Chương 25: Nhục nhã
Tư tẩm quả thật là một công việc nhàn hạ, chỉ cần trải chăn đệm mỗi tối
trước khi Tiêu Dận đi ngủ, rồi gấp chăn đệm cho gọn gàng sau khi hắn
tỉnh dậy. Tuy công việc khá nhẹ nhàng nhưng lại thường xuyên phải chạm
mặt Tiêu Dận. Nếu đổi là những thị nữ ái mộ Tiêu Dận, chắc sẽ cảm thấy
vui sướиɠ vô cùng.
Nhưng đối với Hoa Trứ Vũ mà nói đây đúng là cực hình.
Ngày nào cũng chạm mặt Tiêu Dận như vậy, chỉ cần nàng vừa rời khỏi phủ Thái
Tử, Tiêu Dận sẽ lập tức phát hiện ra ngay. Hơn nữa, mấy ngày nay, Tiêu
Dận không hề cho gọi người tới thị tẩm.
Tục ngữ nói, mảnh đất lắm người nhiều ma. Ở bên ngoài bắt đầu lan truyền những tin đồn không tốt về nàng.
Mầy ngày nay, nhân lúc buổi trưa ít người, Hoa Trứ Vũ thường chạy ra sau
hoa viên phủ Thái Tử xem xét địa hình. Vết thương trên tay đã sắp khỏi
hẳn, có thể hoạt động tự nhiên, nếu tìm được cơ hội nàng sẽ lập tức rời
khỏi đây.
Đã dần vào tháng tư, tuy mùa xuân ở Tây Bắc Đến muộn nhưng cũng vẫn tới.
Hoa viên phủ Thái Tử, đã trở thành một nơi có đầy cảnh đẹp. Các loài hoa đua nhau nở, bướm trắng bay đùa trong gió. Khi thì có tiếng chim thanh
thúy hót trong rừng truyền ra, rất êm tai.
Phong cảnh hoa viên tuy đẹp, nhưng lại không hề yên tĩnh như Hoa Trứ Vũ tưởng tượng.
Ở hồ nước trước mặt, có một đám thị nữ vây quanh hai người phụ nữ.
Hoa Trứ Vũ biết, hai người đó là hai cơ thϊếp của Tiêu Dận. Người mặc áo đỏ thị tẩm đêm đó tên là Mai Na, một người khác là Tuyết Cơ.
Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi trước hồ nói chuyện gì đó, dáng vẻ rất hòa hợp.
Hoa Trứ Vũ hơi nhướng mày, xem ra, Tiêu Dận không chỉ biết cách trị quân mà còn biết cách chế ngự cơ thϊếp. Nàng nghe nói phàm là cơ thϊếp, phần
đông đều đấu tranh gay gắt với nhau, không ngờ quan hệ giữa các cơ thϊếp của Tiêu Dận lại tốt như vậy.
Nàng rẽ sang một góc khác định tránh khỏi đám người này, không ngờ tới có người tinh mắt đã nhìn thấy nàng.
“Ai u, đây không phải ả thị nữ đã cám dỗ thái tử điện hạ sao?” Giọng nói đầy xem thường của Mai Na nhẹ nhàng đưa tới.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn lại, rồi tiếp tục đi về phía trước. Trước mắt,
nàng không muốn xung đột với bất kỳ ai. Nàng không muốn gây chuyện,
nhưng mà có người không muốn buông tha cho nàng.
Mai Na cũng không ngờ Hoa Trứ Vũ coi nàng như không khí. Giận dữ đứng dậy sai bọn thị nữ đuổi theo.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, thấy bản phu nhân còn không quỳ xuống? Đừng tưởng
ngươi là tư tẩm của điện hạ, thì là điện hạ sủng ái ngươi. Ngươi nhìn
ngươi xem, chỉ có một mình đơn độc đi dạo ngoài vườn, ngay cả một thị nữ cũng không có. Xem ra, điện hạ cũng không hề coi trọng ngươi, quân kỹ
thì mãi chỉ là quân kỹ, điện hạ chỉ muốn chơi đùa với ngươi, sẽ không
cho ngươi danh phận gì hết.” Trong giọng nói của Mai Na đầy sự khinh
thường và ghen tức.
Hoa Trứ Vũ đột ngột dừng bước, lạnh lùng cười, nàng đứng yên dưới một gốc
cây đào xoay người lại. Đúng lúc mùa hoa nở nộ, hoa đào nở đầy cành, dày đặc chi chít. Nụ cười của nàng, như ngọn lửa rực sáng giữa màu hoa đỏ,
càng lúc càng lạnh.
“Cô nói cái gì?” Nàng lạnh lùng nhíu mày lại, trong giọng nói có khí thế khiến người ta kinh hãi.
Mai Na ngẩn người, nhưng rất nhanh đã chống nạnh cười nói: “Từ sau khi
ngươi tới đây, điện hạ không cho triệu tẩm nữa. Nhưng ngươi nghĩ chuyện
ngươi làm người khác không biết sao, danh nghĩa là tư tẩm, hàng đêm lại
câu dẫn điện hạ thị tẩm. Đêm hôm đó, thấy điện hạ ở cùng chỗ với ta, là
ngươi cố ý không làm ấm chăn đệm, ngươi tưởng điện hạ chỉ độc sủng một
người sao. Đáng tiếc, ngươi chỉ là một quân kỹ. Điện hạ không bao giờ
chạm vào kỹ nữ, tuy bây giờ ngài bị ngươi mê hoặc, nhưng chỉ là chơi đùa thôi. Ta khuyên ngươi đừng nên đắc ý quá sớm.”
Hoa Trứ Vũ ngẩn người.
Nàng không biết, mình là nhân vật chính trong một tin đồn giật gân như thế.
Tư tẩm biến thành thị tẩm?
Những người này có trí tưởng tượng thật phong phú!
“Mai Na tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy. Biết đâu sau này cô ấy sẽ trở thành tỷ
muội với chúng ta, đừng dọa muội ấy sợ.” Tuyết Cơ kiều diễm đi tới, toàn thân váy gấm màu xanh nhạt, búi tóc Trường Thùy, vô cùng thanh nhã.
“Tỷ muội gì, sao điện hạ có thể để một quân kỹ làm tỷ muội với chúng ta!” Mai Na cười nhạo.
Hoa Trứ Vũ không ngờ, ngoài thân phận công chúa hòa thân Nam Triều, chuyện
mình làm quân kĩ bọn họ cũng biết, một câu “Quân kĩ” đầy nhục nhã.
Sự nhục nhã này bao giờ mới chấm dứt?
Tất cả đều do Tiêu Dận ban tặng!
Nàng thản nhiên nhíu mày, lạnh lùng cười: “Mai Na phu nhân, cô cũng biết,
điện hạ không thích chạm vào kỹ nữ, nhưng ta lại là một ngoại lệ. Có lẽ, điện hạ sẽ có thể có thêm ngoại lệ nữa! Phải không?”
Vẻ mặt Mai Na cứng ngắc, nàng trừng đôi mắt đẹp nhìn người con gái đứng
dưới gốc hoa trước mắt. Nàng chỉ mặc một bộ đồ vải bình thường, thản
nhiên dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp, tóc dài khẽ thả vẽ thành
dòng nước gợn sóng lăn tăn.