- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Phụng Vũ Cửu Thiên
- Chương 11: Chạy Trốn Truy Nã
Phụng Vũ Cửu Thiên
Chương 11: Chạy Trốn Truy Nã
Sau bãi cát phẳng lì là vách đá thẳng đứng, và khu rừng rậm rạp. Ở một nơi thế này, ngay cả thỏ cũng khó mà thoát khỏi móng vuốt của hồ ly.
Lục Tiểu Phụng không phải là thỏ.
Không những chàng có cái tinh linh tốc độ của thỏ, chàng cũng có cái giảo hoạt của hồ ly, cái trung thành dũng cảm của chó.
Chàng vốn là thợ săn, những phương pháp sinh tồn trong vũng lầy rừng rậm, chàng còn hiểu rõ hơn cả ai. Chỉ cần dùng một nhành cây, chàng có thể chế ra một cái bẫy gϊếŧ người như chơi.
– Nhưng người này không phải là người!
Sa Mạn đang nói đến Cung Cửu.
– Y là rắn độc, là hồ ly, là ma quỷ!
Lục Tiểu Phụng bật cười:
– Y rốt cuộc là thứ gì?
Sa Mạn nói:
– Có người nói y làm bằng chín thứ cộng lại.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Chín thứ gì?
Sa Mạn nói:
– Nọc của rắn độc, tim của hồ ly, tuyết của bắc hải, đá trên núi Thiên Sơn, dũng mãnh của sư tử, độc ác của sài lang, nhẫn nại của lạc đà, thông minh của người, thêm vào những thứ quỷ hồn từ mười tám tầng địa ngục.
Tuy Lục Tiểu Phụng còn đang cười, nhưng bất cứ ai cũng đều nhìn ra được chàng cười không có vẻ khoan khoái lắm. Sa Mạn nói:
– Hòn đảo này quả thật có rất nhiều chỗ ẩn núp bí mật!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Em biết bao nhiêu chỗ?
Sa Mạn nói:
– Em không biết ngàn chỗ, nhưng cũng không phải ít.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Y biết bao nhiêu chỗ?
Sa Mạn nói:
– Mỗi chỗ y đều biết! Chỗ nào em biết, y đều biết, chỗ nào em không biết, y cũng biết. Vì vậy bất kể chúng ta trốn đi đâu, y sẽ nhất định tìm ra mình!
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc, chàng bỗng cười lên.
Sa Mạn không lấy làm lạ, nàng biết trên đời này có hạng người bất kể ở trong trường hợp nào cũng cười được.
Nàng thích những hạng người đó, có điều, Lục Tiểu Phụng đang cười quá khoan khoái, nàng nhịn không nổi phải hỏi:
– Anh cười gì?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Anh sực nghĩ ra một chuyện rất thú vị.
Sa Mạn nói:
– Bây giờ còn có chuyện gì làm anh thích thú được vậy?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chúng mình có thể trốn tới một nơi rất thú vị.
Sa Mạn nói:
– Bất kể chỗ đó có thú vị hay không, y tìm được đến nơi là chẳng còn thú vị gì nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Nơi đó anh bảo đảm với em y tìm không ra.
Sa Mạn hỏi:
– Nơi nào?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Trong trứng con gà.
Sa Mạn bắt đầu tức giận, giờ phút này, chàng thật tình không nên đùa giỡn như vậy.
Lục Tiểu Phụng không những còn đang cười, ánh mắt chàng cũng đang sáng rực lên. Sa Mạn nhịn không nổi nói dỗi:
– Chỉ có trứng mới chui vào trong vỏ mà nằm, chỉ có anh là cái thứ hỗn đản ấy!
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Em còn quên một chuyện.
Sa Mạn hỏi:
– Sao?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chỉ có trứng mới có vỏ trứng.
Sa Mạn không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Em có biết nơi đây cái gã hỗn đản nhất là ai không?
Sa Mạn hỏi:
– Không phải anh sao?
Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu.
– Anh đâu bì lại được với y, anh có tối đa cũng chỉ dùng sáu thứ cộng lại mà làm thành thôi.
