Chương 13: Thêm dầu vào lửa

Thế Tử Phu Nhân Thành Quốc Công Phương thị rất nhanh đã đến.

Dẫn khách vào trong khách sảnh, Phương thị cùng Ngưu lão phu nhân hàn huyên vài câu rồi vào vấn đề chính:

“Nghe nói Đại Cô Nương của quý phủ đã trở về, ta thực sự rất cao hứng cho phu nhân thượng thư nha, không biết có thể nhìn Đại cô nương một chút được không?”

Phương thị nói đến khách khí, đến mức Ngưu lão phu nhân không thể từ chối.

Thành Quốc Công chính là một trong bốn khai quốc công thần, nữ nhi đầu lòng còn là phi tử của vua, sau thành hoàng hậu, luận về dòng dõi, phóng nhãn ra khắp kinh thành không ai cao quý bằng Thành Quốc Công Phủ.

“Nha đầu kia chắc sẽ kinh hãi…”

“Vậy ta đi xem nơi ở của Phùng đại cô nương vậy, mấy ngày nay lời đồn đại nổi lên bốn phía, không dối gạt gì Thượng Thư phu nhân, trong lòng ta vừa nhớ tới con trai, lại nhớ tới Đại cô nương. Bây giờ nghe nói Đại cô nương đã trở về, gặp một lần cũng xem như an tâm một nửa!”

Ngưu lão phu nhân cười nói: “Thế Tử Phu Nhân quá khách khí rồi, ngài đi gặp nha đầu kia thì đó chính là phúc phần của nó. Lão thân chỉ là sợ trạng thái của nàng không tốt, thất lễ trước mặt Thế Tử Phu Nhân!”

“Sao có thể như thế chứ, Đại cô nương trải qua bao hung hiểm vẫn có thể thoát ra để trở về, trạng thái không tốt cũng là thường tình!”

Ngưu lão phu nhân nghe thấy hai chữ “người què” này liền cảm thấy chói tai, ngay lập tức phân phó Uyển Thư đi Vãn Thu Cư gọi Phùng Chanh ra gặp khách.

Phùng Chanh chậm rãi rửa mặt, đang cùng Phùng Vũ nói chuyện: “Đại ca hai ngày này vì tìm muội có ảnh hưởng gì việc học hành của ca không?”

Thư viện Nhã ở kinh thành nổi danh mười phần, Phùng Vũ cùng đường đệ Phùng Huy luôn đọc sách tại thư viện này, hai người học hành cực khổ vì kỳ thi Hương năm nay.

Chỉ là Phùng Chanh biết, cũng bởi vì quãng thời gian đó, huynh trưởng đã bỏ lỡ kỳ thi Hương 3 năm một lần này.

Mẫu thân“bệnh chết”, theo luật đại Ngụy phải chịu tang 3 năm không thể tham gia thi cử.

Phùng Vũ xoa đầu thiếu nữ:

“Sách lúc nào đọc cũng được, tìm muội về mới quan trọng hơn. Hai ngày này tam thúc cùng nhị đệ cũng đang đi khắp mọi nơi tìm muội đó!”

“Tam thúc bọn họ cũng đều biết?”

Vưu thị cười nói: “Đều biết, tam thúc con sáng nay còn tới đây, mợ con còn mang theo biểu ca, biểu tỷ cũng tới, bởi vì con còn đang ngủ nên bọn họ đã về trước”

“Vậy ạ?” Đôi mắt thiếu nữ trong vắt nhìn không ra cảm xúc gì.

Lúc này Bạch Lộ đi vào bẩm báo: “Cô nương, người của Trường Ninh Đường tới mời ngài đi một chuyến, mong ngài nhanh chóng thay y phục để gặp khách”

Phùng Chanh nghĩ nghĩ một chút, có lẽ là Thành Quốc Công Phu nhân.

Nàng mới về đến nhà, hầu như ai cũng đều tới.

