Chương 1: Lai Phúc

Trước mắt Phùng Chanh là một vùng tăm tối, tựa như linh hồn thoát ly thể xác đang tung bay trong sương mù, cảm giác không chân thực.

Trong lòng nàng từng chút dâng lên nghi hoặc, nàng mơ hồ nhớ rằng mình đã chết, bây giờ là chuyện gì xảy ra.

"Meo, meo, meo" Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu truyền đến.

Tiếng mèo kêu vô cùng quen thuộc.

Tiếng mèo này, tựa như là...

... ...

Cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa truyền đến, rất nhanh xuất hiện một thiếu niên cưỡi ngựa từ xa đến gần.

Thiếu niên một thân trang phục đen, càng nổi bật lên làn da trắng như ngọc, ánh mắt sắc bén.

Trên đường vắng bóng người, chỉ có hai bên đường cỏ dại mọc um tùm.

Thiếu niên ghìm lại dây cương, dưới thân tuấn mã tốc độ chậm lại.

Hắn xoay người xuống, đảo mắt hướng chỗ cây cỏ sinh trưởng tốt nhất đi đến.

Con ngựa đen được buộc lại nhìn theo chủ nhân dần thấp thoáng sau đám cỏ lớn, ánh mắt vô cùng có linh tính.

Cây cỏ quét qua vạt áo đen của thiếu niên, hạt sương lặng lẽ lưu lại trên vai.

Thiếu niên không định đi về phía trước, dừng thân hình, tay đè bên trên đai lưng.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe được âm thanh kì dị, lắng tai nghe, âm thanh ấy tựa như tiếng mèo kêu, lại như là một loài chim nào đó.

Thiếu niên trong mắt đề phòng nhìn bốn phía.

Lọt vào trong mắt đều là cỏ cây, trải dài tít tắp.

Chỗ này, bất luận là tiếng mèo kêu hay tiếng chim kêu, đều rất cổ quái.

Bỗng nhiên gió nhẹ lướt qua, cây cỏ lắc lư, âm thanh bắt đầu rõ ràng đôi chút.

Thiếu niên quyết định đi xem để làm rõ chuyện.

Cây cỏ rất rậm rạp, đi qua liền có sương đọng trên áo, đột nhiên có một vật nhào tới trước mặt.

Thiếu niên theo phản xạ né qua bên cạnh, một chưởng tung ra.

Tiếng mèo thảm thiết truyền đến.

Thiếu niên tập trung nhìn vào, chỉ thấy một con mèo hoa lông màu vàng đen xen nhau ngã xuống đất, con mắt xanh lục lộ ra dữ dằn, đang cảnh giác nhìn hắn.

Chỉ là một con mèo hoang.

Thiếu niên bỏ xuống nghi ngờ, vô tình liếc mắt về một chỗ, đột nhiên sững người.

Cách đó không xa, là xác một nữ tử.

Thiếu niên trầm ngâm chốc lát, không để ý mèo hoa đang gào rít bên cạnh.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp mười phần, có chút trầy da, nhưng nhìn bộ dáng hai mắt nhắm nghiền lặng yên không một tiếng động, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Thiếu niên đưa tay ra, dò xét hơi thở thiếu nữ.

Da thịt lạnh buốt, không có hơi thở.

Quả nhiên là đã chết.

Thiếu nữ so với hắn còn nhỏ hơn, thiếu niên thở dài.

Người cũng đã chết rồi, hắn không cần phải ở lại đây.

Nghĩ vậy thiếu niên quay người trở về.

Con mèo hoa kia ngã xuống đất kêu.

Thiếu niên dừng bước, nhìn về phía con mèo.

Mèo hoa vùng vẫy một hồi, lại khôg thể đứng lên.

Thiếu niên nhíu mày.

Hắn ra tay có hơi nặng một chút... Thôi vậy, thuận tiện mang con mèo này về thành, tốt xấu gì cũng là một sinh mạng.

Thiếu niên bước đến chỗ con mèo hoa được hai bước, đột nhiên quay người hướng xác thiếu nữ đi đến.

Thôi, thuận tiện mang mèo con thì mang luôn xác thiếu nữ này đem chôn.

Thật là xui xẻo, hắn rõ ràng là gấp rút lên đường, muốn tìm một chỗ khuất giải quyết một chút thôi.

Thiếu niên nhớ ra rằng gần đây có một vùng bình địa thích hợp chôn người chết, thế là đặt hai tay thiếu nữ lên vai, chuẩn bị khiêng lên.

Đột nhiên hai mắt thiếu nữ mở ra.

Dù là thiếu niên đã gặp qua không ít chuyện, một cái mở mắt này cũng khiến thiếu niên giật mình không nhẹ, lập tức buông tay lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Điều này là không có khả năng, hắn vừa mới kiểm tra, thiếu nữ này rõ ràng đã chết.

Trời xanh, cỏ xanh, thiếu niên mặc áo đen...

Phùng Chanh thấy rõ khuôn mắt thiếu niên, cơ thể vừa rơi xuống, bắt đầu có cảm giác chân thật.

Là Lục Huyền!

Lục Huyền không phải đã chết rồi sao, chẳng lẽ tin tức truyền về kinh thành là sai?

Phùng Chanh cảm thấy tâm mình kích động, không biết là bi thương hay vui sướиɠ, nhìn qua khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia lập tức bổ nhào đến.