Sa Mạn nói:
– Anh đang nói là Cung Cửu đấy à?
– Đúng vậy.
Chàng lại bổ sung:
– Chính vì y là một kẻ hỗn đản lớn nhất, vì vậy, cái vỏ của y chắc chắn là dày nhất, bất cứ ai trốn vào đó, nhất định sẽ rất an toàn.
Sa Mạn cũng sáng mắt lên. Hiện tại nàng đã hiểu ý của Lục Tiểu Phụng.
Nếu Cung Cửu đi tìm bọn họ, phòng của y sẽ không có ai, nếu bọn họ trốn lại được chỗ Cung Cửu, nơi đó quả thật là chỗ an toàn nhất, bởi vì chẳng ai có thể ngờ tới được, thậm chí còn bao gồm luôn cả Cung Cửu.
Một nơi không ai nghĩ tới được, dĩ nhiên là một nơi an toàn nhất.
Sa Mạn nói:
– Hiện tại mình chỉ còn một vấn đề, làm sao mình trốn lại được chỗ đó?
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên biết vấn đề này rất khó khăn, nhưng chàng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ có cách. Dưới mắt chàng, trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối không làm được.
Sa Mạn hỏi:
– Anh đã có cách giải quyết vấn đề này?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Dĩ nhiên em biết cái vỏ ấy nằm ở đâu?
Sa Mạn nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vậy thì cái vấn đề ấy đã giải quyết xong rồi.
Sa Mạn nói:
– Anh cho là mình có thể ngang nhiên đi vào, mà không ai biết gì cả!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Mình cũng chẳng cần phải nghênh ngang đi vào, mình cũng chẳng cần phải bước đi bước nào.
Sa Mạn hỏi:
– Ngay cả một bước cũng không, không lẽ mình biến thành con ruồi bay vào đó sao?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Mình cũng cần gì biến, có biến cũng không biến thành con ruồi.
Chàng lại cười lên một tiếng nói:
– Ruồi bay mệt lắm, anh đang chuẩn bị thoải mái trốn vào đó!
Sa Mạn mở to mắt ra nhìn chàng, làm như con nít đang nghe kể chuyện thần thoại.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Anh biết trong bụng em nhất định không tin, nhưng anh bảo đảm em không cần phải lo chuyện đó.
Sa Mạn nói:
– Không lẽ anh còn có chuyện gì khác đáng lo hơn?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chỉ có một chuyện.
Sa Mạn hỏi:
– Anh nói đi!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Anh chỉ có cách núp vào, nhưng không có cách thoát ra.
Sa Mạn nói:
– Vì vậy dù mình có trốn được mười tám tiếng đồng hồ đi chăng nữa, y cũng sẽ tìm ra mình thôi!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Đến lúc đó, nếu y muốn gϊếŧ mình, mình…
Sa Mạn ngắt lời chàng:
– Anh không cần lo chuyện đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao?
Sa Mạn nói:
– Bởi vì bên ngoài còn có chuyện y phải đi làm cho xong.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm:
– Trừ gϊếŧ người ra, còn có chuyện gì y phải nhất định không đi làm không được?
Sa Mạn nói:
– Không có gì cả!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Y đi chuyến này sẽ gϊếŧ ai?
Sa Mạn nói:
– Đáng cho y đi gϊếŧ, chỉ có những tay siêu quần.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Ai?
Sa Mạn nói:
– Không biết.
Không chừng nàng không biết thật, không chừng tuy nàng biết, nàng không chịu nói ra. Bất kể ra sao, Lục Tiểu Phụng không hề hỏi thêm.
Chàng không hề hy vọng bất cứ người đàn bà nào sẽ vì chàng mà bán đứng người đàn ông của họ trước đó.
Sa Mạn nhìn chàng:
– Bây giờ anh tính biến thành thứ gì?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
– Em nghĩ sao?
Sa Mạn nói:
– Theo em nghĩ, chỉ có người chết mới thoải mái đi vào trong nhà Cung Cửu.