Thấy Phùng Chanh muốn thay đồ, Phùng Vũ đi ra ngoài.

Vưu thị có chút bất an: “Cũng không biết là ai tới, để mẫu thân đi cùng con nhé?”

“Trường Ninh Đường không gọi mẫu thân, mẫu thân vẫn nên ở lại chờ con về, dù sao tiểu bối như con đi gặp khách, chỉ cần nói vài câu là được!”

Vưu thị là một người tính tình mềm mỏng, trượng phu lại mất sớm, Ngưu lão phu nhân lại không dễ tính, Phùng Chanh tất nhiên không muốn mẫu thân xuất hiện trước mặt lão yêu bà.

Phùng Chanh thay xong y phục rồi đi ra cửa, Lai Phúc từ đâu chạy tới thân mật cọ xát chân của nàng.

Chải lông qua cho mèo hoa, bộ dạng bẩn thỉu biến mất, bộ dạng hiện tại thật dịu dàng ngoan ngoãn.

Phùng Chanh khom lưng bế Lai Phúc lên.

Uyển Thư đến từ Trường Ninh Đường có chút kinh hãi: “Đại cô nương, ngài muốn dẫn theo con mèo này đi gặp khách?”

Phùng Chanh liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.

Uyển Thư khuyên nhủ: “Đại cô nương, con mèo hoang này mặc dù đã cứu ngài, nhưng dù sao dã tính của nó vẫn còn đó, nếu quấy rầy khách quý thì không tốt lắm!”

Khuôn mặt của Hồ ma ma bị mèo cào thực sự quá thảm.

Thiếu nữ ôm chặt mèo hoa vào ngực, cau mày nói: “Rời khỏi Lai Phúc ta rất sợ hãi, nếu không thì ngươi trở về nói với tổ mẫu rằng ta bị bệnh, không gượng dậy nổi khỏi giường.”

Lần này Uyển Thư không dám nói nhiều.

Thành Quốc Công Thế Tử Phu Nhân còn đang chờ bên kia, nếu không dẫn được Đại cô nương đến, nàng ta không muốn chịu phạt đâu!

“Đại cô nương xin mời!”

Phùng Chanh ôm mèo con đi về phía trước.

Uyển Thư rớt lại phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng âm thầm kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nàng ta Đại cô nương hồn nhiên khả ái, chứ không giống như bây giờ, nhưng khác ở đâu thì thực sự không nói rõ ra được.

Nha hoàn canh giữ ở cửa thấy Phùng Chanh đi tới liền vén màn lên: “Đại cô nương đến rồi ạ!”

Tiếng nói trong phòng chợt dừng lại, Thế Tử Phu Nhân Thành Quốc Công Phương thị quay đầu nhìn sang.

Thiếu nữ đi tới mặt mũi tinh xảo, tà váy trắng muốt cũng không thể che bớt đi khí chất thanh khiết của nàng.

Tầm mắt của bà chuyển đến trên mèo hoa trong ngực nàng.

Còn có kiểu ôm mèo ra gặp khách?

Phương thị vô thức giảm bớt hảo cảm với đối phương, âm thầm nhíu mày.

Ngưu lão phu nhân không nhanh không chậm, trầm giọng nói: “Chanh nhi, đây là Thế Tử Phu Nhân Thành Quốc Công”

Phùng Chanh ôm mèo tiến lên: “Tổ mẫu, Thế Tử Phu Nhân”

“Đây là con mèo đã cứu Đại cô nương thoát nạn kia sao?” Phương thị trong lòng mặc dù không vui, nhưng không để lộ ra mặt.

Phùng Chanh nhìn xuống Lai Phúc cười nói: “Vâng, nếu không có Lai Phúc, con đã không thể có mặt ở đây!”

Phương thị nhìn thiếu nữ, sắc mặt tái nhợt kia đúng như lời Ngưu lão phu nhân nói khi trước.