Nàng không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, hành động bổ nhào qua của nàng thực chất là bò đến.

Nhìn thấy thiếu nữ vừa sống dậy đã hướng hắn bò đến, Lục Huyền cố sức duy trì bình tĩnh, tay vung lên, đao tuốt khỏi vỏ, hướng đao về phía Phùng Chanh quát lên:"Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?".

Thực sự là, hắn chỉ muốn thuận tiện làm việc tốt một chút thôi, hiếm có một lần đào hố chôn một cái xác, vậy mà giờ đây còn gặp quỷ là sao?

Tay nắm chặt chuôi đao lạnh như băng, thiếu niên khôi phục tỉnh táo.

Là nữ quỷ cũng không sao, tay hắn có đao, có thể chém nữ quỷ hồn phi phách tán.

Phùng Chanh nghe lời này suy nghĩ, mở miệng gọi:"Lục..."

Đúng lúc này, tiếng mèo quen thuộc truyền đến.

Phùng Chanh vô thức quay đầu, câu nói kế tiếp ngăn trở trong cổ họng.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm mèo hoa, trong lòng kinh hãi.

Đó là Lai Phúc!

Trong đầu trống rỗng, dâng lên nghi vấn sâu đậm: Nếu Lai Phúc ở đó, vậy nàng hiện tại đang ở đâu?

Phùng Chanh cúi đầu nhìn xuống, lập tức sững người.

Tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, móng tay gọn gàng lấm đầy bùn đất, thế nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một đôi tay đẹp.

Thuộc về một thiếu nữ có đôi tay đẹp.

Phùng Chanh nhìn chằm chằm đôi tay, nghi hoặc sâu hơn.

Nàng rõ ràng đã sớm chết, khôi phục ý thức liền thành Lai Phúc.

Lai Phúc là một con mèo hoang, thường nằm ngoài chân tường Phùng phủ ngủ nướng. Nàng thấy đáng thương, lúc xuất phủ dạo chơi liền mang chút đồ ăn cho nó.

Hôm đó nàng cùng biểu tỷ hẹn nhau đi dạo ở phố hàng may, ai ngờ lại tỉnh tại một chiếc xe ngựa đang chạy rất nhanh.

Chính là Lai Phúc đã cào nàng tỉnh lại.

Lai Phúc liều mạng dùng miệng, móng vuốt cào mạnh vào dây thừng đang trói tay chân nàng, vậy mà nó thực sự nới lỏng.

Nàng thoát ra khỏi dây thừng, lặng lẽ leo đến cửa xe kéo rèm khẽ mở một góc nhìn ra sau, liền thấy một nam tử xa lạ.

Mặc kệ có trở thành người tàn tật, chờ nam nhân này phát hiện nàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ không có cơ hội chạy thoát.

Nàng lấy hết dũng khí, ôm Lai Phúc nhảy khỏi xe ngựa.

Nàng liều mạng chạy về phía trước, không dám quay đầu nhìn, sau lưng tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng hít thở của đối phương nặng nề như giòi trong xương quấn lên.

Phía trước là vách núi.

Nàng không dừng lại mà khóc nhảy xuống.

Nàng sợ đau, càng sợ chết, nhưng để người phía sau bắt được, so với chết còn đáng sợ hơn.

Nàng xác thực đã chết.

Lúc ý thức phục hồi trở lại nàng phát hiện linh hồn mình kẹt trong cơ thể Lai Phúc, trở thành một con mèo.

Nàng thấy Lục Huyền ghét bỏ đem chôn thi thể nàng, xong đem con mèo trở về kinh thành.

Sau đó, biến cố liên tục kéo đến, có Phùng phủ, có cả triều đình.

Năm đó đại hạn, Khánh Xuân Đế mang theo thái tử cùng các quan thần đến Thái Hoa sơn cầu mưa, Lục Huyền cũng có trong đoàn.

Lục Huyền không mang nàng đi.

Cái này cũng không kì quái gì, một hành trình trang trọng như thế lại mang theo một con mèo đi làm gì.

Thời điểm trong thành đại loạn, nàng từ miệng mọi người nghe được Khánh Xuân Đế trong lúc cầu mưa đã bị sét đánh. Thành Quốc Công Thế tôn Lục Huyền gϊếŧ hoàng tử, sau đó chết bởi loạn đao của lính cấm vệ.

Đại Ngụy lâm vào rối loạn.

Quân Bắc Tề tấn công kinh thành, trong thành đốt gϊếŧ cướp giật, cái ác tràn lan không dứt.

Nàng muốn đi tìm Lục Huyền, dù hiện giờ là một con mèo, nàng cũng không thể ngu ngốc ở lại.

Lục Huyền là biểu đệ của thái tử, hai ngươi quan hệ rất tốt, tại sao lại nhân lúc Khánh Xuân Đế bị sét đánh lại ở phía sau gϊếŧ thái tử, trở thành họa loạn tội nhân của Đại Ngụy?

Nàng không tin.

Nàng không chạy ra khỏi thành.

Nhưng Lai Phúc cuối cùng lại chết dưới đao người Tề.

Đúng, Lai Phúc thực ra là một con mèo hoang, không có tên, lúc Lục Huyền ôm mèo hoang vào kinh thành, xoa đầu mèo thuận tiện gọi tên:"Đuổi đi xui xẻo, liền gọi ngươi là Lai Phúc nhé!".