuynh Hoạ mà là Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Hoạ căn bản không xứng với Thái Tử điện hạ. Ông ta tuyệt đối không chấp nhận. Phải gả đi chỉ có thể là Tô Khuynh Thành.

Mà chính đứa con gái từ nông thôn trở về này của ông ta lại làm ra loại hành vi ngấp nghé Thái Tử điện hạ. Rõ ràng là muốn chim sẻ bay lên đầu cành, biến thành phượng hoàng.

“Nô tỳ thực sự không biết.” Mặt Thanh Thanh bị đánh đến mức sưng phù giống như đầu heo. Lời nói không còn rõ ràng, khoé miệng còn vương máu.

Đây không phải lời Tô Vương Gia muốn nghe. Ông ta hừ một tiếng. Mộc cô cô cười âm hiểm, lại tiếp tục vả miệng nàng. Đối với Mộc cô cô mà nói, loại đánh người này một khi xuống tay thì vô cùng gây nghiện. Càng đánh càng không thể dừng lại được.

“Dừng tay.” Đúng lúc Tô Khuynh Hoạ trở về xem được một màn này, liền chạy đến bảo vệ tỳ nữ của mình, phẫn nộ nói: “Ai bảo bà đánh muội ấy!”

Mộc cô cô hừ một cái, ỷ có Tô Vương Gia và Chương thị làm chỗ dựa, căn bản không hề sợ Đại tiểu thư hữu danh vô thực này: “Tất nhiên chính là Vương Gia và Đại phu nhân để nô tỳ đánh, nếu không nô tỳ làm sao có lá gan này chứ.”

Tỳ nữ Tiểu Trà bên cạnh cũng là con chó can đảm cường tráng, kiêu ngạo nói: “Đại tiểu thư đến lời nói của Vương Gia và Đại phu nhân cũng không nghe sao?”

Tô Khuynh Hoạ nhìn Tô Vương Gia và Chương thị ngồi ở trên cao, sắc mặt bọn họ tối đen tựa như thiên lôi. Bất cứ lúc nào cũng có thể giáng tia sét xuống đầu mình.

Quy củ quỳ xuống hành lễ.

Tô Khuynh Thành nhìn thấy Tô Khuynh Hoạ, hận đến nỗi thiếu chút nữa đã chạy xuống đánh nàng. Bị Chương thị kéo lại, lắc đầu ra hiệu nàng không nên kích động.

“Khuynh Hoạ, là ai sắp xếp tiết mục cho ngươi?” Tô Vương Gia cùng với sắc mặt tối đen hỏi. Nếu Tô Khuynh Hoạ không cho ông ta một câu trả lời hài lòng, sẽ tuỳ ý đánh xuống một tia sấm sét phẫn nộ lên nàng.

Tô Khuynh Hoạ cân nhắc một chút hay là ăn ngay nói thật: “Là Nhan Mặc thế tử sắp xếp.”

Lời này thốt ra, tất cả đều khϊếp sợ. Tô Khuynh Hoạ quen biết với Nhan Mặc thế tử từ lúc nào?

Tô Khuynh Thành hận đến nghiến răng, nội tâm thầm nghĩ quả nhiên là hồ ly tinh. Một bên quyến rũ Thái Tử điện hạ, một bên dụ dỗ Nhan Mặc thế tử. Nha đầu nông thôn này thật lợi hại, thật sự không biết cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ.

“Sao ngươi quen biết với Nhan Mặc thế tử?” Tô Vương Gia nghi hoặc. Ông ta nhớ rõ Tô Khuynh Hoạ và Nhan Mặc thế tử chỉ gặp mặt một lần. Trước đó cũng không có quen biết. Sao Thế Tử phải giúp Tô Khuynh Hoạ làm chuyện này.

“Còn vũ y của ngươi thì sao?”

Tô Khuynh Hoạ đáp: “Cũng là Nhan Mặc thế tử đưa cho Khuynh Hoạ.”

“Ngươi……” Chương thị tức giận không biết phải nói gì. Nhưng thực tế là tìm không ra kẽ hở. Vì có Nhan Mặc thế tử trợ giúp nên Tô Khuynh Hoạ mới có thể có vũ y, mới có thể có cơ hội múa kinh hồng vũ, hấp dẫn tất thảy mọi người.

Nhan Mặc thế tử ở trên đầu bà ta, Chương thị làm sao dám nói gì. Tô Vương Gia cũng tức giận, nhưng quả thật không còn lời nào để nói.

“Ngày mai ta sẽ hỏi Nhan Mặc thế tử chuyện này là thật hay giả, hy vọng ngươi không gạt ta.” Tô Vương Gia thâm trầm đặc biệt nghiêm túc và đáng sợ.

Nội tâm Tô Khuynh Hoạ cười lạnh. Nàng cũng là con gái ông ta. Ông ta có thể cho phép Tô Khuynh Thành đánh đàn, nhưng không thể để nàng hiến vũ sao? Thâm thù đại hận từ khi về Tô phủ đến nay, càng thêm bén rễ ăn sâu trong lòng Tô Khuynh Hoạ. Cả đời nàng cũng sẽ không quên. Nàng nhất định phải báo thù, thay mẫu thân báo thù.

“Khuynh Hoạ đã biết.” Nhưng hiện tại bản thân nàng không quyền không thế, vẫn phải quy củ không thể nói gì.