Chương 17: Cậu lại nhớ đến hồi cậu còn bé, cậu òa vào vòng tay ấm áp của ba, sau đó ôm ba thật chặt

Về sau, Chu Ngọc San không hề trở về nhà, ngay cả việc ly hôn cô cũng giao hết cho luật sư giải quyết. Có lẽ do cô cảm thấy thẹn nên không hề nhắc việc chia tài sản với Diệp Phùng Xuân, tranh chấp giữa hai người chủ yếu xoay quanh quyền nuôi dưỡng Diệp Ngải Ngải.

.

Theo như cá tính đó giờ của Diệp Phùng Xuân, con cái của Diệp gia không thể rời khỏi y. Nhưng do cô bé còn quá nhỏ không thể xa mẹ, với lại y đã có một đứa con là Diệp Du Đồng rồi, cho nên tỉ lệ thắng kiện của y cũng không lớn lắm.

Biết gần đây cha mình phải lo vụ ly hôn tâm trạng không mấy tốt nên Diệp Du Đồng càng quan tâm chăm sóc cho y hơn gấp bội, thậm chí có thể nói là lo lắng đủ điều. Một tách trà, một cốc nước, một muỗng canh, một chén cơm cũng có thể nói lên sự yêu thương của cậu bé dành cho cha mình, có đôi lúc bản thân Diệp Phùng Xuân cũng cảm thấy nó thật khoa trương. Cả đời này, có rất nhiều người kính trọng y cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ y, nhưng lòng yêu thương, che chở không cần đáp lại như thế thì đây là lần đầu tiên y cảm nhận được, hơn nữa đối phương còn là một cậu bé chưa thành niên, nhiều khi bất chợt nghĩ tới làm y cảm thấy có chút buồn cười.

Về phần cỗ xe tình cảm có thể tùy thời chệch đường ray mà cậu bé ôm ấp trong lòng, sau cái ngày mà y thử hôm đó, đã có bảy tám phần là y đoán đúng. Đứa nhỏ đơn thuần đó thậm chí còn không biết làm thế nào che dấu du͙© vọиɠ của mình...

Y luôn cảm thấy ray rứt, lúc đó quả thật y không nên phóng điện, cho dù xác định được tình cảm của cậu bé thì thế nào? Chi bằng làm bộ như không biết gì, như thế hai người vẫn trong trạng thái an toàn, có lẽ đối với cậu bé đó chỉ là nhất thời rung động mà thôi. Ngay cả bản thân Diệp Phùng Xuân cũng không biết lúc đó tại sao mình lại nhịn không được mà mỉm cười. Nhìn thấy cậu bé vì một nụ cười của mình mà vừa sợ sệt vừa thẹn thùng giống như một chú nai con lạc đường, trong lòng y vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa cảm thấy hài lòng với trò đùa quái ác của mình.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày y đều lo lắng, nếu một ngày nào đó cậu bé không khắc chế được tình cảm của mình, thì bọn họ sẽ như thế nào đây? Nếu y nghiêm khắc cự tuyệt bé, với một cậu nhóc mẫn cảm như thế nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc, Diệp Phùng Xuân thật không muốn như thế. Nhưng nếu không cự tuyệt thì y điên chắc rồi, suy nghĩ như thế dù tồn tại trong đầu chỉ một chút cũng là có tội.

Sau khi tính toán tới lui, y cảm thấy cứ giữ nguyên trạng huống như thế này vẫn tốt hơn. Chuyện như thế này một khi phá vỡ thế cân bằng thì không cách nào trở lại như lúc đầu được. Chỉ cần trong trạng thái tỉnh táo cậu nhóc không thốt ra những lời khó nói đó, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của y. Mà quan trọng hơn là, từ sau cái đêm sinh nhật đó, thái độ của cậu đối với y vẫn trong sáng như trước, điều này làm cho Diệp Phùng Xuân không thể khẳng định chắc chắn đứa con có tình cảm khác lạ với mình, có lẽ tất cả đều do bản thân y tự mình đa tình rồi suy nghĩ lung tung, như thế đúng là vừa vớ vẩn vừa thật buồn cười.

Trong vụ ly hôn vì hai người không hề tranh cãi về mặt tài sản nên không mấy chốc thì tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng, không ngoài dự đoán Ngải Ngải được phán cho mẹ cô bé nuôi nấng.

