- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phùng Thanh
- Chương 9: Cái tát đúng hẹn mà tới
Phùng Thanh
Chương 9: Cái tát đúng hẹn mà tới
Nhiêu Tử rất hận, hắn nhìn mãi cũng không thấy Giang Tấn và Tần Hiểu có điểm nào đáng để thích.
Vậy mà hai người bọn họ còn được Triệu Phùng Thanh và Đại Hồ yêu đơn phương.
Đây có lẽ là sự khác biệt về gu thẩm mỹ của mỗi người.
Nhưng điều khiến Nhiêu Tử hận hơn cả, là Giang Tấn và Tần Hiểu đều đã bước được một chân vào cánh cửa đại học.
Chuyện tuyển thẳng vào đại học vừa được thông báo thì cả hội đồng giáo viên vui vẻ ra mặt. Chưa có học sinh nào của trường được tuyển thẳng vào đại học, vì vậy cao trung A bỗng chốc nổi tiếng trong thành phố. Đối với chuyện yêu đương của Giang Tấn và Tần Hiểu, giáo viên cũng mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua.
Tờ lịch trong lớp được xe từng tờ từng tờ, trong lòng đám học sinh cũng ngày càng căng như dây đàn. Ngay cả ở những lớp toàn học sinh kém thì bầu không khí cũng nghiêm túc hẳn lên. Trước đây cứ hết tiết là cả lũ cười đùa ồn ào, thì nay lại im lặng hơn nhiều. Mặc dù đứa nào cũng biết mình sẽ trượt, nhưng trong những ngày cuối cùng ấy, vẫn rất chăm chỉ luyện đề.
Tảng đá thi đại học đè nặng trĩu trong lòng mỗi học sinh. Có mấy đứa không chịu nổi cảm giác ngột ngạt đó, đã chọn một ngày trốn học ra ngoài chơi.
Một đám nam sinh trốn tới tiệm sách nằm ngay bên cửa hông cao trung A, lấy lý do là: ra ngoài ít thở không khí.
Nam sinh Giáp rít một hơi khói mạnh, “Cũng sắp được giải phóng rồi.”
Nam sinh Ất: “Cái trò thi đại học vớ vẩn này ông nào bày ra vậy?”
Nam sinh Bính: “Mấy nghìn năm trước đã có thi cử rồi. Khổ thật!”
Thở dài một hơi, nam sinh Đinh hút liên tục hai điếu thuốc.
Trong lúc đó, nam sinh Giáp bỗng nhìn thấy phía trước có một đôi rất nổi bật, hắn đẩy tay nam sinh Ất đứng bên cạnh, “Này? Đó là Giang Tấn và Tần Hiểu lớp 2 phải không mày?”
Nam sinh Ất ghen tị, “Đúng vậy. Người ta giờ tự do rồi, tay cầm tay vào đại học H.”
Lúc này, cậu nam sinh Đinh – người muốn dùng vé xem phim để đổi lấy nụ hôn của Triệu Phùng Thanh, nhìn chằm chằm Tần Hiểu tò mò hỏi, “Con nhỏ Tần Hiểu kia xinh đẹp đến thế à?”
Nam sinh Ất: “Trông cũng ngon hàng mà.”
Nam sinh Bính: “Thì sao? Giang Tấn ngủ với nó rồi à?”
Vài nam sinh còn lại bật cười ha ha.
“Chắc là ngủ với nhau rồi, mặt mày rạng rỡ thế kia mà.” Nam sinh Đinh nhìn Giang Tấn và Tần Hiểu đi xa, nở nụ cười gian xảo lôi kéo đồng đội, “Tìm cơ hội đi, chúng ta chơi con nhỏ mọt sách đó một lần.”
Nam sinh Giáp: “Mày đừng lanh chanh, chuyện Viên Táo bị đuổi học mày quên rồi à?”
Nam sinh Ất: “Sắp thi đại học rồi, mày đừng gây rắc rối.”
“Chơi chút thôi mà.” Nam sinh Đinh nhảy từ trên bàn xuống, “Khó chịu cả tháng nay rồi, buồn bỏ mẹ. Đi dọa con nhỏ đó tí để giải khuây.”
***
Khoảng thời gian này Triệu Phùng Thanh chôn mặt trong đống bài tập đến hoa mắt chóng mặt. Học hành khó thật đấy, cô phải cố hết sức.
