Chương 33: Xinh đẹp mà khát máu
Tên tuổi của Ngân diện Tu la ở Lương Châu, không ai không biết, không ai
không hiểu. Dù sao, hắn không chỉ là anh hùng trên chiến trường mà còn
là một thiếu niên đầy phong độ. Cái chết ngoài ý muốn của hắn đã từng
làm xôn xao cả thành Lương Châu, cũng làm tan nát trái tim của biết bao
thiếu nữ.
Hôm nay, Hoa Trứ Vũ đột ngột xuất hiện trên pháp trường, khác gì nồi nước
nóng được chất thêm củi, tình hình càng lúc càng khó dự đoán. Rất nhiều
người thét chói tai tiến về phía trước, cũng không biết bọn họ muốn làm
gì? Muốn nhìn Ngân diện Tu la hay vì lý do nào khác?
Hoa Trứ Vũ không hề ngừng lại, nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hoa Mục, trường
kiếm trong tay vung lên khiến tên đao phủ đang sững sờ đứng đó ngã xuống đất. Mũi kiếm sắc bén cắt đứt dây thừng, Hoa Trứ Vũ nắm lấy lưng áo Hoa Mục, giao ông vào tay Bình Lão Đại tiếp ứng phía sau.
Tất cả những chuyện này xảy ra rất nhanh.
Quan viên hình bộ kinh hãi nắm chặt lấy bàn, hô lớn: “Có người cướp pháp trường, mau đi bắt người, mau đi bắt người!”
Hoa Trứ Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa một bầu không khí hỗn loạn, Cơ
Phượng Ly vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn siêu
phàm thoát tục, không tức giận cũng không sợ hãi. Thậm chí, hắn còn nở
nụ cười đầy duyên dáng. Hắn giống như ánh trăng lạnh lẽo trong đêm, dù
phong ba bão táp có lớn đến đâu, cũng không hề ảnh hưởng tới hắn.
Tình cảnh này làm Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần ở trên chiến trường mấy tháng
trước, lúc đó, hắn cũng đứng ở một nơi, thản nhiên nhìn những binh sĩ
lao vào chém gϊếŧ.
Mọi chuyện đi tới nước này là do hắn khơi mào ra, nhưng người gây ra họa
lại vô cùng thản nhiên, điều này khiến Hoa Trứ Vũ vô cùng giận dữ.
Ban đầu, nàng không định tính toán với hắn vào lúc này, dù sao, nhiệm vụ số một hôm nay chính là cứu người.
Nhưng những cảnh tượng trong quá khứ như một thước phim tua nhanh, từng cảnh
từng cảnh một nhá lên. Tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Sắc, màu máu đỏ chói mắt trên nền tuyết trắng, làm nàng không thể kìm nén được nữa.
Sao không nhân dịp rối loạn lúc này để kết thúc tất cả. Nếu không, đợi đến sau này, sẽ không có cơ hội nào tuyệt vời như vậy.
Nàng chưa bao giờ dậu đổ bìm leo, nhưng trong nháy mắt, tâm động thân cũng
động, vòng eo xoay tròn một vòng, ánh sáng đao kiếm lóa mắt xông về phía Cơ Phượng Ly.
Những binh sĩ kia, không ngờ Hoa Trứ Vũ không chỉ muốn cướp pháp trường mà
còn muốn ám sát người, bọn họ chỉ nghĩ nàng cướp được người sẽ rời đi,
không ngờ nàng còn xông về phía trước. Mà khi bọn họ phản ứng được, Hoa
Trứ Vũ đã lướt qua đỉnh đầu bọn họ, trường kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo
xông thẳng về Cơ Phượng Ly.
Ánh mắt thanh lệ từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người Cơ Phượng Ly, ánh
mắt lạnh thấu xương, lại như một ngọn đuốc rực cháy, mang theo sự khinh
miệt, bắn về phía Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly thản nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt khuynh thành không hề
gợn sóng, không sợ hãi nhìn nàng, đáy mắt mênh mông như biển. Lúc mũi
kiếm Hoa Trứ Vũ sắp đâm trúng hắn, hắn cũng động. Động tác của hắn thoạt nhìn rất chậm mà tao nhã, nhưng lại nhanh như một tia chớp, vừa nghiêng người đã tránh được mũi kiếm trí mạng của Hoa Trứ Vũ.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ kinh hãi, nhìn hắn không dám tin, hắn lại ngồi xuống vị trí quan giám trảm, cười với Hoa Trứ Vũ, một nụ cười đầy vẻ hòa nhã.
Hoa Trứ Vũ vô cùng tức giận!
Có trời biết, một kiếm kia của nàng sắc bén cỡ nào, nhưng hắn lại có thể
nhẹ nhàng tránh thoát. Nhưng trong mắt người ngoài, rõ ràng hắn cử động
rất chậm, giống như kiếm thuật của nàng cũng không có gì đặc biệt.
Nàng cắn răng, ánh mắt trở nên u ám, cánh tay run lên, đâm tiếp mũi thứ hai.
Nhưng tiên cơ đã bị mất đi.
Không biết từ đâu xuất hiện một đống ám vệ, vây kín xung quanh bảo vệ Cơ Phượng Ly, đồng loạt chống lại nàng.
Biết hôm nay không có cơ hội ra tay nữa, Hoa Trứ Vũ bỗng nở nụ cười, một đôi mắt tỏa sáng rực rỡ.
