Giang Tấn chọn căn hộ có ba phòng đơn giản. Ngoại trừ thư phòng dùng chung, thì hai phòng riêng kia đều có phòng tắm, hắn và Triệu Phùng Thanh chia nhau mỗi người một phòng.
Triệu Phùng Thanh thấy thế thì cảm thấy rất yên tâm.
Nhà trọ của cô đến tháng mười hai này mới hết hạn thuê. Cho nên ban đầu cô chuyển những đồ sinh hoạt hàng ngày sang trước, còn lại thì cứ từ từ dọn sau.
Một ngày nào đó Triệu Phùng Thanh gọi điện thoại về nhà, báo cho ba mẹ biết chuyện chuyển nhà.
Ba Triệu chỉ nói một câu, “Chú ý an toàn.”
Mẹ Triệu thì tươi cười, “Có rảnh thì hai đứa vê nhà ăn cơm, cho ba con gặp mặt một lần mà biết thằng bé ấy đẹp trai cỡ nào. Hôm khác mẹ mang bánh chiên củ cải qua, để hai đứa có đồ ăn buổi sáng đi làm.”
Ba Triệu ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, “Con bé nói chỉ nó chuyển nhà thôi mà.”
Mẹ Triệu che loa điện thoại, “Chắc chắn là sang sống cùng cậu kia.”
Ba Triệu nói: “Chúng ta đoán là đoán thế nhưng đừng nói thẳng vậy.”
Mẹ Triệu hiểu chuyện, hỏi địa chỉ mới nhà Triệu Phùng Thanh, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Mẹ Triệu thầm nghĩ về khu chung cư ở đoạn ấy liền hỏi, “Khu chung cư ấy cũng phải mười vạn một căn ấy nhỉ?”
“Bao nhiêu phòng?”
“Con gái nói ba phòng.”
“Chỗ ấy là Tòa hai nên phải hơn mười hai vạn.” Ba Triệu nhắc: “Chỗ bà nói hơn mười vạn là tòa một.”
“Ôi, lão Triệu à.” Mẹ Triệu vỗ vỗ đùi ba Triệu, “Chúng ta mau chuẩn bị đồ cưới cho con gái đi thôi.”
“Làm gì?”
“Đằng trai ra tay một cái là hơn mười vạn, đồ cưới nhà chúng ta, ít nhất cũng phải hơn tám vạn đấy.”
“Hai bên còn chưa bàn chuyện kết hôn, bà cứ làm quá lên.” Ba Triệu bình tĩnh, “Đợi nhà trai chính thức ngỏ lời với chúng ta đã rồi tính. Cứ ai nhiều tiền là cưới được con gái tôi à?”
Mẹ Triệu bực mình đành bỏ mặc ba Triệu đi làm bánh củ cải chiên.
***
Triệu Phùng Thanh mới chuyển đến vài ngày.
Mọi chuyện vẫn cứ bình thường như mọi ngày.
Đi làm thì có Giang Tấn đưa đón, cuối cùng cô cũng không cần bon chen trên tàu điện ngầm nữa.
Cô và Giang Tấn ở hai phòng riêng, chỗ chạm mặt cũng chỉ ở phòng khách và thư phòng.
Hai người thỉnh thoảng sẽ nắm tay, khi nào giận nhau thì lại hôn vài cái làm hòa.
Cô cảm thấy, kỹ thuật hôn của Giang Tấn càng ngày càng tốt, cô dần dần thích cái cảm giác hắn nuông chiều cô thế này.
Giang Tấn hôn cô xong sẽ nhìn cô thật lâu, sau khi nhìn thì lại quấn lấy cô lần nữa.
Có đôi lúc hôn đến không ngừng được, sau khi cô hoàn hồn thì tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề. Giữa lúc thất điên bát đảo cũng chẳng biết hắn đã chạm vào đâu nữa.
Tối thứ năm, Giang Tấn tham gia tiệc nên về muộn.
