Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phùng Xuân Mạn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta vừa bước vào điện Tiêu Phòng liền nhìn thấy bức tranh còn cao hơn người đó, Vu Hiệu Xuân mang trên mình quan phục thái tử phi, dáng vẻ nàng ấy chẳng khác gì những vị tổ tông trong tôn miếu hoàng thất cả.

Họa sư trong cung luôn vẽ những con người đức cao vọng trọng đó rất trang nghiêm, trong ánh mắt còn ẩn chứa vẻ thương xót, nhìn xuống đám con cháu đang thờ phụng, thắp hương cho họ.

Ta bảo Thanh La cùng đám tỳ nữ đứng chờ ở xa, một mình đi vào tòa kim ốc mà ta từng khao khát này.

Điện Tiêu Phòng là nơi ở của hoàng hậu từ xưa tới nay, Quách Cù không lập hậu, đem bài bị và tranh vẽ Vu Hiệu Xuân vào đây làm nơi thờ cúng.

Người khắp thiên hạ đều biết bệ hạ thâm tình, nhớ mãi không quên thê tử kết tóc.

Ta ngẩng đầu muốn nhìn kỹ dáng vẻ của Vu Hiệu Xuân, nàng ấy cùng tòa cùng điện này đều lạnh lẽo như nhau, cho dù có thắp bao nhiêu nhang, đốt bao nhiêu nến, tòa cung điện này cũng vẫn chỉ là một mộ phần lạnh băng.

Ta thắp ba nén hương, lấy giấy phủ vàng được gấp gọn trong tay áo ra, ném vào chậu lửa phía trước, dòng chữ một đời một kiếp một đôi trên tờ giấy từ từ bị ngọn lửa nuốt trọn, ta không muốn chớp mắt, ta muốn nhìn tình yêu của hai người họ bị tháng năm làm phai mờ.

Đợi đến khi ta bước chân ra khỏi điện Tiêu Phòng thì đã là hoàng hôn, cả hoàng cung được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp, các cung nữ đang đứng xa xa phía dưới, còn ta đứng trên bậc thềm của tòa cung điện tĩnh mịch này, ta có thể nhìn thấy những tòa cung điện lớn nhỏ xung quanh, nhưng lại không thấy được quang cảnh tươi đẹp bên ngoài bức tường cung cấm.

Quách Cù bận rộn việc chính sự, lại còn phải thương nhớ thê tử đã mất của mình, tháng này đoán chừng sẽ không lui tới hậu cung, lúc ta đang vui vẻ tận hưởng sự nhàn rỗi, Thanh La nói phụ thân gửi thư vào cung.

Trong thư nói, mưu sĩ của Thiệu ra cho rằng thái tử đã tròn mười bốn tuổi, đã thượng triều nghe chính sự, việc tuyển thái tử phi cũng có thể tiến hành rồi. Ông sẽ liên kết với các đại thần, sau khi sinh nhật của Vu Hiệu Xuân qua đi thì dâng tấu xin thái tử lập phi.

Thiệu gia đã bắt đầu huấn luyện con gái, muốn ta đi thăm dò xem Quách Thuấn Minh thích kiểu như thế nào.

Đọc xong thư ta tức giận đến mức miệng bật hai tiếng ngu xuẩn, ngu xuẩn nhưng lại không tự biết, còn nói với ta đây là đang giúp đỡ các thúc bá họ hàng.

Việc ta không được phong làm hoàng hậu không đủ để khiến họ sáng mắt hay sao? Vẫn nghĩ lý do là do ta không được Quách Cù sủng ái ư? Bây giờ bọn họ đã bắt đầu chú ý tới vị trí thái tử phi của Quách Thuấn Minh rồi! Bọn họ cho rằng Thiệu gia hành động liên tiếp như vậy, người trên long ỷ kia không đoán ra họ định làm gì hay sao?

Nhưng dẫu sao ta vẫn là người của Thiệu gia, là đích nữ của trưởng phòng. Sau khi Quách Cù đăng cơ, đã dùng thủ đoạn tàn bạo xử lí không ít gia đình cựu thần, lấy đó làm gương, ổn định triều chính. Ta từ nhỏ đã được tổ phụ dạy dỗ, việc gì cũng phải đặt sự hưng thịnh của Thiệu gia lên hàng đầu, nên cho dù có không thích bọn họ hơn nữa thì cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm của bản thân.