“Cơ Phượng Ly, mạng của ngươi, bản Tu la sẽ nhớ kỹ. Sau này sẽ còn gặp
lại!” Giọng của nàng rất trầm, ngữ khí nhạt nhẽo, lại như ngàn cân áp
đỉnh, khiến những binh sĩ đang bảo vệ Cơ Phượng Ly cảm thấy một cỗ sát
khí lạnh thấu xương.
Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn nàng, khóe môi cong lên, cười rạng rỡ: “Bản tướng rất mong chờ.”
“Bắn tên! Mau bắn tên, bắt tên tặc tử này lại!” Không biết là ai, khàn giọng ra lệnh.
Trong khoảnh khắc, hàng loạt mũi tên như châu chấu bay tới Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ mặc chiến bào màu trắng bên ngoài, tuy bên trong có mặc khôi
giáp, nhưng cũng không thể bảo vệ toàn thân. Nàng vận chân khí, quần áo
trong người bị chân khí thổi phồng lên, kiếm trong tay cũng không hề
nhàn rỗi, vẽ thành một vòng tròn lóe sáng, cản lại toàn bộ mũi tên bay
tới.
Làn áo trắng tung bay, mái tóc đen như mực bay bay trong gió giống như mảnh gấm màu đen uốn lượn, xung quanh nàng đúng là một làn mưa tên, lả tả
rơi xuống như hoa rơi tháng ba vậy.
Rừng tên này đối với người khác, chính là sự nguy hiểm chết người, còn đối
với nàng lại như một phông nền đẹp đẽ. Tất cả giống như một bức tranh
thuỷ mặc, mà nàng chính là nét bút đẹp nhất, nổi bật nhất.
Đưa mắt nhìn quanh pháp trường, những tướng sĩ sắp bị xử trảm cũng có người được cứu đi, còn đa số vẫn bị giữ lại khó thoát khỏi vận mệnh.
Những sinh mệnh đang sống, những người mang trong mình tấm lòng trung quân ái quốc, lúc này đã trở thành một khối thi thể lạnh như băng.
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, trường kiếm vung lên ung dung xuyên qua màn đao kiếm, bay qua màn mưa tên rơi tán loạn.
Trên tấm áo trắng dần dần nhiễm máu. Từng vệt, từng vệt thấm đẫm cả mảng áo.
Mà trong mắt nàng đầy sát khí, chỉ cần nhìn qua một cái cũng đủ nhấn chìm người khác trong địa ngục tu la.
Đẹp mà khát máu.
Hoa Trứ Vũ lúc này mang theo một loại khí chất kinh tâm động phách, khiến
rất nhiều binh sĩ sững sờ dừng tay lại, và cũng chỉ trong một cái chớp
mắt binh khí đã rút ra khỏi cơ thể họ.
Mấy chục Cô Nhi quân theo sát phía sau Hoa Trứ Vũ, tiêu diệt những ai cản đường.
Một gian phòng gần pháp trường đột nhiên phát nổ. Lửa lớn bốc lên hừng hực
thiêu đốt. Vốn các binh sĩ phụ trách cung nỏ đều mai phục bên trên, khi
gian nhà phát nổ tất cả bọn họ rơi xuống, loạn càng thêm loạn. Thừa dịp
đó, Hoa Trứ Vũ dẫn theo Cô Nhi quân mở một đường máu ra ngoài.
Quán trà Mãn Xuân.
Lửa bốc lên dữ dội, mọi người đang chăm chú xem cảnh tượng hỗn loạn trên
pháp trường vội tẩm ướt quần áo, che kín mũi, giống như kiến bò trên
chảo nóng chạy trốn ra ngoài.
Căn phòng trong tầng hai cũng lâm vào tình cảnh tương tự.
Tiêu Dận đứng yên bên cửa sổ, thân ảnh cao lớn khuất trong màn sương khói,
nhìn qua có phần mông lung. Cả khuôn mặt cũng mờ đi trong màn khói, chỉ
có một đôi mắt tím tản ra sự lạnh lẽo cao quý, không ngừng nhìn xuống
pháp trường.
Hắn vẫn đứng yên ở nơi đó giống như một pho tượng điêu khắc đẹp đẽ.
Vài thân vệ đứng sau đã rất gấp rút vây quanh hắn, không biết nên làm thế
nào cho phải. Nhưng cũng không dám tới quấy rầy hắn. Cuối cùng, Hồi
Tuyết không nhịn được, bạo gan nói: “Điện hạ, lửa sắp cháy tới đây rồi,
chúng ta mau đi thôi! Nô tỳ nghĩ, Đan Hoằng sẽ không đến đây, với lại,
Hoa Mục đã được cứu đi.”
Tiêu Dận nghe vậy, cũng quay đầu lại, hắn thản nhiên nhìn Hồi Tuyết, trong
mắt có những cảm xúc sâu sắc khó lường, hắn nhàn nhạt nói: “Ai bảo ta
chờ nàng?”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh.
Hồi Tuyết lập tức im lặng, không nhịn được khẽ rùng mình.
“Cũng có thể, nàng đã đến đây không chừng.” Giọng nói lười biếng, giống như không hề quan tâm, lại giống như đầy ngụ ý.
Mọi người không hiểu thế nào, vội bám theo Tiêu Dận rời khỏi quán trà.