- 🏠 Home
- Nữ Cường
- Cung Đình Hầu Tước
- Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện
- Quyển 1 - Chương 9: Nhất tiễn song điêu (1)
Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện
Quyển 1 - Chương 9: Nhất tiễn song điêu (1)
Nguyên Ninh có chút ngạc nhiên nhưng liền quỳ rạp xuống, liền có chút ấp úng nói: “Dạ thưa cô mẫu...”
Thái hậu nhướng mày gằn giọng: “Cô mẫu? Ai là cô mẫu của ngươi?”
Nguyên Ninh không tiện nói thêm, trong lòng chỉ biết thở ra một tia kính phục. Lại nghe Thái hậu trầm ổn nói tiếp: “Ai gia là Thái hậu, ngươi là phi tử! Làm sai thì phải phạt, Tịnh Văn!”
Tịnh Văn cô cô cúi đầu “dạ” một tiếng. Thái hậu lãnh đạm nói: “Thánh Tư Phu nhân phạm lỗi! Hãy đem nó đến Thái miếu ở nửa tháng, trong thời gian này không được gặp bất kỳ ai! Quan gia nếu có hỏi đến, thì hãy bảo là nó đi cầu an cho ai gia là được!”
Nguyên Ninh hiểu ý Thái hậu, lúc này chỉ biết dập đầu mà giả vờ van xin: “Thái hậu tha tội!”
Chỉ thấy Tịnh Văn cô cô đưa mắt nhìn Trác Uyên, ý bảo cô ta bước về phía Nguyên Ninh dắt nàng đi đến Thái miếu. Nguyên Ninh theo đó mà buộc phải rời đi. Đám người trong đại điện bấy giờ thấy thế đều cả kinh, trong phút chốc chẳng ai ngờ mọi chuyện có thể biến chuyển lớn như vậy. Thế nhưng có lẽ ngoài kinh sợ, trong lòng các nàng ta còn xen lẫn một tia nghi hoặc.
Đàm Hoa và Thiên Tuyết vẫn đang còn quỳ dưới đại điện, dẫu thắc mắc nhưng lúc này cũng không dám tiếp lời. Chỉ có Huyền Dao mới dám đánh bạo hỏi một tiếng: “Dạ thưa Thái hậu nương nương! Chẳng hay Thánh Tư muội muội phạm phải lỗi gì mà phải bị phạt như thế ạ! Muội ấy vừa mới nhập cung...”
Thái hậu giơ tay ngắt lời: “Con không cần phải nói giúp nó! Chuyện này ai gia đã có quyết định!“
Tịnh Văn cô cô nghe Thái hậu nói đến đó, liền ghé tai nói với Thái hậu một câu gì. Chỉ thấy Thái hậu nghe xong, từ từ nhắm nghiền mắt nói: “Lần trước có người dâng cho Quan gia một con bạch khuyển hai màu mắt. Bây giờ con vật này đang ở trong tay ai?”
Lệ Uyển nghe đến đó, chỉ thấy hai tai nóng bừng. Trong lòng như có một tảng đá lớn chen ngang, nàng ta sợ hãi bước ra quỳ xuống nói: “Dạ bẩm Thái hậu nương nương! Bảo Bảo hiện đang ở trong viện của tần thϊếp!”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Ngước mặt lên cho ai gia xem!”
Lệ Uyển từ từ ngẩng mặt lên, đương nhiên sợ hãi đến độ không dám nhìn mặt Thái hậu, chỉ dám đưa mắt nhìn về phía tà váy và chiếc giày của bà. Lại nghe Thái hậu nghi hoặc hỏi: “Nhìn ngươi thật quen mắt!”
Lệ Uyển cúi đầu đáp: “Tần thϊếp lúc trước vốn ở trong cung của Nguyên Phi nương nương, thỉnh thoảng lại có diễm phúc đứng trước mặt Thái hậu nương nương mà hầu hạ!”
Thái hậu lúc này mới nhận ra nàng ta, liền hướng về phía Huyền Dao nửa cười nửa như không cười: “Thì ra là thế! Nguyên Phi đối với hạ nhân trước giờ đúng là rộng lượng vậy sao?!“
Huyền Dao có chút bối rối nhưng liền đáp: “Là do tần thϊếp cảm thấy mình không khoẻ trong người, lại thấy con vật này quấn quýt Hạ Phu nhân, nên mới để cho nàng ta thay mình chăm sóc!”