Kết quả này Diệp Phùng Xuân đã sớm biết, sở dĩ y vẫn giữ thái độ tranh chấp là vì sau này nếu hai người nọ dám đối xử không tốt với Ngải Ngải, y sẽ mang con về. Mặt dù đối phương sai lầm nhưng y vẫn không keo kiệt mà cho vợ con một số bất động sản, trả phí nuôi dưỡng con gái. Người đàn ông kia cũng sắp bốn mươi rồi, anh ta đi thuyền nhiều năm mới lên được chức thuyền trưởng, không bao lâu sau lại quyết định lên bờ, phỏng chừng cũng không được bao nhiêu tiền, y không hy vọng con mình phải chịu khổ với anh ta.

Có lẽ không biết nên đối mặt với chồng trước như thế nào, sau khi thu xếp xong đồ đạc ở Diệp gia, Diệp Phùng Xuân lái xe đưa Chu Ngọc San về nhà mẹ, cô vẫn trầm mặc.

"Dừng ở đây đi!" Xe đỗ vào mé đường gần cổng ngôi biệt thự, Diệp Phùng Xuân khẽ nhắc cô vợ trước còn đang ngẩn người, "Tôi sẽ không vào!" Vợ trước chỉ mang theo một ít đồ, hẳn là có thể tự khiêng lấy. Ba má vợ rất bất mãn chuyện vợ trước cố tình ly hôn với y, có lẽ là y không nên vào đó kí©h thí©ɧ hai ông bà. Diệp Phùng Xuân bước xuống xe mở cửa xe ra, rồi lại mở cốp xe đưa túi cho cô, "Chăm sóc tốt cho Ngải Ngải!"

"Phùng Xuân, tôi thật muốn biết..." Chu Ngọc San nhìn người đàn ông luôn trầm tĩnh như nước ngay trước mặt mình, trong lòng thật hỗn loạn. Là vợ chồng từ thuở thanh mai trúc mã đến giờ, cô làm sao không thích y, nhưng tình cảm của y không thuộc về cô, cô đã sớm hiểu người đàn ông này không thuộc riêng về một người, "Trên thế giới này, đến tột cùng thì có người nào có thể khiến cho anh không khống chế được chính mình không?"

Người chồng trước này của cô có thể nói là hoàn mỹ, y có bề ngoài anh tuấn, suy nghĩ thấu đáo, phẩm hạnh đoan chính, đối với ai cũng như vậy, y chưa từng bạc đãi bất cứ người nào, nhưng bao nhiêu năm qua cô chưa từng thấy y đối xử nhiệt tình với ai dù là một nửa, không cho ai có cơ hội quấn lấy y đừng nói đến những suy nghĩ khác. Ngay cả lúc ly hôn với cô, y cũng bình tĩnh giống như xử lý một hợp đồng làm ăn không mấy quan trọng.

Nghe vợ trước nói như thế, Diệp Phùng Xuân nhíu mày, "Tôi không thích không khống chế được!" Trong đầu y bỗng nhiên hiện lên đôi mắt mờ hơi nước, đôi môi đỏ mọng cùng đôi chân thon dài trắng nõn, thêm vào đó là hình ảnh chiếc giường lớn ở khách sạn trên ốc đảo, cái hôm mà y nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa vội, sự run rẩy ngây thơ của đứa con vào cái lần cậu bé bị mộng tinh...

Trời ơi! Nếu không phải năng lực tự chủ của y rất mạnh, thì thiếu chút nữa y đã nhảy dựng lên.

"Ba ba! Ba ba!" Tiếng ngây thơ của cô con gái ngày càng gần đã kéo y quay về với hiện thực. Tuy nhiên, mới vừa hoàn hồn, hai mắt y như sung huyết.

"Phùng Xuân!"

"Ba ba!"

Y nhanh chóng đẩy Ngải Ngải đến chỗ an toàn, kế đó là tiếng vợ trước thét to lên kèm tiếng xe phanh lại, Diệp Phùng Xuân cảm thấy cả người đau đớn, sau đó cả người y ngã gục trên mặt đất. Trước lúc y mất đi ý thức, điều mà y nghĩ đầu tiên là: lần này chỉ sợ lại khiến con y phải lo lắng...