Trong thời gian này ngày nào Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn cũng ôm hôn nhau nhưng cô chẳng cảm thấy đau.
Cô thầm nghĩ, có phải mình đã khỏi hẳn bệnh rồi không.
Triệu Phùng Thanh đi vào thư phòng, tìm ba đoạn phim kia xem lại.
Xem đến video thứ hai.
Cuối cùng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô quay lại video đầu tiên kia, xem một lúc thì đột nhiên cảm thấy, video này không còn đẹp như cô vẫn nghĩ nữa.
Nam nhân vật chính không đẹp trai bằng Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh tìm một khoảnh khắc nam chính đẹp trai nhất rồi ấn tạm ngừng video.
So ra vẫn kém Giang Tấn.
Cô đi ra mở tủ lạnh tìm đồ ăn.
Đúng lúc Giang Tấn vừa về, “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, giờ là thời gian ăn đêm.” Hai tay cô bưng đĩa hoa quả, vì thế xoay người liền dùng mông hẩy đóng cửa tủ lại.
Hắn liếc qua mông cô một cái, sau đó đi luôn.
Triệu Phùng Thanh đi vào phòng bếp gọt hoa quả.
Giang Tấn vứt tài liệu làm việc trên bàn trong thư phòng, phút bất chợt hắn liền nhìn hình ảnh đang tạm ngừng trên màn hình máy tính của cô, một phụ nữ đang chống tay trên giường, một người đàn ông đứng sau cô ta.
Màu sắc dịu dàng, mơ mờ ảo ảo.
Giang Tấn tháo cúc áo sơ mi đi ra thư phòng.
Triệu Phùng Thanh mặc áo cộc tay quần đùi, đang đứng trước bàn trà, cầm một miếng lê cắn to một cái.
Lại cắn một lần nữa là hết một miếng.
Hắn tiến tới cầm một miếng lên ăn, “Ngọt không?”
“Ngọt.” Cô cười gật đầu.
Giang Tấn ra vẻ muốn đút cho cô ăn.
Cô nghiêng người qua mà há miệng.
Hắn vứt miếng lê kia vào đĩa trái cây rồi nhào tới ôm chầm lấy cô, hôn một cái thật cuồng nhiệt.
Triệu Phùng Thanh hừ một tiếng.
Hắn hôn quá nhanh lại mạnh mẽ, đôi bàn tay giữ chặt lấy eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích người nổi. Vì bị tấn công quá bất ngờ nên cô không còn đường lùi, chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Cuối cùng Giang Tấn cắn một cái thật mạnh vào môi dưới của cô sau đó ôm chặt lấy cô, lúc ấy cái cảm giác mất khống chế trong lòng mới dần tiêu tan.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy bản thân suýt chút nữa đã chết ngạt vì thiếu khí, cô thở hổn hển.”Giang tổng, anh đừng ôm chặt thế...”
Hắn nghe rõ tiếng cô nói, tuy nhiên vẫn không nhúc nhích.
Càng ở gần cô, lý trí của hắn lại càng yếu.
Giang Tấn lui tới với mấy kẻ ăn chơi trác táng nên không tránh khỏi có lần bị phụ nữ mê hoặc.
Dù mấy cô nàng đó có cởi sạch đồ đứng trước mặt hắn, hắn cũng lạnh lùng mà đối mặt.
Chẳng phải hắn không có du͙© vọиɠ, chỉ là cảm giác khao khát ấy chưa đến điểm giới hạn. Chuyện vận động trên giường ấy vừa tốn thời gian và sức lực, lại chỉ tìm được chút kɧoáı ©ảʍ nhất thời.
Còn khi hắn tập trung vào công việc một phút lại mang về giá trị vượt xa một tiếng khi ở cạnh những người phụ nữ ấy.
Thế thì chẳng bằng về nhà ngủ sớm còn hơn.