Thái hậu cong môi nói: “Ai gia không nói chuyện này. Ai gia nói con rộng lượng, là vì con đến cả long sàng cũng có thể san sẻ cho hạ nhân!”
Lệ Uyển dẫu nhục nhã nhưng nào có một tia oán trách, trong lòng lúc này chỉ có một nỗi khϊếp sợ bủa vây. Huyền Dao cũng thật khó xử, liền lễ phép trả lời Thái hậu: “Hạ Phu nhân được Quan gia để mắt tới, đó là phúc phần của nàng ấy. Vả lại nàng ta ở trong cung tần thϊếp cũng đã lâu, cũng đã học được cách hầu hạ Quan gia chu toàn!”
Thái hậu gật gù: “Có câu cận mặc giả hắc, cận đăng giả minh. Hạ nhân trong cung của Nguyên Phi thì bản lĩnh đương nhiên khác biệt người khác. Nghe Nguyên Phi nói như thế, ai gia cũng có một chút an lòng.”
Thái hậu nói đến đó thì sực nhớ đến chuyện gì, liền chép miệng nói: “Khuyển tử cũng như vậy! Nó là loại vật trung thành và thông minh, con vật này đi theo người nào thì sẽ mang tính tình như người đó. Ai gia nghe nói con bạch khuyển này rất lanh lợi, xem bộ là nhờ người của Nguyên Phi dụng tâm dạy dỗ rồi!”
Huyền Dao mỉm cười ôn hoà, đang định tiếp lời thì đã nghe Thái hậu nói tiếp: “Chỉ là công chúa dạo này vẫn hay cảm thấy buồn chán, ai gia đang định đem con tiểu khuyển này ban cho công chúa để bầu bạn!“
Lệ Uyển nghe đến đó liền ngẩng mặt, cố tỏ ra thông minh mà đáp: “Con vật này là thứ trân quý, tần thϊếp vốn dĩ không xứng để nó trong viện của mình! Nếu Thái hậu nương nương đã muốn đem nó ban cho công chúa, tần thϊếp sẽ...”
Thái hậu nghe thế liền chau mày mà ngắt lời Lệ Uyển: “Ai gia đang nói chuyện với Nguyên Phi, ngươi ở đó xen vào làm gì?”
Lệ Uyển vừa kinh sợ vừa xấu hổ, nghe thế liền đỏ mặt mà cúi xuống. Bên tai nàng ta bất chợt nghe tiếng Huyền Dao tươi cười tiếp lời Thái hậu: “Chuyện này tất nhiên là được ạ!”
Nàng nói xong câu đó liền chầm chậm nói tiếp: “Hạ Phu nhân trước nay vẫn luôn hiểu chuyện, xin Thái hậu nương nương lượng thứ mà bỏ qua cho nàng ta.”
Huyền Dao tinh tế, liền bồi thêm một câu xoa dịu cơn giận của Thái hậu: “Nhắc đến mới nhớ, tần thϊếp cũng đã lâu rồi chưa được nhìn thấy công chúa, có lẽ công chúa cũng đã cao lên rất nhiều!”
Thái hậu nghe đến nhi nữ, đuôi mày chợt giãn ra, liền vui vẻ nói: “Trẻ con đúng là lớn nhanh như vậy đấy!”
Thái hậu nói xong câu đó, chợt thấy Đàm Hoa và Thiên Tuyết vẫn đang quỳ, liền phất tay nói: “Ai gia thấy Nguyên Phi cũng thật là vất vả. Không những phải xử lý trên dưới hậu cung mà còn phải sắp xếp hầu hạ Quan gia, chưa kể còn phải tính toán chi tiêu trong hậu cung. Về chuyện quản lí ngân sách này, ai gia cũng chưa phải là chưa nhìn qua! Chỉ toàn là những con số chi li phức tạp, thiết nghĩ nếu Nguyên Phi cứ mãi bận tâm vào việc này thì bệnh mắt sẽ không thể thuyên giảm được. Chi bằng đem việc này san sẻ cho Quý Phi, như thế thì Nguyên Phi cũng có thời gian chăm chút cho bản thân mình hơn!”