Lục Tiểu Phụng cười cười:
– Em quên mất một chuyện.
Sa Mạn nói:
– Sao?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chết cũng có nhiều loại, không nhất định chỉ có người thôi. Không có sinh mệnh, tức là chết.
Cây cỏ có sinh mệnh, nhưng bị chặt xuống, lấy làm gỗ, làm thành rương, tức là chết rồi. Vì vậy rương là chết.
Trên con đường núi ngoằn ngoèo bí ẩn, mười người đang khiêng năm cái rương đi lại, những cái rương xem ra rất nặng, mọi người ai ai cũng lộ vẻ mệt nhọc.
Nhất là cái rương cuối cùng, hai gã đại hán khiêng rương mồ hôi chảy đầm đìa ra đầy mặt bọn họ đã bị lọt về phía sau một khoảng xa. May mà nơi đây đã gần chỗ miệng hang ra vào. Chính ngay lúc đó, bọn họ thấy Sa Mạn. Nàng hiện ra như một cơn gió, chắn đường bọn họ:
– Các ngươi có nhận ra ta không?
Dĩ nhiên bọn họ đều nhận ra.
Những người vào trong hang núi không ai là không nhìn lén nàng vài lần, tối đa cũng chỉ bất quá nhìn lén hai ba lần.
Bởi vì nếu bị Cung Cửu gia phát hiện ra có người nhìn lén nàng, Cung Cửu gia sẽ nổi giận lên.
Chẳng ai dám chọc giận Cung thiếu gia.
Hai gã đại hán gầm đầu:
– Mạn cô nương có điều gì phân phó?
Sa Mạn nói:
– Ta chẳng có gì, Cửu thiếu gia thì có.
Hai gã đại hán đang dỏng tai nghe.
Cửu thiếu gia phân phó chuyện gì, chẳng ai dám không nghe.
Sa Mạn nói:
– Y đặc biệt gọi ta lại đây, kêu các ngươi khiêng cái rương này về phòng ngủ của y.
Tuy lúc nãy bọn họ có nghe mệnh lệnh khác, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì cả, lại càng không dám phản kháng. Mọi người đều biết, Mạn cô nương nói ra điều gì, điều đó không khác gì Cửu thiếu gia nói.
Sa Mạn nói:
– Cửu thiếu gia thích sạch sẽ, vì vậy các ngươi đi đâu rửa sạch tay chân trước cái đã Gần đó có một con suối nhỏ, bọn họ mau mắn chạy lại, mau mắn trở về, chiếc rương còn ở đó, Mạn cô nương chẳng còn thấy đâu.
Tuy nàng không còn đó, nhưng lời nói của nàng vẫn còn hữu hiệu như thường.
Trong rương tối om mà yên tĩnh, nắp rương đã được nhẹ nhàng đóng lại.
Bên ngoài đầy những nguy cơ, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, hai người ôm nhau trong rương, người này thở hơi thở của người kia.
Đợi đến lúc bọn họ có thể mở miệng được ra, Sa Mạn nhịn không nổi phải hỏi:
– Sao anh biết y còn có rương để đem về nhà?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Anh nhìn ra y là hạng người rất giảng cứu, không những vậy còn thích dùng lễ vật làm động lòng người khác, y còn chưa lại, đã có rương khiêng về trước, huống gì chính y đã trở về.
Sa Mạn nói:
– Y về hôm qua, sao anh biết được những cái rương của y hôm nay mới đến Lục Tiểu Phụng nói:
– Theo y đi trên biển cả bao nhiêu đó ngày trời, mọi người nhất định ai ai muốn bệnh luôn, lên được đến bờ, dù không tìm ra được đàn bà, nhất định cũng phải uống cho say một trận, sáng hôm sau ắt hẳn bò dậy không nổi.
Sa Mạn nói:
– Vì vậy anh tính đúng hôm nay những cái rương đồ mới lên tới bờ.
Lục Tiểu Phụng cười cười:
– Dĩ nhiên cũng là may mắn thôi!