Nhưng cứ học được vài phút, cô lại ngồi thừ người ra cắn bút.
Giang Tấn quả nhiên chọn học đại học H ở thành phố B. Cô gái kia cũng được tuyển thẳng vào trường ở thành phố B. Nghe các bạn học nói, Giang Tấn và nữ sinh kia đang hẹn hò.
Họ đang hẹn hò…
Tuyệt thật đấy.
Cô rất hâm mộ nữ sinh ấy. Nếu Giang Tấn chỉ cần cười với cô một cái, cô cũng có thể vui vẻ cả ngày rồi.
Bởi vậy mới thấy, thích hắn thật sự chỉ là chuyện của một mình cô.
Vừa nghĩ vậy, đống câu hỏi trong đề thi lập tức trở nên lộn xộn trong đầu cô, cô đọc mãi cũng không hiểu gì.
Tiết tự học chưa kết thúc nhưng Triệu Phùng Thanh đã về từ sớm.
Đứng ngoài hàng rào sắt của sân thể dục, cô nhìn vào trong sân.
Cô đã từng gặp một thiếu niên kỳ lạ tại chính nơi này. Điều khó hiểu là cô lại nghĩ rằng, cậu ấy và cô là cùng một loại người.
Chỉ là một cái liếc mắt nhìn qua, rồi Triệu Phùng Thanh lại tiếp tục nhìn con đường trước mặt, nhưng trong lúc lơ lãng lại nhìn qua khu rừng ngay cạnh sân thể dục.
Khu rừng cây này là nơi phong thủy của cao trung A. Có những cây cổ thụ tồn tại hơn hai trăm năm nay, xanh tươi um tùm. Những cây khác cũng cành lá xum xuê. Mùa hè là nơi che nắng tuyệt vời còn ban đêm lại là nơi hẻo lánh u ám.
Triệu Phùng Thanh nhìn thấy nơi đó có ánh sáng.
Cô lôi kính ra, nhìn về phía rừng cây.
Quả thật có người đang ở đó. Xem ra, hình như là vài nam sinh đang vây quanh một người.
Triệu Phùng Thanh lập tức có suy nghĩ không hay. Cô chạy về phía rừng cây, sau đó nhắn tin cho Nhiêu Tử, “Tôi đang trong rừng cây, ông gọi thêm mấy anh em nữa tới đây tìm tôi.” Có thế nào, cô cũng không thể kích động được. Dù sao đây cũng là khu vực trong khuôn viên của cao trung A, ngoài cửa bên hông còn có bảo vệ. Cô đoán cả lũ kia là học sinh trong trường.
Mấy nam sinh trong rừng bỗng nhận ra động tĩnh, cả đám vừa quay ra nhìn thì ngây ngẩn cả người.
Triệu Phùng Thanh cũng dừng chân đứng lại.
Quả nhiên là người quen.
Đám người trong rừng cây quả nhiên là mấy nam sinh Giáp Ất Bính Đinh, còn nữ sinh kia chính là Tần Hiểu. Mấy nam sinh kia định dọa cô nên đã đã mua chuộc một học sinh lớp 2 gọi Tần Hiểu tới. cô nàng bị mắc mưu nên đến đây. Bốn nam sinh kia liền mở miệng chọc cô một trận, rồi ép cô đến khu rừng cây này.
Khi Triệu Phùng Thanh xuất hiện, Tần Hiểu đã nước mắt lưng tròng quanh khóe mắt, hai vai run lên vì bất lực.
Triệu Phùng Thanh đưa mắt đảo qua cả đám, “Chuyện gì vậy?”
Nam sinh Đinh nở nụ cười, “Không phải chị muốn quyến rũ Giang Tấn à, bọn em giúp chị dạy dỗ con nhỏ giả tạo này tí ấy mà.”
Nghe vậy, Tần Hiểu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Phùng Thanh, sau đó lắc đầu liên tục, liều mạng cãi lại: “Không đâu… tôi và cậu ta chỉ là bạn học thôi…”
Triệu Phùng Thanh không nhìn Tần Hiểu, mà lạnh lùng nhìn nam sinh Đinh, “Vớ vẩn. Đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu, gần đây trường học càng ngày càng nghiêm.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Nam sinh Đinh xoa xoa mũi mình, đột nhiên quay qua nhìn Tần Hiểu với bộ mặt dữ tợn, “Nếu mày dám nói lung tung, tao sẽ đánh cho mặt mày nở hoa.”