Thiên Tuyết nghe đến đó, mi tâm có chút rung động, giữa lúc đó thì lại nghe Thái hậu nói tiếp: “Còn về vấn đề kỉ cương phép tắc trong hậu cung, ai gia thấy Nguyên Phi rất được lòng chúng phi tần, hơn nữa từ xưa đến nay chuyện quản lý lục cung này vốn dành cho người có địa vị cao nhất, ai gia nghĩ Thục Phi không cần can dự vào sâu. Thay vào đó thì con hãy chuyên tâm vào việc sắp xếp hầu hạ Quan gia cho chu toàn là được!“
Đàm Hoa trong lòng tuy không phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Thái hậu nói xong câu đó, liền nghiêm giọng nói: “Ai gia nói như vậy, các con có ý kiến gì không?”
Các nàng ta ở đó từng câu từng chữ đã lọt hết vào tai, lúc này còn đâu suy nghĩ mà liền đồng thanh đáp: “Thái hậu nương nương thánh minh!”
Thái hậu lặng lẽ xua tay nói: “Ai gia cũng không định xen vào chuyện hậu cung của các con làm gì cho mỏi mệt! Có điều Quan gia đang tuổi khoẻ mạnh, thế mà vẫn chưa có một hoàng tử công chúa nào! Ai gia đã già rồi, muốn có hoàng tôn để ẵm bồng chăm sóc. Đương nhiên vì thế mà phải đặt niềm kỳ vọng nhiều hơn về các con, đừng có mà làm ai gia thất vọng!”
Chúng phi tần ở đó nghe thế vừa kinh sợ vừa xấu hổ, trong thoáng chốc chẳng một ai biết nói gì. Chuyện mang long mạch này há chẳng phải là chuyện các nàng ta ngày đêm mong muốn sao? Có khi còn trông ngóng gấp nhiều lần Thái hậu. Nhưng mà dẫu họ có ao ước đến đâu thì phúc phần vẫn còn chưa đến tới!
Thái hậu nhìn những gương mặt buồn bã của các nàng ở đó đến chán chường, liền lãnh đạm nói: “Ai gia nghe nói trong số các con có người dùng được đàn bầu thì phải?”
Trong số phi tần bên dưới bước ra một người, điệu bộ nàng ta khả ái nhu thuận: “Tần thϊếp dẫu ngu dốt nhưng cũng biết được một chút về đàn bầu ạ!”
Thái hậu thấy nàng ta mềm mỏng xinh đẹp, liền gật gù đáp: “Con tên là gì?”
Nàng ta cong môi cười, đôi môi nhỏ nhắn theo đó mà để lộ ra hàm răng trong như sương tuyết: “Tần thϊếp tên là Như Lộ!”
Thái hậu mỉm cười: “Ai gia thích nhất là nghe đàn bầu!”
Như Lộ vui mừng trong lòng, liền cúi đầu đáp: “Được hầu hạ Thái hậu nương nương là diễm phúc của tần thϊếp!”
Thái hậu xua tay: “Được rồi! Cũng không còn sớm nữa, các con hãy mau quay về chỗ của mình đi! Như Lộ nếu rảnh rỗi thì hãy đến chỗ ai gia đàn vài khúc nhạc!”
Lệ Uyển vẫn còn đang quỳ ở dưới đại điện, vừa khϊếp sợ vừa đau đến mức đầu gối tê dại, lúc này dẫu muốn đứng lên mà cũng không vững. Vừa hay Như Lộ đã đến gần nàng ta, điệu bộ quan tâm nhưng thực chất là chế giễu nói: “Hạ Phu nhân không sao chứ?”
Lệ Uyển tức giận nhưng không làm gì được, chỉ biết gượng cười đáp: “Ta không sao!”
Phút chốc đám người bọn họ bái lạy Thái hậu rồi từng người thoái lui ra. Oán hận trong lòng nhiều nhất có lẽ là Đàm Hoa và Lệ Uyển, tuy nhiên bọn họ cũng đầy nghi hoặc và kinh sợ trong lòng. Huyền Dao vẫn còn giận Đàm Hoa hành sự lỗ mãng, liền xoay người bỏ đi không thèm đoái hoài.
Đàm Hoa bị Huyền Dao phớt lờ, có chút không bằng lòng nhưng cũng liền xoay người nói với Lệ Uyển: “Thái hậu đã biết tất cả rồi sao?”
Lệ Uyển cúi đầu đáp: “Nương nương yên tâm, Thái hậu nếu có chứng cứ thì đã trách phạt chúng ta rồi!”
