Năm trăm năm trước, Đông hải.
Trong Thuỷ tinh cung, tại tẩm cung đang diễn ra một tiết mục “bắt nạt” mà bất cứ ở đâu cũng có thể thấy.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú đang nằm ở dưới đất mà bị người khi dễ.Tay chân dài dài, dáng người nho nhỏ, rõ ràng là chưa trưởng thành, nhưng trong đôi mắt ấy hào quang sáng lấp lánh lưu chuyển qua lại, giống như một bích đàm sâu lắng, tối không thấy đáy.
“Xú tiểu tử! Dám dùng độc kế hại người!”
“Đừng tưởng mình là Nhị hoàng tử thì giỏi lắm, bác trai cho tới bây giờ không đem ngươi để vào mắt đâu!”
“Đúng vậy! Nương của tiểu tử này cùng yêu thú bỏ trốn, mà hắn lớn thành cái dạng này thì chắc chắn là một thằng tạp chủng.”
(*tạp chủng = con lai, ý nói mẹ của thiếu niên này nɠɵạı ŧìиɧ mà sinh ra cậu)
“Ha ha ha!”
Theo quyền cước hạ xuống, là vô số ngôn ngữ ô uế mà cậu đã vô số lần nghe qua.
[lotus: lúc này Vô ca còn nhỏ nên lotus mạng phép xưng ca là “cậu” cho xứng với tuổi *để “Hắn”nghe già lắm*, khi quay lại hiện tại thì sẽ đổi thành “Hắn” sau vậy, nha!]
Long Vô Ba cắn chặt răng, trên mặt không hề lộ vẻ đau đớn gì, duy chỉ có đôi mắt đen láy là toát ra vẻ oán hận, băng lãnh, khiến kẻ khác lạnh thấu xương tuỷ.
Đáng tiếc đám thiếu niên kia lại vô tư không hay biết,, chỉ dựa vào bạo lực mà phát tiết lửa giận, thẳng đến khi hành lang truyền đến tiếng bước chân.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Chủ nhân của tiếng nói dịu dàng này là một thanh niên mặc cẩm y, đang nhíu mày nhăn nhó, ánh mắt nhìn thẳng vào Long Vô Ba vượt qua các trở ngại, thanh niên xưa nay ôn hoà trầm tĩnh nhưng giờ phút này trong đôi mắt ôn nhu ấy lại tràn ngập tức giận.
“Đại đường ca?”
“Không xong! Chạy mau!”
Đám thiếu niên nọ bị kinh hách, lập tức chạy tán loạn.
Long Tĩnh Thủy nhíu mày càng chặt hơn, nhưng cũng không rảnh đuổi theo bọn chúng, chỉ vội nâng Long Vô Ba đang nằm mặt đất nhẹ đứng lên:“Vô Ba, ổn không?”
“Không sao cả.”
“Sao thế này? Bọn chúng lại khi dễ ngươi?”
“Không có.” Long Vô Ba lắc lắc đầu, dường như không có việc gì mà lau đi vết máu bên khóe môi.
“Nhưng vừa rồi ta rõ ràng thấy……” Dừng một chút, như tỉnh ngộ, y vấn,“Là ngươi trước trêu chọc bọn chúng trước? Ngươi lại giăng bẫy hại người?”
“Ai kêu bọn chúng nói xấu nương ta.” Long Vô Ba hừ lạnh, khóe môi lại nở nụ cười mĩm như vô hai.
Long Tĩnh Thủy hiểu rõ, không nhịn được thở dài, nâng tay vuốt nhẹ vết thương cậu:“Đám xú tiểu tử dốt nát ấy, thật sự cần phải giáo huấn một chút.”
Mặc dù hai bên đều có lỗi, nhưng y thân là ca ca lại luôn vô thức mà bao che cho đệ đệ.
[lotus: Thuỷ nhi, em làm vậy sẽ khiến Vô ca càng quấy mà hư lên mất, đúng trẻ là hư là do bị cưng chìu mà ra*thở dài*]
Long Vô Ba biết tính y, nụ cười trên mặt càng hiện rõ hơn, cúi đầu cọ cọ mấy cái trên tay Long Tĩnh Thủy, cười nói:“Đại ca đừng để trong lòng, ta hôm nay chịu ủy khuất, ngày sau chắc chắn sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp bội.”
Cậu vốn có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười ngây thơ lại càng hiện rõ nét, nhưng đôi mắt mang lại hàn sương lạnh đến thấu xương, nhìn vào khiến con người ta vạn phần sợ hãi.
Long Tĩnh Thủy hít một hơi dài, cảm thấy tính tình đệ đệ quá mức cực đoan, nghĩ đến cậu từ nhỏ đã mất thân mẫu, lại không được phụ vương sủng ái, thật sự không đành lòng trách mắng, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “ Vết thương của ngươi không nhẹ vào trong phòng, ta thượng dược cho.”
“Hảo.” Long Vô Ba gật gật cái đầu, đối với vết thương của mình không hề quan tâm, chỉ chú ý tới mười ngón tay xen kẻ lẫn nhau của hai người, sâu trong đáy mắt băng tuyết như tan rã, nụ cười càng tươi.