Tần Hiểu sợ tới mức không dám nói lời nào.
“Chuyện của tôi không nhờ mấy cậu giúp.” Triệu Phùng Thanh cũng không quên ánh mắt dâʍ ɭσạи của cậu nam sinh Đinh hồi xin đổi phiếu.
Nam sinh Đinh cũng nhớ lại chuyện đó, sắc mặt hắn nhất thời chuyển sang màu gan heo, nói một câu khó hiểu: “Thôi đi, ai mà không biết Giang Tấn chả thèm quan tâm đến chị.”
Triệu Phùng Thanh châm chọc một câu, “Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.”
Đúng lúc này, có một đám người chạy tới.
Nhiêu Tử dẫn theo vài nam sinh chạy tới. Vừa nhìn thấy tình huống bên này thì liền nhíu mày.
Sau khi Đại Hồ thấy rõ người đang co ro dưới gốc cây kia là Tần Hiểu thì gào lên, “Chúng mày đã làm gì cậu ấy rồi?”
Nam sinh Giáp: “Không làm gì cả… Chỉ dọa…dọa chút thôi.”
“Mày dọa cậu ấy cái gì? Cậu ấy đã vốn nhát gan rồi.” Đại Hồ nắm chặt quyền trong tay, trừng mắt nhìn bốn nam sinh Giáp Ất Bính Đinh, “Chúng mày mà động đến cậu ấy lần nữa, tao đánh chết chúng mày.”
Thấy hộ hoa sứ giả đã xuất hiện, Triệu Phùng Thanh cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Cô xoay người đi thẳng.
Nhiêu Tử tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Bà quan tâm chuyện đó làm gì?”
“Tôi nhìn không vừa mắt.” Một đám người cậy đông hϊếp yếu, là hành vi hèn nhát nhất. Chẳng quan tâm người bị bắt nạt có phải Tần Hiểu không thì cô cũng không thể bỏ mặc được.
Tần Hiểu cũng không có gan nói lại chuyện đêm nay cho thầy giáo vụ.
Mọi chuyện lại sóng êm biển lặng như cũ. Ngoại trừ việc Tần Hiểu đột nhiên tặng cho Đại Hồ một tấm bưu thϊếp.
Đó là tấm bưu thϊếp vô cùng bình thường nhưng lại khiến Đại Hồ mừng muốn chết.
Triệu Phùng Thanh nhớ lại câu “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn học thôi” của Tần Hiểu. Điều này chứng tỏ, Giang Tấn thật ra không có bạn gái.
Hy vọng của cô lại được thắp lên.
Tương Phù Lị thấy thế liền nói, “Hai người này đều trúng tà rồi.”
***
Gần cuối tháng sáu là kỷ niệm ngày thành lập trường của cao trung A.
Dựa theo thông lệ năm ngoái, sau khi kỳ thi dại học kết thúc vào đầu tháng sáu thì đám học sinh rất rảnh, chỉ là những học sinh xuất sắc của khóa sẽ phải tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường.
Đầu tháng năm đám học sinh lớp mười hai đã bắt đầu chuẩn bị các tiết mục văn nghệ của mình.
Ngay từ đầu Triệu Phùng Thanh đã đi đăng ký tiết mục. Lý do của cô vô cùng đơn giản, cô muốn nhảy một điệu nhạc vì Giang Tấn. Hoạt động lớn thế này, mấy cô cậu học sinh giỏi nhất định sẽ phải tham gia.
Đại Hồ nói, cô là ‘Biết rõ trên núi cỏ hổ, còn hăng hái lên núi gặp hổ’.
Triệu Phùng Thanh đâu quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cô chọn một khúc nhạc, muốn mượn dịp này liếc mắt đưa tình với Giang Tấn, nếu ánh mắt Giang Tấn có thể nhìn cô vài giây, cô đã mãn nguyện rồi.
Muốn chọn thể loại vũ điệu cũng hơi khó.
Nếu là sεメy thì cô không muốn những nam sinh khác nhìn đã mắt. Nếu là kiểu hoạt bát, cô lại muốn để Giang Tấn được ngắm đôi chân dài và vòng eo thon của mình. Cuối cùng cô quyết định sẽ cân bằng giữa cả Giang Tấn và đám nam sinh.