Đàm Hoa thở ra một hơi chán ghét nói: “Còn chưa trách phạt ư? Tước quyền quản giáo hậu cung của bổn cung! Lấy lại Bảo Bảo từ tay ngươi! Như vậy còn chưa gọi là trách phạt?”
Lệ Uyển lặng lẽ nói: “Thái hậu không hề có chứng cứ, vậy nên mới chỉ có thể dùng cách đó để răn đe chúng ta! Có thể thấy Thái hậu cũng biết đối phó nương nương không dễ, chỉ là chuyện này đằng sau có người giở trò!”
Đàm Hoa bóp chặt chiếc khăn tay mà oán hận nói: “Trong việc này được lợi nhất là Quý Phi, chắc hẳn người đứng sau mọi chuyện là ả ta!”
Lệ Uyển liền tiếp lời nói: “Vốn dĩ Thái hậu cũng không thể lấy đi quyền hạn của nương nương! Chỉ là vì Quý Phi tạo cho Thái hậu một cái cớ!”
Đàm Hoa tức giận nói: “Giỏi lắm! Đúng là giỏi lắm!”
Lệ Uyển thấp giọng: “Nhưng mà quyền lực cũng chỉ là cái danh nghĩa! Nương nương đang được sủng ái thế này, có quyền quản lý hậu cung hay không thì trên dưới chúng phi tần đều không ai không dám kinh sợ! Lại thêm...”
Đàm Hoa tò mò hỏi: “Ngươi nói xem!”
Lệ Uyển mỉm cười sâu xa nói: “Lại thêm Quý Phi bây giờ dẫu có quyền hạn thì cũng chỉ là quyền quản lý chi tiêu ngân sách! Đây vốn dĩ không phải là công việc dễ dàng gì! Ngộ nhỡ có việc gì sơ sảy, như vậy chẳng phải là...”
Đàm Hoa khịt mũi chán ghét nói: “Lần trước chúng ta vốn định tính kế để lão bà kia nhúng tay vào bênh vực điệt nữ của bà ta! Ai ngờ lão bà đúng là máu lạnh vô tình, lại phạt điệt nữ của mình cấm túc nửa tháng. Quan gia vốn đã không thích ả ta, sau chuyện này tiền đồ của ả đương nhiên vì thế mà lụi tàn!”
Lệ Uyển cười sâu xa: “Thái hậu chung quy cũng là Thái hậu! Đúng thật là có thể thẳng tay dìm điệt nữ xuống nước để bảo vệ sự công minh của mình! Có điều nếu lần này bà ta đánh sai một nước cờ, để cho công việc chi tiêu trong hậu cung gặp bất trắc, như thế không phải sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao?”
Đàm Hoa mỉm cười: “Nếu vậy thì bổn cung vừa diệt trừ được Quý Phi, vừa hạ thấp tín nhiệm của Quan gia đối với Thái hậu! Như thế chẳng phải...”
Lệ Uyển cười thâm hiểm: “Một mũi tên trúng hai con nhạn!”
***
“Một mũi tên trúng hai con nhạn?”
Thiên Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, chiêu này của Thái hậu đúng thật là thâm sâu! Vừa có thể bảo toàn được cho điệt nữ của mình, vừa có thể để Thục Phi và bổn cung thanh trừ lẫn nhau!”
Cẩm Tú kinh sợ nói: “Có điều Thái hậu làm vậy có phải là rất mạo hiểm hay không?”
Thiên Tuyết cười lạnh: “Thái hậu không hề mạo hiểm! Thái hậu chính là dùng kinh nghiệm mấy mươi năm trong hậu cung mà ra một chiêu như thế này!”
Cẩm Thuý liền đáp: “Nô tỳ nghĩ mãi cũng không ra, dẫu Thái hậu muốn bảo toàn cho Thánh Tư Phu nhân, nhưng bắt cô ta đến Thái miếu cấm túc đến tận nửa tháng! Như vậy chẳng phải là đã khó lại càng khó hơn trong việc nhận được sủng ái của Quan gia hay sao?”
Thiên Tuyết cười sâu xa nói: “Vừa nãy ngươi không nghe thấy gì sao? Thái hậu bảo là nàng ta đến Thái miếu để cầu an cho Thái hậu? Có nói phạt nàng ta hay không?”