“Nhân lúc cửa cung vẫn chưa đóng, ngươi mau trở về phủ, nói mẫu thân ngày mai vào cung một chuyến” ta nhìn bức thư đang bốc cháy, sai Thanh La đi mời mẫu thân tiến cung.

Bầu trời đã dần tối, tuy chưa đến đêm khuya nhưng gió đã bắt đầu nổi lên, thổi tung bức rèm trong cung điện, trời cũng đã trở lạnh.

Mẫu thân tiến cung còn dắt theo hai thiếu nữ, ta nghĩ sắc mặt ta lúc đo nhất định rất khó coi.

“Mẫu thân đây là có ý gì?”

“Đây là Quý tỷ nhi nhà tam thúc con, trước nay rất được nuông chiều, nhỏ hơn thái tử điện hạ một tuổi”

Trên mặt thiếu nữ được gọi là Quý tỷ nhi kia mang theo nét kiêu căng, nhìn động tác hành lễ thì có thể đoán ra, nàng đã được Thiệu gia chuyên tâm dạy dỗ, “Quý nương bái kiến cô cô”.

“Trong thư phụ thân nói, Thiệu gia đã chọn được không ít nữ tử độ tuổi phù hợp tới kinh?”

Mẫu thân nghe xong, kêu nữ tử mặc trang phục màu vàng đứng phía sau hành lễ với ta, nàng ta cúi đầu nhưng ta vẫn mơ hồ cảm thấy quen mắt, trong lòng bất giác run lên.

“Ngươi ngẩng đầu lên”

Ta nhìn thấy gương mặt của nữ tử đó, khóe môi nở một nụ cười trào phúng. Diện mạo nữ tử đó giống Vu Hiệu Xuân tới bảy tám phần.

Ta vô cùng giận dữ, đứng dậy phất tay áo khiến cho tách trà rơi xuống, hai nữ tử kinh hãi lập tức quỳ rạp xuống đất, chỉ còn mình mẫu thân ngồi trên ghế, thản nhiên gạt bọt trong tách trà.

“Trà ở chỗ nương nương chắc hẳn là loại duy nhất trong cung, nương nương cảm thấy so với trà trong điện Tiêu Phòng của hoàng hậu nương nương ngày tiên đế còn sống thì thế nào?”

Mẫu thân từ từ bước qua tách trà vỡ dưới đất, “Lạc An, con là con gái ta, Thiệu gia cần con. Vì Thiệu gia, chúng ta cần phải dùng vài thủ đoạn đặc biệt”.

“Tiễn Xuân là người mà nhị cữu cữu con phải bỏ ra nhiều công sức mới tìm được, từ tướng mạo tới tính cách đều vô cùng giống”.

Ta nhìn nữ tử đang run rẩy sợ hãi không dám ngẩng đầu kia, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, “mẫu thân cho rằng bệ hạ là tiên đế sao? chỉ dựa vào khuôn mặt này, Thiệu gia có thể bình chân như vại ư? Ta là thái tử phi mà tiên đế ngự phong, là chính phi mà bệ hạ dùng lục lễ cưới về, mẫu thân cho rằng chỉ vì Vu Hiệu Xuân, kẻ đã qua đời từ lâu kia mà Thiệu Lạc An con mới không vào nổi điện Tiêu Phòng đó ư? Vấn đề trước nay đều không phải nàng ấy.”

“Nếu như chuyện ngày hôm nay và nữ tử đó truyền tới tai bệ hạ, mẫu thân nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Nương biết trong lòng con buồn bực, nhưng hoàng đế trước nay đều có tam cung lục viện, hơn nữa trong cung cũng đã có vài tiệp dư, mỹ nhân…”

Ta bỗng cảm thấy nực cười, sự lo lắng của ta, sự gian nan của ta, trong mắt bọn họ lại chỉ là ghen tuông tranh sủng, canh cánh trong lòng trước nữ tử đã mất nhiều năm đó.