Bởi vì chỉ có những người phán đoán chính xác, mới nắm chắc được cơ hội, cơ hội chính là vận khí. Giọng nói của Sa Mạn càng ôn nhu:
– Anh cũng tính đúng những người khiêng rương không biết gì về chuyện của em, nhất định sẽ còn nghe theo lệnh của em.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên là tính rất đúng, chuyện đó nếu Cung Cửu mà không nói, còn ai dám nói ra? Một gã đàn ông kiêu ngạo tự phụ, nếu người đàn bà mình yêu đi phản bội mình, nhất định tự y sẽ không đi nói ra. Y thà để người ta cho là y bỏ người đàn bà đó, còn hơn để người khác cho y là bị phụ rẫy.
Thậm chí y thà chết, cũng không để người ta biết y đau khổ hay nhục nhã.
Lục Tiểu Phụng hiểu rõ tâm tình của y, bởi vì chính chàng cũng là hạng người như vậy.
Sa Mạn nói:
– Nhưng sao anh biết được những cái rương ấy sẽ được khiêng an toàn về nơi đây, dọc đường không bị ai hỏi?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Bởi vì anh biết những người ở đây không thích xen vào chuyện người khác, nhất là những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Sa Mạn thở ra:
– Anh nhận xét đúng lắm, những người ở đây làm chuyện gì cũng phải được trả giá!
Rương đem về nếu không bị ai hỏi, dĩ nhiên sau đó lại càng không có ai hỏi.
Cung Cửu đang rượt theo bọn họ, dĩ nhiên sẽ không trở về.
Cái rương đã bị mở hé ra một đường kẻ, nhưng bọn họ vẫn còn ôm nhau chặt cứng trong đó, không hề muốn ra.
– Sau này anh chết đi, nếu Diêm Vương có hỏi anh, kiếp sau làm gì?
– Anh sẽ nói anh muốn làm Tiểu Kê?
– Trả lời đúng quá!
Cái rương ấy quả thật rất giống cái vỏ trứng, cái vỏ trứng ấy thật vừa an toàn, vừa ấm áp, vừa ngọt ngào.
– Anh tin là lúc gà con còn nằm trong trứng, chắc là không muốn ra ngoài gấp đâu.
– Tại sao?
– Bởi vì chắc chúng nó biết, ra rồi, sẽ nhất định bị biến thành gà.
– Gà thường thường sẽ mau chóng biến thành gà hầm, gà nướng, gà luộc.
– Nghe nói chỉ có gà mái mới hầm được.
– Anh tính hầm em sao?
– Anh không đành, nhưng thật tình em thơm quá, còn thơm hơn cả gà hầm.
– Anh tính ăn em sao?
– Tính ăn muốn chết luôn!
Trời đã hoàng hôn.
Vỏ trứng gà rốt cuộc cũng có hai con gà con từ từ ló đầu ra.
Một con trống, một con mái.
Cửu thiếu gia ở một nơi dĩ nhiên không phải như vỏ trứng.
Căn nhà hoa mỹ, dụng cụ tinh trí, ánh tịch dương đang chiếu lên khung cửa dán giấy trắng toát.
– Y không có mặt ở nhà, không một ai lại đây sao?
– Nhất định không!
Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ có người dám xông vào nhà Cửu thiếu gia, ngay cả cha của y cũng chưa hề.
Y vốn là một người rất cô ti và tự phụ.
– Vì vậy y rất thích soi mặt mình trong gương.
– Tại sao?
– Bởi vì, người y chân chính yêu thích, chỉ là một mình y.
Trong phòng quả thật có một tấm gương rất lớn, xem ra hiển nhiên do một tay thợ khéo làm ra, từ thứ đồng tột nhất.
Và chắc chắn phải là một đôi bàn tay rất linh xảo ổn chắc.
– Tấm gương này do y mài thành đấy, chính y cũng cho rằng đây là một tấm gương sáng nhất trong thiên hạ.
Bên cạnh tấm gương có treo một thanh kiếm, thân hẹp, hình dáng rất cổ nhã.