Cẩm Thuý liền ngộ ra, liền có chút kinh sợ: “Quan gia trước nay vẫn xem trọng việc hiếu kính, xem bộ đây không phải là phạt, mà là thưởng!”
Lại nghe Cẩm Tú nói: “Nhưng mà dẫu sao Thái hậu cũng đã xem trọng nương nương! Thái hậu đem quyền quản lí chi tiêu hậu cung cho nương nương, còn Thục Phi cũng chỉ có thể quản lý việc hầu hạ Quan gia cho chu toàn!”
Thiên Tuyết gật đầu mà mỉm cười sâu xa nói: “Vốn dĩ muốn ở trong tối mà đối phó đám người bọn họ! Đằng này Thái hậu lại giao cho bổn cung một thanh gươm sắc bén lấp loáng, xem bộ Thái hậu cũng đã xem trọng bổn cung! Bổn cung làm sao mà để cho Thái hậu thất vọng được cơ chứ!”
Cẩm Tú thán phục nói: “Xem bộ ngày sau bọn họ sẽ sống khổ rồi!”
Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Chỉ là Thái hậu vừa mới hồi cung, không ngờ lại minh tường mọi chuyện như thế! Bổn cung thắc mắc không biết có phải là do Thái hậu thánh minh, hay là do có người ở sau bày kế hoàn hảo!”
Cẩm Tú liền thấp giọng nói: “Nương nương vẫn còn nghi hoặc Tĩnh Huệ Phu nhân và Thánh Tư Phu nhân diễn một màn kịch hay sao?”
Thiên Tuyết gật đầu: “Bổn cung đúng là không chắc chắn lắm, có điều nếu hai người bọn họ đi đến bước này! Cũng thật là mạo hiểm vô cùng!”
Cẩm Tú liền nhỏ giọng nói: “Thanh xuất ư lam! Xem chừng Thánh Tư Phu nhân này cũng được thừa hưởng một chút lợi hại từ Thái hậu!”
Thiên Tuyết mỉm cười: “Như thế xem bộ trong hậu cung này càng lúc càng thú vị!”
***
Nguyên Ninh giúp Tố Liên và Thuỷ Linh sửa lại chiếc nệm cho ngay ngắn. Chiếc giường tre mộc mạc tại gian phòng nhỏ ở hậu viện Thái miếu này theo đó mà phát ra thanh âm “cọt kẹt”.
Trác Uyên thấy chủ tớ bọn họ sắp xếp xem như ổn thoả, liền tiến đến một bước không nịnh bợ cũng chẳng ngạo mạn mà tự nhiên nói: “Mấy ngày này e là Thánh Tư Phu nhân phải ở tại đây! Phu nhân tâm tư bất phàm, chắc chắn sẽ hiểu tâm ý của Thái hậu nương nương!”
Nguyên Ninh mỉm cười đáp lại nàng ta: “Làm phiền cô cô rồi! Cô cô hầu hạ Thái hậu nương nương... dạo này sức khoẻ của người vẫn tốt chứ?”
Trác Uyên lễ phép thưa: “Thái hậu nương nương trước giờ vẫn khoẻ, chỉ là gần đây từ phủ Thiên Trường về kinh sư, bận tâm đến một số chuyện nên có chút ưu phiền!”
Nguyên Ninh chột dạ: “Thái hậu nương nương ưu phiền, không phải xuất phát từ chỗ của ta đó chứ?”
Trác Uyên gượng cười, trong lúc khó xử còn chưa nghĩ ra sẽ đáp lại câu gì. Chợt thấy Nguyên Ninh bước lại gần nàng ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay, tha thiết nói: “Ta đây bất hiếu, lúc này chỉ mong cô cô chăm sóc Thái hậu nương nương chu toàn!”
Nói đoạn tháo ngay chiếc vòng ngọc phỉ thuý bên tay đưa cho nàng ta.
Trác Uyên kinh sợ, liền nhanh miệng nói: “Chủ nhân làm gì thế ạ? Việc hầu hạ Thái hậu nương nương là trọng trách của chúng nô tỳ! Bản thân nô tỳ đâu dám có một chút lơ là!”
Nguyên Ninh chân tình nói: “Ta biết chứ! Chỉ là bản thân ta hiểu cho sự vất vả của cô cô, lại thêm bây giờ ta lực bất tòng tâm! Ta làm như vậy cũng muốn mượn hoa kính Phật, gửi một chút tâm ý đến chỗ Thái hậu nương nương! Cô cô xin đừng nghi ngại mà hiểu lầm!”