Long Tĩnh Thủy cảm thấy bộ dáng lúc này của đệ đệ hảo đáng yêu, liền đem tay kia nắm chặt một chút, thật cẩn thận nắm lấy tay đệ đệ đi tới tẩm cung.
Long Vô Ba tướng mạo quá mức âm nhu *(nữ tính), nhưng tính tình lại quật cường muốn chết, rất dễ khiến người ghen ghét, từ nhỏ đến lớn, không biết cùng các đường huynh đường đệ đánh nhau bao nhiêu lần, mà Long Vương thân là phụ thân lại chẳng có ý quan tâm. Cho nên trong phòng Long Tĩnh Thủy luôn chứa rất nhiều thuốc trị thương, khi cần liền lấy ra dùng.
Lần này cũng giống như trước, Long Tĩnh Thủy một bên cấp đệ đệ bôi thuốc, một bên trách cứ không chịu thương thân thể, ngữ điệu của y nghe sao mà đau lòng đến cực điểm.
Mà Long Vô Ba tuy rằng bị mắng nhưng luôn lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhìn sao cũng thấy cậu rất vui a. Có khi chính cậu cũng không rõ, vì cớ gì cùng người khác đánh nhau, đến tột cùng là vì không chịu nổi giọng điệu nhục mạ kia, hay là vì … muốn nhìn đến dáng vẻ ôn nhu của đại ca ___ như lúc này đây?
“Vô Ba.”
“……”
“Long Vô Ba.”
“A?”
“Ngươi có nghe những gì ta nói không?”
“Ách, đại ca nói gì?” Long Vô Ba lúc này mới lấy lại tinh thần, nháy nháy hai mắt to tròn.
Long Tĩnh Thủy buồn bực gõ ngay trên trán cậu một cái, nghiêm mặt nói:“Về sau đừng xằng bậy nữa. Dù sao tất cả đều là thân huynh đệ, cần gì phải náo loạn như vậy?”
“Chỉ cần bọn chúng không nói xấu nương, ta tự nhiên cái gì cũng không làm.”
Nghe cậu nói vậy, Long Tĩnh Thủy trầm tư, nhất thời im lặng.
Nhất thời vẻ mặt Long Vô Ba âm trầm, hạ giọng nói:“Như thế nào? Đại ca cũng cho rằng mẫu thân ta cùng yêu thú bỏ trốn? Hay là nói…… chính ngươi cũng tin ta là cái dã loại?”
Khi nói chuyện, đôi mắt đen ấy xẹt qua vẻ yêu dị.
Bàn tay Long Tĩnh Thủy run lên, vội vàng đem thiếu niên trước mặt kéo vào trong lòng: “Tất nhiên không phải! Ngươi là đệ đệ ta điều này vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nhưng diện mạo của ta cùng phụ vương hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa đến tuổi này sừng của ta còn không chịu mọc.” Thậm chí, ngay cả biến thành hình rồng cũng không thể.
Long Tĩnh Thủy trong lòng khẽ động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cậu, ôn nhu khuyên nhủ:“Ngươi lớn lên rất giống nương ngươi, đương nhiên cùng phụ vương kém xa nhau.”
“Ân.”
“Về phần giác …… Ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, tiếp qua một lát, tự nhiên sẽ xuất hiện.”
“Ồ.”
Long Tĩnh Thủy nghe cậu đáp, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn thẳng, ngón tay sờ lên mặt cậu, cười nói:“ Vô Ba nhà ta biến thành rồng chắc chắn rất xinh đẹp, như thế nào có thể ……”
Dừng một chút, y đem hai chữ dã loại nuốt xuống, rồi mới nói tiếp:“Về sau không được suy nghĩ miên man.”
Long Vô Ba từ nhỏ đến lớn, tín nhiệm nhất là người ca ca này, lúc này quả nhiên ngoan ngoãn gật đầu. Chốc lát lại cười ra, đôi mắt đảo mấy vòng nhìn ca ca mình, thì thào lẩm bẩm:“Nói đến đẹp, ta sao có thể sánh với ca?”
“Ân?”
“Đại ca trông hình rồng, mới thực là thiên hạ vô song.” Nói xong, đôi mắt trong suốt như nghĩ gì đó, liền hướng Long Tĩnh Thủy ngoắc ngoắc lại gần nói nhỏ vào tai.
Long Tĩnh Thủy nghe xong giật mình, trên mặt hơi hơi ửng đỏ, nhẹ mắng:“Nói hưu nói vượn.”
Nhưng chỉ vừa dứt lời, lại kìm lòng không được mà mĩm cười.
Y thân là Đông hải thái tử, lại là người đứng đầu trong các huynh đệ, xưa nay bình tĩnh cẩn thận, ăn nói có suy nghĩ, nhưng chỉ khi ở trước mặt người đệ đệ này, y mới lộ ra vẻ mặt ôn nhu cùng sủng nịnh.
Long Vô Ba nhìn y, trong lòng kinh hoàng một trận, cơ hồ nhìn đến si mê.
Không biết tại sao, thân thể của cậu đột nhiên nóng lên.
Trong nháy mắt, hơi thở rối loạn.
Hết chương 5