“Đại cô nương có thể nói một chút về chuyện ngày đó xảy ra thế nào không?”

Phùng Chanh nhìn Ngưu lão phu nhân.

Ngưu lão phu nhân thần sắc nghiêm túc nói: “Thế Tử Phu Nhân hỏi ngươi đấy, ngươi nói đi!”

Chuyện xảy ra thế nào, nàng đã nói qua với trưởng bối trong nhà.

“Con cùng với biểu tỷ từ trong phường vải đi ra, thấy phía trước có rất nhiều người vây quanh, biểu tỷ liền lôi kéo con đi xem náo nhiệt. Thực ra là có người làm trò khỉ, con khỉ kia không biết sao đột nhiên nhào về phía đám người, gây nên một trận hỗn loạn. Con bị bầy người tách ra, mắt tối sầm nên cái gì cũng không biết, mơ hồ cảm thấy có một bàn tay to bịt kín miệng của con…”

Phương thị nghe xong, trong lòng trập trùng không thôi.

Phùng Đại Cô Nương mất tích khi đi dạo phố cùng biểu tỷ, cho nên không chỉ Thượng Thư Phủ cùng quan phủ đề ra nghi vấn với vị Vưu cô nương kia, phủ Quốc công cũng mười phần chú ý.

Căn cứ vào lời nói của Vưu cô nương, nàng cùng biểu muội đều chăm chú xem xiếc khỉ, con khỉ kia đột nhiên điên cuồng, biểu muội biến mất trong đám người hỗn loạn đó.

Ngay từ những ngày đầu khi Phùng Đại Cô Nương mất tích thì Lục nhị công tử cũng mất tích cùng ngày, lại có bao nhiêu tên tiểu phiến nhìn thấy cùng hai người hình dung ăn mặc nhất trí thiếu niên nam nữ ra khỏi thành, bỏ trốn lời đồn đại liền truyền đi xôn xao.

Nghe Phùng Chanh giảng đến như thế nào bị mèo cứu được, Phương thị nghe không ra thiếu sót, cũng không cam tâm thứ tử đến nay hoàn toàn không có tin tức, thế là nhìn thiếu nữ càng ngày càng không vừa mắt.

“Có vẻ như có hiểu lầm chăng???”

Ngưu lão phu nhân cười nói: “Nhưng có thể không nhất định là hiểu lầm nha!”

“Vậy ta không quấy rầy thượng thư phu nhân nữa!”

Phương thị quét mắt một vòng lên Phùng Chanh, mỉm cười thân thiện.

“Đại cô nương đối với những lời đồn đại ngoài kia cũng không nên để trong lòng, người ngoài thế gian thường thích nói hươu nói vượn, chấp nhặt bọn họ chỉ khiến ta thêm khó chịu hơn thôi!”

Phùng Chanh hơi mím môi.

Lời này nghe có vẻ là đang trấn an nàng, nhưng thực ra đây là đang nhắc nhở tổ mẫu rằng sự tồn tại của nàng sẽ khiến cho Thượng Thư Phủ trở thành đề tài để cho mọi người bàn tán nơi trà dư tửu hậu.

Nàng đã từng đắc tội qua vị thế Tử Phu Nhân này ư?

Đến mức làm cho đối phương thêm dầu vào lửa, muốn đẩy nàng vào cùng đường đến thế???

Thiếu nữ mắt xanh thăm thẳm, nhìn vào vị phu nhân thế tử đang tỏ ra thân thiện kia.

Thực ra, trong mắt Thế Tử Phu Nhân Thành Quốc Công, việc nàng dính líu quan hệ với nhi tử bà chính là tội lỗi lớn nhất.

Thiếu nữ nhẹ nhàng cười: “Thế Tử Phu Nhân nói đúng, con có thể trở về chính là cực kỳ may mắn, sao còn không vừa lòng được chứ???”

Ý cười trên miệng Phương thị cứng lại.