Trác Uyên vừa sợ vừa phục mà liền đáp: “Nô tỳ hiểu tấm lòng của chủ nhân! Chỉ là chiếc vòng tay này e rằng nô tỳ không thể nhận! Chủ nhân chi bằng nên giữ lại bên mình, ngày sau... e là có dịp sẽ dụng đến!”
Nguyên Ninh suy tư đôi lát, chợt thấy Trác Uyên cúi đầu mà từ từ nói: “Nếu không có gì nữa, nô tỳ xin cáo lui trước!”
Nàng ta cúi đầu định lui ra, dường như lại nhớ chuyện gì nên liền ngẩng mặt lên mỉm cười nhẹ giọng: “Thái hậu nương nương thích Phật châu! Thánh Tư Phu nhân nếu rảnh rỗi thì hãy làm một chuỗi dâng lên cho người!”
Nguyên Ninh ngộ ra, liền gật đầu đưa tiễn nàng ta: “Ta đã hiểu rồi! Cô cô đi thong thả!”
Thuỷ Linh chờ cho Trác Uyên bước ra khỏi cửa, liền nhỏ giọng nói: “Chỗ này nóng quá!”
Tố Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, chậc lưỡi nói: “Căn phòng này buổi sáng hứng nắng đông, buổi chiều đón nắng tây. Bây giờ đang là mùa hạ, xem bộ Thái hậu nương nương không phải trách phạt chủ nhân một cách qua loa!”
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn bức tranh thêu hoa sen đang treo ở giữa phòng, chợt gặp ba chữ “Tịnh Tâm Đường” viết trên đó. Nàng vô tư lự nhìn những hạt châu đang đặt trên chiếc đĩa giữa bàn, lặng lẽ ngồi xuống ghế ung dung nói: “Chỗ này khổ hạnh như thế! Cô mẫu chính là đang muốn mài giũa ta thêm một chút!”
Tố Liên lặng lẽ đứng bên cạnh mà thấp giọng nói: “Bây giờ không biết chủ nhân định làm gì?”
Nguyên Ninh vân vê một hạt châu trong đĩa: “Cô mẫu đã có an bài! Chúng ta cũng chỉ cần ngoan ngoãn ở đây nhẫn nại một chút thôi!”
***
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong cung cũng xem như được yên bình cho đến một đêm mưa ngâu nọ.
Thái hậu đang ngồi trên bàn lăn chuỗi Phật châu, chợt mở mắt chép miệng nói: “Lấy đôi lộc hài ra cho ai gia!”
Tịnh Văn cô cô đứng bên cạnh nghe thấy, liền hiểu ý mà chuẩn bị y phục. Bà ta trước hết nghe lời Thái hậu lấy đôi lộc hài bằng da hươu, sau đó lấy thêm chiếc áo soa y và nón nhược lạp (*áo và nón lá đi mưa). Cả hai thứ trên đều được đan bằng lá cọ có bôi dầu nhẫm, cùng với đôi giày da hươu kia cốt yếu giúp Thái hậu tránh khỏi nước mưa.
Thái hậu vốn đang mặc trên người chiếc áo điêu cừu cộc tay màu đen, nhưng Tịnh Văn cô cô cũng không dám sơ suất mà chuẩn bị thêm một chiếc áo choàng bằng gấm phủ bên ngoài.
Loay hoay chốc lát bà ta liền đem tất cả mọi thứ lại gần Thái hậu, rồi nhẹ giọng kêu Trác Uyên sai người chuẩn bị một cổ xe ngựa.
Thì ra đêm nay nhân lúc trời mưa mọi người không chú ý, Thái hậu muốn đến Thái miếu gặp Nguyên Ninh.
Có tiếng xe ngựa đánh “lộc cộc”, ngoài trời tuy mưa không to nhưng lại dai dẳng từ chiều, cho nên thanh âm của bánh xe ngựa theo đó mà bị át đi.
Phút chốc thì chiếc xe cũng đã đến cửa sau của Thái miếu. Tịnh Văn cô cô nhanh chân bước xuống đất, lặng lẽ bung ô tiến đến bên cánh cửa gõ ba tiếng ra hiệu. Không lâu sau đó đã thấy một tiểu ni cô lặng lẽ mở cửa, Tịnh Văn cô cô cũng liền quay lại đón Thái hậu từ trên nhẹ nhàng bước xuống.