Triệu Phùng Thanh túm tóc lên, soi mình trong gương hồi lâu.
Đợi sau này bắt được hắn rồi, cô nhất định sẽ nhảy một điệu thật quyến rũ cho hắn xem. Tốt nhất là có thể khiến hắn mê mẩn cô muốn buông mà không được.
Chuyện tiết mục đó, Triệu Phùng Thanh suy nghĩ nguyên một buổi tối.
Ngày hôm sau cô lại vùi đầu vào luyện đề thi.
Thời gian để cô học hành không còn nhiều lắm, từ giờ đến kỳ thi đại học cũng chỉ còn lại một tháng nữa.
Trước kỳ thi đại học ba ngày, cao trung A thông báo cho cả khối mười hai nghỉ.
Trong những ngày ấy, nói thêm gì nữa có vẻ cũng đều là thừa. Các giáo viên cũng chỉ nhắc nhở các học sinh phải kết hợp học và chơi sao cho tâm lý thoải mái. Cùng với khẩu hiệu cố lên, cố lên, cố hơn nữa!
Lúc ra khỏi phòng học, Tương Phù Lị nhìn về chỗ ngồi của Viên Táo bên lớp 12_6 nói: “Viên Táo còn chưa tốt nghiệp trung học.”
Triệu Phùng Thanh vỗ vỗ bả vai cô, “Cậu ta định sau này thế nào?”
“Theo tao đi du học nước ngoài, những chuyện khác để sau rồi tính.”
Đại Hồ uốn éo đi tới hỏi, “Chị Lị, Thanh Nhi, có muốn đi uống rượu không?”
Tương Phù Lị liếc hắn một cái xem thường, “Hôm nay ông chưa uống thuốc à? Mấy giờ rồi còn đòi đi uống rượu.”
“Không phải thầy nói chúng ta nên biết kết hợp chơi với học đấy à.” Đại Hồ cười ngượng.
“Tao về nhà.” Triệu Phùng Thanh kéo khóa áo khoác lên, rồi đội chiếc mũ lông, “Tao còn một tập đề phải làm.”
“Mày thật là…” Tương Phù Lị nghẹn chữ “Ngốc” kia trong họng cuối cùng cũng nuốt xuống.
Tình cảm thanh xuân ngây ngô có lẽ luôn ngốc như vậy đấy.
Đừng nói Triệu Phùng Thanh, ngay cả Tương Phù Lị cũng chẳng dám nói mình không ngốc.
Mấy ngày thi đại học của con gái, ba Triệu mẹ Triệu thật sự rất lo lắng, cả hai đều ngừng hết công việc và các buổi xã giao, ở nhà hầm thuốc bổ cho con gái. Sau đó an ủi con gái phải thật thoải mái để ứng chiến.
Kỳ thi đại học hồ đồ của Triệu Phùng Thanh cuối cùng cũng trôi qua.
Có không ít câu cô đọc mà chả hiểu gì, chỉ biết nhắm mắt chọn bừa. Cứ những câu quá khó, cô lại viết lung tung cho qua.
May mắn là lần này thi toán lý hoá cũng có vài câu tương tự như mấy câu cô học thuộc. Đương nhiên, dù có tương tự thế nào vẫn có những điểm khác biệt. Nhưng cô bất chấp tất cả, thay lại số liệu theo công thức cô nhớ, viết đáp án ra đơn giản như vẽ hồ lô.
Cho đến khi kết thúc môn cuối cùng, Triệu Phùng Thanh bước ra khỏi trường thi mà thở phào một hơi.
“Chỉ mong mọi chuyện sẽ ổn.”
Cô nghĩ rằng, dù sao cũng chỉ là ở chung một thành phố với Giang Tấn thôi mà.
Mong muốn sâu sa hơn chính là theo đuổi được hắn.
Cô cười cười ngừng ảo tưởng. Bởi vì cô hiểu, nếu bạn nghĩ càng nhiều thì sẽ càng dễ bị hiện thực phũ phàng tát cho một cái.
Sau đó, cái tát này liền đúng hẹn mà tới.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phùng Thanh
- Chương 9: Cái tát đúng hẹn mà tới