“Mẫu thân!” ta cắt ngang lời bà, có lẽ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị đến nhường này của ta, bà ấy bỗng chốc sững sờ, “hôm nay tới đây thôi, phiền mẫu thân chuyển lời cho phụ thân, nếu bọn họ vẫn khăng khăng làm theo ý mình, thì Thiệu gia sẽ là Đào gia tiếp theo”.

Ta không muốn nghe mẫu thân nói thêm câu nào, sai Thanh La cưỡng chế đưa ba người họ trở về Thiệu phủ.

Thực tế chứng minh, ta đã đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình với Thiệu gia, cũng đánh giá thấp sự ngu xuẩn, cố chấp của đám người đó.

Sau sinh nhật Vu Hiệu Xuân một tháng là lễ vạn thọ, lễ vạn thọ chính là sinh nhật của hoàng đế, đám người đó cho rằng khoảng thời gian này tâm tình Quách Cù đã khởi sắc, trong một buổi thượng triều đã lôi kéo các trọng thần dâng sớ, nói thái tử đã lên triều nghe chính, cũng nên chọn thái tử phi rồi.

Quách Cù không đồng ý cũng chẳng phản đối, có điều sau khi buổi thiết triều kết thúc liền gọi Quách Thuấn Minh tới điện Hằng Thất, cửa điện được đóng kín, không ai biết hai phụ tử bọn họ đã nói những gì, Thanh La nói sau khi trở ra, sắc mặt Quách Thuấn Minh không được tốt lắm, trở về Đông Cung hạ lệnh không gặp bất cứ ai.

Ta bỗng nhớ lại ngày bé cùng huynh đệ trong tộc đọc sách, tổ phụ ôm ta ngồi lên đùi, cầm bút viết một câu “nội dĩ bảo gia tộc, ngoại dĩ dương danh dự, cao sơn tại sở ngưỡng, kim nhân khỉ thù cổ”, từ nhỏ ta đã được dạy mọi chuyện đều phải đem gia tộc đặt lên hàng đầu, ta phải vứt bỏ sở thích, vứt bỏ quyền lợi nhỏ nhoi của mình, trở thành hoàng hậu, trở thành linh vật bảo vệ Thiệu gia phú quý trăm năm.

Ngôi vị hoàng hậu rốt cuộc có ý nghĩa gì với ta?

Khuyết điểm của con người đó là dễ dàng bị những thứ phiến diện làm cho mù quáng, không thấy được toàn bộ sự thật.

Thiệu gia đã gia nhập thế cờ, sự hỗn loạn trong kinh thành đã che mờ mắt họ. Tổ phụ cáo lão đổi lấy vị trí thái tử phi của ta, nhưng con cháu do đích thân người dạy bảo lại không lĩnh hội được sự dày công suy tính đó.

Ta lại một lần nữa bị mục tiêu và khát vọng trước đây làm cho dao động, nhiều năm nay ta thân bất do kỷ, những người trong gia tộc đã nghĩ gì? Bản thân ta rốt cuộc mong muốn điều gì?

Người vô dục vô cầu mới là kẻ mạnh. Ước muốn của Vu Hiệu Xuân là sống tới bạc đầu cùng chàng thiếu niên trong ký ức, cho nên đã vì người đó mà mù quáng; ước muốn của Quách Cù là nắm trong tay hoàng quyền, chỉnh đốn giang sơn, trở thành chủ nhân duy nhất của thiên hạ, cho nên hắn xem thường nỗi đau của những người xung quanh, tự lừa mình dối người; ước muốn của ta là không phụ tâm nguyện của tổ phụ, không vào quan trường nhưng vẫn có thể bảo vệ gia tộc bằng thân phận nữ nhi của mình, cho nên ta bàng quan trước thế sự, sống một cuộc đời vừa nực cười vừa trống rỗng.

Suy cho cùng bọn ta đều là những người phàm trần, có những khát khao phàm tục, phải gian nan bước từng bước dưới bóng tối của quyền lực và du͙© vọиɠ.
« Chương TrướcChương Tiếp »