– Đây là thanh kiếm của y. Y muốn đi gϊếŧ người, sẽ bỏ kiếm ở nhà. Y gϊếŧ người chẳng cần phải dùng tới kiếm.
Lục Tiểu Phụng gõ gõ đầu ngón tay vào vỏ kiếm, chầm chậm nói:
– Anh biết còn có một người, kiếm thuật cũng đã luyện tới mức “vô kiếm”.
Sa Mạn hỏi:
– Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Em cũng biết y sao?
Sa Mạn chầm chậm nói:
– Em chỉ biết Cửu Cung luyện kiếm, cảnh giới không phải là mức đăng phong của kiếm thuật.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Sao?
Sa Mạn nói:
– Nếu đã luyện kiếm, thì hà tất phải chấp nhất vào hai chữ vô kiếm.
Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp trả lời, bỗng nghe dưới trường có tiếng vỗ tay vang lên.
– Lão Thực hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng la lên, ánh kiếm lóe lên, thanh trường kiếm sáng chói đã kề ngay vào cổ Lão Thực hòa thượng. Kiếm đưa ra quá nhanh! Thanh kiếm dựa vào tấm gương đã được rút ra khỏi vỏ, đang nằm trong tay Sa Mạn, nàng xuất thủ nhanh đến độ, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng giật bắn cả người lên.
Lão Thực hòa thượng dĩ nhiên giật bắn người còn thê thảm hơn cả chàng, gương mặt y đã biến ra trắng bệch, y gượng cười nói:
– Thật ra cô nương không cần phải xuất thủ, hòa thượng đã biết cô nương là tay nữ kiếm khách số một đương thời!
Sa Mạn lạnh lùng nói:
– Ông biết thế sao?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Tuy hòa thượng chưa ăn thịt heo bao giờ, ít ra còn thấy heo đi qua đi lại, lúc nãy nghe cô nương nói, tôi đã bội phục muốn cúi rạp đầu xuống đất.
Lục Tiểu Phụng bật cười:
– Thì ra Lão Thực hòa thượng cũng biết nịnh bợ.
Lão Thực hòa thượng nói:
– Hòa thượng không phải nịnh bợ đâu, hòa thượng trước giờ luôn luôn nói thật!
Sa Mạn không cười, nàng vênh mặt lên:
– Chỉ tiếc là cô nương đây không muốn nghe nói thật.
Lão Thực hòa thượng nói:
– Cô nương thích nghe nói thế nào?
Sa Mạn nói:
– Cô nương đây thích nghe những lời nịnh bợ!
Lão Thực hòa thượng chớp mắt:
– Tuy hòa thượng không biết nịnh bợ, chuyện khác thì biết rất nhiều.
Sa Mạn hỏi:
– Ông biết gì?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Làm mai mối cho người khác, cầu thân, làm chứng, đều là nghề ruột của hòa thượng.
Sa Mạn hỏi:
– Ông tính vì ai cầu thân, thế ai làm chứng?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Cho hai con gà con, một con trống, một con mái.
Sa Mạn cũng bật cười.
Chính lúc nàng bắt đầu cười, Lão Thực hòa thượng đã chùi người ra ngoài, vừa chùi ra đã núp vào sau lưng của Lục Tiểu Phụng:
– Con gà trống nhỏ là ngươi mà không chịu lấy con gà mái nhỏ, hòa thượng là người đầu tiên không bằng lòng!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Ai nói tôi không chịu?
Lão Thực hòa thượng hỏi:
– Ngươi chịu thật sao?
Lục Tiểu Phụng chẳng thèm để ý tới y, chàng chỉ yên lặng nhìn Sa Mạn. Tinh lên một tiếng, thanh kiếm trong tay của Sa Mạn đã rớt xuống đất, hai người bỗng thình lình trở thành một người.
Lão Thực hòa thượng nhìn bọn họ, trên gương mặt lộ ra nét biểu tình gần như muốn khóc lên được, miệng y lẩm bẩm:
– Hòa thượng tại sao không đi làm gà trống con, tại sao lại đi làm hòa thượng!