.................................

Lúc y tỉnh lại, bay vào mũi y là mùi cồn thuốc, y biết chắc mình đang nằm trong bệnh viện. Nhắm mắt, y nhớ lại những gì đã xảy khi khi đó, theo trí nhớ của y, có lẽ con gái y vẫn bình an vô sự... Nghĩ đến đó, y lại lập tức mở mắt ra để xác nhận những gì mình nghĩ, y giật giật cơ thể lại phát hiện trên chăn hơi nặng.

"Ba ba!" Giống như cảm giác được y tỉnh dậy, tiếng gọi mang theo giọng mũi vang lên, tiếp đó là sự trầm mặc đầy đau khổ không nói nên lời.

Y quay đầu về nơi giọng nói phát ra, quả nhiên đứa con của y đang ngồi trên ghế bên cạnh giường. Đôi mắt một mí đã sưng thành hai quả hạch đào, cái chóp mũi nho nhỏ cũng hồng hồng cả lên.

"Ba không sao..." Đồng Đồng đừng sợ... Thấy cậu bé vì lo lắng cho y mà tiều tụy thế này, y cảm thấy ngực mình đau buốt. Y cố nén xuống xúc động muốn ôm cậu bé vào lòng an ủi một phen. Hành động như thế rõ ràng cũng thật bình thường nhưng hiện tại không hiểu sao y lại phiền muộn lại do dự, "Em gái sao rồi?" Không biết tại sao một cô bé còn chưa tới năm tuổi lại bỏ nhà chuồn ra đường lớn như thế, nếu không phải đang trong khu vực đông dân cư tốc độ xe cũng không cao mấy thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Ngải Ngải không sao cả, em có hơi sợ hãi nên dì Chu đã ôm em ấy đi ngủ rồi!" Nghe câu hỏi bình tĩnh của ba mình, lúc này cậu bé mới tìm lại được giọng nói của bản thân, "Ba có đau lắm không? Xương cẳng chân của ba bị gãy, bác sĩ mới vừa làm phẫu thuật cho ba xong..." Nói đến đây mắt cậu lại đỏ hoe lên. Nếu nói lúc cậu hay tin cha mình gặp chuyện không may cậu còn giữ được chút bình tĩnh chạy tới bệnh viện thì khi cậu thấy y nằm bất tỉnh bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì nỗi sợ hãi của cậu giống như sắp đến ngày tận thế.

"Ba không đau!" Chi dưới không có cảm giác, Diệp Phùng Xuân biết đây hẳn là do thuốc gây tê chưa hết hiệu lực, với lại ắt hẳn bệnh viện cũng đã tiêm thuốc giảm đau cho y, nên quả thật cũng không đau lắm, "Con không cần quá lo lắng..."

"Xin lỗi, đều tại con..." Cuối cùng thì cậu cũng nhịn không được mà rơi nước mắt trước mặt cha mình... lần thứ hai sau tám năm dài, "Con không nên gọi điện thoại cho em gái nói ba đến thăm em ấy..." Cậu vốn nghĩ có thể để ba gặp em thêm lần nữa, ai ngờ lại thành tai nạn. Nhìn thấy cẳng chân của ba bị phủ bởi một lớp thạch cao thật dày, trong lòng Diệp Du Đồng cảm thấy áy náy đến không còn từ nào có thể hình dung được nữa, lúc này quả thật cậu cũng có chút tin rằng mình là sao chổi.

Đã tới nước này rồi, Diệp Phùng Xuân không thể trơ mắt nhìn cậu bé thương tâm như thế nữa, y vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên má cậu bé, khi đầu ngón tay tiếp xúc với hai má trơn mềm, giống như có một dòng điện chạy ngang, tay y như run lên, "Đồng Đồng ngoan, đừng khóc! Đây không phải là lỗi của con!"

Nghe y nói như vậy, cậu bé giống như được cứu rỗi, lúc này cậu lại nhớ đến hồi cậu còn bé, cậu òa vào vòng tay ấm áp của ba, sau đó ôm ba thật chặt.... Nhưng hiện giờ ba đang bị thương nên cậu chỉ có thể đau khổ nén đi xúc động trong lòng mình, cậu liều lĩnh chụp lấy bàn tay còn chưa kịp rút về của ba, cả người không kìm nén được mà run rẩy.