Hắn lãng phí phần lớn thời gian trên người Triệu Phùng Thanh, còn cùng cô làm rất nhiều chuyện nhàm chán. Nhưng một phút ở cạnh cô lại có giá trị nhiều hơn một tiếng làm việc của hắn.
Từ bề ngoài đến tính cách của người con gái ấy cứ liên tục lật đổ lý trí của hắn.
Hắn muốn cô.
Mỗi lần nghĩ đến việc cô đang ngủ ở phòng bên cạnh, hắn lại hận không thể lột sạch quần áo cô mà vùi mình trên người cô.
Tuy nhiên đó chỉ là nghĩ mà thôi.
Càng nghĩ lại càng nóng người, phải nhịn!!!.
Chỉ là hắn không biết, chữ nhẫn nằm trên thanh đao kia, khi nào sẽ rơi xuống đây?.
Giang Tấn buông Triệu Phùng Thanh ra, sau đó không rên một tiếng đi thẳng về phòng mình rồi đóng chặt cửa lại.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy hắn có gì đó hơi lạ, liền quan tâm tới phòng hắn gõ gõ cửa.
Bên trong chỉ truyền đến giọng lạnh lùng của Giang Tấn: “Xéo.”
Cô tức đến mức đập cửa, “rầm rầm rầm” ba cái, vừa đập vừa mắng từng chữ, hợp lại chính là: “Đồ thần kinh.”.
Sau khi Giang Tấn tắm rửa xong đi ra, Triệu Phùng Thanh đang ngồi chơi game ngoài thư phòng.
Hắn tựa người vào thành cửa, lạnh lùng nói, “Em xem phim đen ít thôi, phóng to màn hình rồi pause lại làm gì, vì du͙© vọиɠ không được thỏa mãn à?”
Lúc này cô mới nhớ, hóa ra màn hình cô dừng lại vừa nãy đã bị Giang Tấn nhìn thấy. Cô bĩu môi, “Tôi xem là vì nam chính đấy chứ. Đó là góc độ nhìn anh ấy đẹp trai nhất, góc bốn lăm độ.”
Vẻ mặt Giang Tấn khó chịu.
Triệu Phùng Thanh đã quen với kiểu nắng mưa thất thường của hắn. Cô đã từng lên mạng tìm hiểu rồi, những người đàn ông thận hư đều thế cả, rất dễ buồn bực tức giận vô cớ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đánh dã trận.
Cô liếc mắt nhìn hắn, “Giang tổng, anh sao thế?”
“Sao em lại dùng nhân vật nam?”
Lần đầu tiên Giang Tấn thấy cái nick “Hổ khu chấn động” này anh còn tưởng rằng mình lấy nhầm tài khoản rồi.
Triệu Phùng Thanh có một thói quen xấu, chính là mật khẩu của các tài khoản diễn đàn game online đều lưu lại trong hòm thư cá nhân.
Giang Tấn nhìn địa chỉ mail trên CV xin việc của cô thì không nhịn được bèn hack vào xem qua một chút.
Hắn không có thời gian rảnh để chơi game online, nên đành phải để Lãnh trợ lý lập tài khoản luyện lên cấp cao nhất. Lãnh trợ lý quả là một người kỳ lạ, để chiếm ưu thế, cậu ta giả làm nhân vật nữ. Khi Giang Tấn nhận lại tài khoản, thì Mỹ Thạch Như Ngọc đã trở nên rất nổi tiếng trong giới nam game thủ rồi.
Triệu Phùng Thanh trả lời: “Bởi vì tôi muốn chiến thắng bằng thực lực của bản thân.”
“Chỉ với mình em á? Đúng là ngốc.” Hắn thấy cô chưa tẩy trang thì liền lau lau chút phấn ở chỗ mấy nốt mụn của cô.
Cô hung dữ lườm hắn, “Đừng làm phiền tôi.”
Đúng là những lời này của Giang Tấn mới khiến Triệu Phùng Thanh nhận ra bản thân mình quả là ngốc.