Trong phòng không có rượu, ngay cả một giọt rượu cũng không. Lão Thực hòa thượng đang thở than:
– Một gã đàn ông nếu như trong phòng không có rượu, gã đàn ông ấy còn được coi là đàn ông không vậy nữa?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Không uống rượu không phải là đàn ông?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Cho dù chính y không uống, cũng phải để một chút đâu đó cho người khác uống chứ!
Sa Mạn hỏi:
– Hòa thượng cũng tính uống rượu sao?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Chỉ muốn uống một thứ rượu.
Sa Mạn hỏi:
– Uống rượu gì?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Uống rượu mừng của các người.
Sa Mạn nhoẻn miệng cười. Lục Tiểu Phụng cũng cười. Bọn họ bỗng phát hiện ra gã hòa thượng này quả thật dễ thương.
Lão Thực hòa thượng nói:
– Thật ra không có rượu cũng không sao, hòa thượng tự mình đi uống miếng nước, cũng coi như là uống rượu mừng rồi.
Y quả thật uống ừng ực mấy ngụm nước.
– Hiện tại hòa thượng đã uống rượu mừng rồi, các ngươi có muốn chạy làng cũng không xong.
Sa Mạn ngẩng mặt lên nhìn Lục Tiểu Phụng:
– Anh nói, như vậy được không?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Không được.
Hai người lại biến thành ra một người.
Gương mặt của Lão Thực hòa thượng lại lộ ra nét biểu tình như muốn khóc cả lên:
– Các người cứ làm vậy, có phải muốn ép hòa thượng hoàn tục phải không?
Đêm cũng đã khuya, trong phòng có đèn, nhưng không đốt lên, cũng không thể được đốt lên.
Lục Tiểu Phụng chẳng màng, Sa Mạn chẳng màng nếu có tình cảm chân thật, cả trời không trăng không sao cũng chẳng hề gì, huống gì là không có đèn. Lão Thực hòa thượng dĩ nhiên là chẳng màng rồi. Y đang mừng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì cho rảnh rang đầu óc.
Trong phòng thật tối, chẳng thấy gì cả. Lão Thực hòa thượng hỏi:
– Các người đang làm gì đó?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chẳng làm gì cả!
Lão Thực hòa thượng hỏi:
– Cái miệng của ngươi có rảnh không?
Sa Mạn giành nói:
– Rảnh.
Lão Thực hòa thượng nói:
– Nếu rảnh, có thể tán chuyện với hòa thượng được không?
Sa Mạn nói:
– Được Lục Tiểu Phụng nói:
– Hòa thượng làm gì mà trốn vào gầm trường người ta vậy?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Bởi vì hòa thượng biết chủ nhân căn nhà này không thích uống rượu, nhưng lại thích ăn giấm.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Hòa thượng không ngu lắm.
Sa Mạn nói:
– Hòa thượng thông minh muốn chết luôn.
Lão Thực hòa thượng nói:
– Nhưng gà trống con thì không thông minh tý nào.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Không thông minh chỗ nào?
Lão Thực hòa thượng nói:
– Gà trống con vốn có thể kêu hai gã ngu si kia vác rương về lại thuyền, như vậy không quá năm ba ngày nữa, hai con gà con có thể về lại nhà được rồi!
Lục Tiểu Phụng đớ mặt ra. Bàn tay của Sa Mạn lạnh ngắt. Bọn họ lập tức phát hiện ra, đây quả thật là cơ hội duy nhất có thể thoát ly ra được hòn đảo này, cơ hội đã mất, sẽ không bao giờ trở lại.
Lão Thực hòa thượng đang than thở:
– Hai con gà con, một con lừa trọc đầu, nếu đều chết dí cả nơi đây, thật là…
Y bỗng câm miệng lại.
Lục Tiểu Phụng nhảy bật người dậy, Sa Mạn không động đậy, nhưng trái tim của nàng đang đập thình thịch, đập nhanh lên quá chừng.
Bọn họ đều đã nghe bên ngoài có tiếng chân, hình như tiếng chân của năm sáu người đang bước lại căn nhà này.