Nguyên Ninh đang ngồi cạnh bàn trang điểm, Tố Liên đưa tay tháo trang sức trên đầu của nàng xuống. Bởi vì đang bị cấm túc nên trên đầu nàng bây giờ cũng chỉ có một chiếc trâm cài đơn giản.
Tố Liên với tay lấy chiếc lược bằng gỗ tử đằng chải tóc cho nàng, sau đó nhìn lén chủ nhân trong gương. Chỉ thấy Nguyên Ninh vẫn còn mải mê với chiếc khung thêu, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ khâu không ngừng. Tố Liên khẽ mỉm cười: “Cũng đã muộn rồi, chủ nhân còn muốn thêu thêm nữa sao?”
Nguyên Ninh không để tâm mà chăm chú vào chiếc khăn tay thuận miệng nói: “Thêu mãi vẫn không vừa ý!”
Bất chợt bên ngoài bỗng có tiếng hô khe khẽ nhưng vẫn át tiếng mưa: “Thái hậu nương nương giá đáo!”
Nguyên Ninh đương nhiên kinh ngạc, không hiểu vì sao Thái hậu lại di giá đến chỗ của mình trong thời tiết thế này, liền gấp rút chuẩn bị tiếp đón.
Liền sau đó đã thấy Thái hậu cùng với Tịnh Văn cô cô tiến vào bên trong nội đường. Nguyên Ninh gấp gáp chùng chân hành lễ: “Nguyên Ninh bái kiến Thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương vạn thọ thiên phúc!”
Thái hậu bước vào trong phòng chợt nhìn thấy chiếc đĩa đựng những hạt phật châu trên bàn, liền trầm mặt đưa chân tiến về phía chiếc ghế bên cửa sổ ngồi xuống.
Nguyên Ninh nhìn thấy gương mặt Thái hậu chứa đầy vẻ nghiêm khắc, bèn tiến đến dưới chân người quỳ xuống. Thái hậu có chút ngạc nhiên nói: “Ai gia đâu có bắt con quỳ!”
Nguyên Ninh cúi đầu khẽ nói: “Bên ngoài trời mưa lạnh lẽo, Nguyên Ninh còn để Thái hậu nương nương lo âu mà bước đến đây! Thật sự trong lòng cảm thấy có tội!”
Thái hậu thở dài: “Cái này là tự con nói. Nếu vậy thì hãy quỳ ở đó đi!”
Thái hậu nói đến đó liền liếc mắt nhìn Tịnh Văn cô cô: “Ở đây không còn việc của các ngươi, lui ra ngoài hết đi!”
Tịnh Văn cô cô liền “dạ” một tiếng. Tố Liên cũng lo sợ mà cùng bà ta lui ra ngoài, đứng ở mái hiên chờ hầu hạ.
Trong nội đường lúc này chỉ có Thái hậu và Nguyên Ninh, bất chợt có một cơn gió lạnh ùa tới bên cửa sổ, vụt tắt mất một vài ngọn nến trên bàn. Căn phòng lúc này chỉ còn một ngọn nến, ánh nến chập chờn của nó càng làm cho không khí căn phòng trở nên bức bối, dẫu bên ngoài bấy giờ là trời mưa lạnh lẽo.
Nguyên Ninh thấy thế liền do dự nói: “Nguyên Ninh xin phép được đi thắp lại đèn!”
Thái hậu chậm rãi nói: “Không cần! Chẳng phải con nói muốn quỳ xuống để hối lỗi ư? Phàm là chuyện gì, nếu đã lỡ nói ra hay bước một bước, thì dẫu có biến sự gì cũng phải làm cho đến cùng!”
Nguyên Ninh nghe thế thì chỉ biết im lặng. Thái hậu liếc mắt nhìn khung thêu trên bàn trang điểm, liền có chút chán ghét nói nói: “Ai gia đem con đến đây, con không biết mình nên làm gì ư?”
Nguyên Ninh trong lòng rối như tơ vò, liền cúi đầu nói: “Nguyên Ninh ngu muội, xin được nghe lời chỉ bảo của Thái hậu nương nương!”
Thái hậu thở hắt ra một hơi thất vọng: “Con thông minh như thế, còn không hiểu ngụ ý của ai gia hay sao?“
Nguyên Ninh nghe đến đó thì trong lòng suy tư, liền đưa mắt nhìn lên chỗ Thái hậu.