"Anh hai!"

Đột nhiên có người đẩy cửa vào làm Diệp Du Đồng hoảng sợ, theo bản năng bỏ tay cha mình ra. Lúc này cậu mới phát giác khi nãy mình đã làm ra hành động khác thường gì, cậu trộm nhìn về phía cha cậu, thấy vẻ mặt y vẫn bình thường mới an lòng.

"Cô..." Nhìn thấy người tới là Diệp Nghênh Hạ - người mà cậu sợ nhất, cậu mở miệng chào một tiếng.

Diệp Nghênh Hạ nhìn cậu bé gật đầu một cái cho có lệ rồi đi thẳng tới bên giường anh mình, "Anh thấy sao rồi? Bác sĩ bảo thế nào?"

Diệp Du Đồng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng cô khàn khàn, dáng vẻ vội vã, mái tóc bình thường vẫn chải chuốt cẩn thận hôm nay rõ ràng chỉ được chải sơ qua, lúc này cậu mới hiểu được thì ra người cô ngày thường luôn kiêu ngạo cương quyết này không phải không lo lắng tới anh mình, cũng bắt đầu từ lúc ấy những cảm giác xa cách của cậu với cô cũng tan thành mây khói.

"Xương cẳng chân bị gãy, cũng không có gì nguy hiểm!" Diệp Phùng Xuân rút lại bàn tay còn ướt nước mắt của con, nhìn cô em gái trả lời, "Tuy nhiên, sắp tới em phải vất vả hơn rồi, trong nửa tháng e là anh không thể bước xuống giường được!"

"Em hiểu rồi!" Xác định ông anh không có việc gì, Diệp Nghênh Hạ lập tức khôi phục vẻ cẩn trọng như trước, "Tri Thu và Ngạo Đông cũng hay tin rồi, vài ngày nữa tụi nó sẽ tới thăm anh!"

"Uhm, nếu như bận thì cũng không cần..." Nghĩ đến mấy đứa em, Diệp Phùng Xuân cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Anh hai!" Chỉ mấy phút sau, tính tình nóng nảy của Diệp Nghênh Hạ lại nén không được mà phát tác, "Sao anh lại đưa tiền và nhà cho con đàn bà không biết xấu hổ đó chứ? Cho dù có muốn vung tiền cũng không phải dùng cách này! Hiện tại lại thành như thế này... Ai biết con bé kia có phải con của anh hay không! Anh cho cái gì..."

"Nghênh Hạ!" Diệp Phùng Xuân thấp giọng ngắt ngang lời em gái, "Có con cháu ở trong này, em chú ý từ ngữ của mình một chút!" Đứa em này của y tới khi nào mới hiểu chuyện hơn chứ? Y còn nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ cô không sợ y tức chết hay sao?

"Lúc đầu đã là như vậy!" Lúc này Diệp Nghênh Hạ giống như cô con gái nổi giận với cha mình, vừa sợ lại vừa không phục, "Ít ra cũng nên xét nghiệm một chút, con bé đó..."

"Ngải Ngải đã gọi anh là ba bốn năm, nó đương nhiên là con gái của anh!" Diệp Phùng Xuân nói dứt câu thì nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn bàn tiếp đề tài này nữa, "Em về nhà đi, anh muốn nghỉ ngơi!"

Cho đến khi tiếng bước chân của người cô biến mất khỏi hành lang, Diệp Du Đồng mới phục hồi tinh thần lại. Cậu từ từ ngẫm lại đoạn đối thoại giữa hai người, sợ hãi. Em gái, em ấy có thể không phải là con ruột của ba ba...

"Con đừng suy nghĩ nhiều!" Mặc dù y đang nhắm mắt lại nhưng y cũng có thể đoán được dáng vẻ lo lắng của đứa con, "Huyết thống cũng không đại biểu cho điều gì!" Có lẽ đôi khi nó còn là một sự trói buộc, một chướng ngại, một gánh nặng.

"Ba ơi..." Cúi đầu gọi cha mình, hai tay nắm chặt lại, trong lòng vừa chua vừa xót. Ngoài người trước mặt này ra, cậu bé biết cả đời này của mình không còn có thể yêu người khác nữa.