Trong phòng đã thấy có ánh đèn hé vào, không những vậy càng lúc càng sáng lên.
Lục Tiểu Phụng xông lại, mở nắp rương ra, hạ thấp giọng xuống nói:
– Mau chui vào lại.
Đợi đến lúc Sa Mạn đã vào rồi, chàng mới nhảy vào theo, nhẹ nhàng đóng nắp rương lại.
Chính ngay lúc đó, cửa đã mở ra.
Chàng nghe có tiếng mở cửa, rồi nghe có tiếng người bước vào, tất cả là năm người.
Người đang mở miệng nói là đàn bà, giọng nói rất hung dữ:
– Mấy cái rương này ai kêu các ngươi đem lại đây?
Trái tim của Lục Tiểu Phụng nhảy thót lên, chàng nhận ra giọng nói của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thì chẳng nói gì rồi, câu hỏi của cô mới là chết người.
– Mạn cô nương sai chúng tôi.
Trả lời câu hỏi ấy chính là hai gã khiêng rương lúc nãy.
– Mạn cô nương?
Tiểu Ngọc đang cười nhạt:
– Các ngươi nghe theo lệnh Cửu thiếu gia, hay là Mạn cô nương?
Không ai dám trả lời.
– Các ngươi có biết Mạn cô nương không còn là người của Cửu thiếu gia không?
Giọng của Tiểu Ngọc càng hung dữ, trái tim của Lục Tiểu Phụng đang chùn xuống.
Chàng thật tình không hiểu, chuyện này vốn không có ai đi truy cứu, tại sao cái ả nha đầu này lại biết được?
Cái ả nha đầu này mới thoát chết xong, tại sao lại đi xen vào chuyện người khác nữa? Lục Tiểu Phụng hận không thể khâu cái miệng của cô ta lại.
– Khiêng đi.
Tiểu Ngọc đang la hét:
– Mau khiêng mấy cái rương này đi!
– Khiêng đi đâu?
– Từ chỗ nào, khiêng trở về lại chỗ đó.
Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Tiểu Phụng lập tức biết ngay, mình đã hiểu lầm.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn này, sao chàng có thể khâu lại được, đáng lý ra chàng phải hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ấy một cái, dù hôn thêm lần nữa cũng là đáng.
Cái rương từ trên thuyền vác xuống, thêm mười tiếng đồng hồ nữa, thuyền lại đi, chỉ cần đem cái rương khiêng trở về lại chỗ cũ, bọn họ cũng sẽ theo thuyền trở về lại.
Như vậy, vài ba ngày nữa, hai con gà con có thể về nhà lại được rồi.
Lục Tiểu Phụng đang sung sướиɠ quá muốn mở miệng ra kêu:
– Tiểu Ngọc vạn tuế.
Cho tới bây giờ chàng mới hiểu ra, Tiểu Ngọc đang giúp đỡ mình, cái ả nha đầu quỷ tinh linh này, nhất định đã biết bọn họ núp trong rương.
Trong lòng chàng đầy sung sướиɠ và cảm kích, chàng tin là Sa Mạn cũng nhất định cảm thấy y như vậy. Chàng nhịn không nôi đưa tay ra tìm tay nàng nắm. Trong rương tuy đen ngòm, nhưng chàng chẳng màng, bởi vì dù có đυ.ng phải chỗ khác cũng không sao.
Chàng quả thật đυ.ng trật chỗ, trật quá chừng, trật muốn chết đi được.
Chàng đυ.ng phải một cái đầu trọc. Người núp chung với chàng trong rương, không phải là Sa Mạn, mà là Lão Thực hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng quả thật muốn gào lên. Chỉ tiếc là chàng vừa đυ.ng vào cái đầu trọc, bàn tay của Lão Thực hòa thượng đã thò ra điểm lấy ba chỗ huyệt đạo trên người chàng, ba chỗ huyệt đạo chết người nhất, không những chàng không la lên được, ngay cả động đậy cũng không động đậy được tí nào.
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Phụng Vũ Cửu Thiên
- Chương 11: Chạy Trốn Truy Nã