Thái hậu đang ngồi trên cao nghiêng đầu sang bên trái, hai bàn tay của người xếp chồng lên nhau. Ánh đèn nhỏ trên chiếc bàn bên cạnh dường như không đủ sáng để chiếu đến gương mặt của người. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy xâu chuỗi bích ngọc dưới cổ của Thái hậu đang ánh lên những nét chập chờn của ánh nến, chẳng khác gì so với nỗi sợ hãi trong lòng nàng bây giờ.
Thái hậu rốt cuộc cũng cất tiếng nói, giọng của người trầm tĩnh điềm nhiên, không lớn không nhỏ mà từng chữ phát ra rõ ràng rành mạch: “Ai gia ngoài việc là cô mẫu của ngươi, còn là Hoàng thái hậu của Đại Việt. Vì thế đối với ngươi không những buộc phải thưởng phạt công minh, mà còn phải đặc biệt khắt khe hơn đám người bọn họ. Nhưng mà quan trọng hơn, ai gia ngoài việc là Hoàng thái hậu của Đại Việt còn là nữ nhân của Vạn Kiếp, tuyệt không có một phút giây nào quên được cái dòng máu đang chảy trong huyết quản này của mình, nỗi lòng này của ai gia không biết ngươi có hiểu được phần nào?”
Nguyên Ninh cúi đầu cảm động đến sắp rơi lệ, chỉ thấp giọng nói: “Nguyên Ninh biết Thái hậu nương nương lo lắng cho mình, cho nên...”
Thái hậu trỏ tay vào khung thêu trên bàn trang điểm cướp lời: “Ngươi biết? Ngươi biết mà còn ở đây làm những chuyện vô bổ này!”
Nguyên Ninh nhìn theo ngón tay Thái hậu, liền ngộ ra vì sao bà lại tức giận như vậy, liền thanh minh nói: “Nguyên Ninh ngu dốt, sau khi làm xong chuỗi Phật châu cho Thái hậu nương nương thì không biết làm gì. Hôm trước ở đại điện nhìn thấy chiếc khăn tay của Thái hậu nương nương phần mép bị tưa, Nguyên Ninh đang định thêu một chiếc dâng lên cho người!”
Thái hậu có chút nghi hoặc: “Đã làm xong chuỗi Phật châu cho ai gia? Nhưng chẳng phải đĩa hạt châu kia vẫn còn ở trên bàn hay sao?”
Nguyên Ninh cuối đầu đáp: “Nguyên Ninh biết nghe nói Thái hậu nương nương dạo này bận tâm đến một số chuyện mà sinh ra lo âu. Cho nên muốn làm một chiếc Phật châu bằng gỗ trầm hương dâng lên cho người!”
Thái hậu lúc này mới ngợi ra, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi. Không ngờ Nguyên Ninh lại chú ý đến chi tiết nhỏ chỗ chiếc khăn của Thái hậu như vậy, tấm lòng hiếu thảo này của nàng suýt chút nữa đã bị Thái hậu trách lầm. Bà ngã lưng ra sau ghế từ từ nói: “Ở đây không có người ngoài, con gọi ai gia một tiếng “cô mẫu” là được!”
Nguyên Ninh lễ phép cúi đầu: “Dạ thưa cô mẫu!”
Thái hậu cũng có chút thắc mắc nói: “Gỗ trầm hương? Con lấy ở đâu ra trầm hương?”
Nguyên Ninh nhẹ giọng thưa: “Lúc mới nhập cung Quan gia có tặng cho Cúc Hoa Viện một số trân phẩm, trong đó có trầm hương ạ!”
Thái hậu gật gù, liếc nhìn chiếc khung thêu trên bàn trang điểm mà chép miệng nói: “Đứng dậy đi, đem chiếc khăn tay ở đó lại cho ai gia xem nào!”
Nguyên Ninh “dạ” một tiếng đáp ứng. Thái hậu cầm chiếc khung thêu lên, chợt thấy trên đó có thêu một cành mai, bên cạnh là một câu thơ còn thêu dang dở “Mạc vị xuân tàn...”
- 🏠 Home
- Nữ Cường
- Cung Đình Hầu Tước
- Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện
- Quyển 1 - Chương 9: Nhất tiễn song điêu (1)