Chương 15: Lục Soát

Tô Khuynh Hoạ ánh mắt chân thành, biểu lộ cực kỳ vô tội, chỉ có thể trước mặt hai nữ nhân bất vi sở động.

“Hoạ Nhi, chẳng lẽ mẫu thân đối với con không tốt sao? Tìm người giúp con dọn phòng, cho con y phục, con lại báo đáp ta như thế sao? Con còn không mau lấy ngọc bội ra từ hôn.”

“Có thể Hoạ Nhi thực sự không biết tung tích ngọc bội kia.” Tô Khuynh Thành vuốt tay, nhất phái thuần lương.

Nghe xong lời Tô Khuynh Hoạ nói, sắc mặt Chương thị lạnh lẽo, hướng về nha đầu hai bên nói: “Lên, giữ nó lại soát người.”

“Vương Phi nương nương người……” Tô Khuynh Hoạ làm như chấn kinh dốc sức liều mạng lùi về sau, hét lên: “Không được đến đây! Cút ngay!”

Rất nhanh nàng bị hai nha đầu ấn lên tường, lục soát toàn thân, nhưng không soát ra được gì. Cũng may, nàng sớm đã đem Hổ Phù ấn tín giấu đi, nếu không chỉ sợ chuyện này chưa qua, chuyện khác lại đến.

“Hồi bẩm Vương Phi, không tìm được gì.” Hai nha đầu thoạt nhìn cũng có chút lợi hại, cúi đầu nói.

Chương thị hoài nghi nhìn Tô Khuynh Hoạ đánh giá một lần từ trên xuống dưới, chẳng lẽ cô ta thực sự không biết? Hay là cô ta vốn dĩ không muốn từ hôn, tất cả hành động trước đây đều là giả vờ giả vịt?

“Hoạ Nhi, mẹ khuyên con không nên đùa nghịch hay có mánh khóe nào.” Chương thị tự tin cười cười.

Ngay sau đó, Chương thị lại phân phó: “Lục soát cho ta, lung tung căn phòng này cả trong lẫn ngoài, ta không tin chỉ với một chút đất cỏn con này còn tìm không ra.”

Tô Khuynh Hoạ sợ sệt nhìn Chương thị, sợ tới mức sắp khóc, nức nở: “Hoạ Nhi thực sự không biết, thực sự không biết nó ở đâu cả.”

“Để mẫu thân tìm được, ta xem ngươi còn mạnh miệng thế nào!” Tô Khuynh Thành lạnh lùng cười, trong mắt phảng phất thấy được dáng vẻ thê thảm của Tô Khuynh Hoạ.

Tô Khuynh Hoạ ngã ra đất, mà Chương thị ngồi trên ghế, Tô Khuynh Thành ưu nhã đứng ở phía sau.

Qua thời gian một chén trà, đồ vật trong phòng Tô Khuynh Hoạ đã bị ném bừa bãi lộn xộn. Không tìm thấy vật kia, hai thị nữ kia cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Vương Phi, cũng không tìm được.”

“Phế vật!” Chương thị hung dữ ném chén trà trong tay đến bên chân Tô Khuynh Hoạ. Chén trà vỡ thành vô số mảnh, Tô Khuynh Hoạ sợ đến mức không dám phát ra âm thanh, toàn thân run rẩy.

Nhìn bộ dạng hèn nhát sợ sệt của Tô Khuynh Hoạ trước mắt cùng với người trong sân khi nãy tựa như hai người khác biệt.

Chương thị nghi hoặc, chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều, vừa rồi Tô Khuynh Hoạ có lẽ chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Thái Tử mà thôi.

Chương thị hơi thở phào nhẹ nhõm, một nữ tử nông thôn thô bỉ thì có tâm cơ gì? Có điều vẫn phải lưu tâm đến cô ta.

“Hoạ Nhi, lời con nói, mẹ nửa câu cũng không tin, nếu như con không ngoan ngoãn giao ra đây, mẹ sẽ đem con giao ra.”

“Hôm nay, ngươi khiến cho Thái Tử điện hạ mất hết mặt mũi, liên quan đến tôn nghiêm Hoàng Gia, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết quả thế nào?”

“Vương Phi nương nương thủ hạ lưu tình.” Tô Khuynh Hoạ đành tự cấu mình một chút, nước mắt liền ào ào chảy xuống.