Trước mặt mấy người Nhiêu Tử cô luôn tỏ ra rất bình thường.
Thời gian này ở cạnh Giang Tấn, lối tư duy của cô có vẻ càng ngày càng kỳ quái. Có lẽ là vì lây bệnh thần kinh của hắn.
Cũng trong khoảng thời gian này, Tương Phù Lị đi du lịch khắp nơi trên thế giới, nên thường xuyên đăng status chia sẻ cảm xúc.
Một ngày nào đó, cô ấy đăng một status trên weibo như sau: “Mức độ hạnh phúc của một người phụ nữ tỉ lệ thuận với độ ngốc của cô ấy.”
Triệu Phùng Thanh hỏi: “Giải thích thế nào?”
Tương Phù Lị đáp: “Vì được đàn ông chiều quá chứ sao.”
Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, Giang Tấn có chiều mình quá không?
Hình như là có. Hơn nữa, cô còn có chút cảm giác kiêu vì được chiều ——
***
Năm nay đại hội thể dục thể thao của cao trung A được chuyển sang tổ chức vào giữa tháng mười một. Mấy ngày trước khi diễn ra hội thể thao, có mấy nữ sinh tới đây mua sách, tình cờ cả hai lại tán ngẫu với nhau về truyền thuyết trong trường.
Triệu Phùng Thanh nghe xong liền nở nụ cười.”Cao trung A còn có truyền thuyết cơ à?”
“Có chứ có nhiều thuyết lắm dì ạ.” Nữ sinh kia hạ giọng nói có vẻ vô cùng thần bí, “Còn có truyền thuyết về mà quỷ nữa kìa.”
Triệu Phùng Thanh chau mày, “Cao trung A làm gì có ma?”
Nữ sinh kia gật gù, “Là một con quỷ không có mặt, luôn xuất hiện trước hội thể thao vài ngày.”
Cô nữ sinh bên cạnh cũng chen mồm vào nói tiếp: “Tức là trong vòng mấy ngày nữa thôi.”
Triệu Phùng Thanh nghiêm túc nói, “Mấy đứa phải cẩn thận đấy.”
Hai nữ sinh kia quay ra nhìn nhau rồi cười nói, “Dì à mấy chuyện đó toàn lừa gạt thôi, chúng tôi không tin đâu.”
Triệu Phùng Thanh trợn mắt, học sinh thời này chẳng thú vị chút nào cả.
Hai ngày sau, Triệu Phùng Thanh lại nghe được một câu chuyện khác về con quỷ hội thể thao.
Nữ sinh ấy nói, con quỷ ấy chẳng phải không có mặt mà là mặt nó rất đáng sợ. Nó mạnh mẽ như báo, khát máu tựa như sói lại gϊếŧ người như ngóe.
Triệu Phùng Thanh vẫn rất nghiêm túc nhắc, “Mấy đứa phải cẩn thận đấy.”
Sau khi tan làm, cô khóa chặt cửa tiệm rồi đi ra cửa hông của cao trung A chờ Giang Tấn.
Trong lúc vô tình cô ngước mắt lên nhìn tán cây cổ thụ phía bên kia bờ tường.
Phía trên những cành lá tươi tốt kia là mặt trăng thật tròn.
Hình ảnh này khiến cô đột nhiên nhớ ra con ma trong cao trung A là mọi người đang đồn là nói về ai.
***
Lớp mười hai năm ấy, đại hội thể thao của cao trung A diễn ra vào cuối tháng chín. Cái hồi mà cô còn chưa hỏi thăm được tên của cậu nam sinh gặp mặt ở văn phòng giáo viên ấy.
Rất nhiều học sinh chờ đợi hội thể thao này, bởi vì hôm ấy là hôm được nghỉ học danh chính ngôn thuận.
Hàng năm Triệu Phùng Thanh đều chọn hạng mục chạy, năm nay cũng không ngoại lệ..
Đại Hồ đăng ký đẩy tạ, ngày nào cũng nâng tạ lên lên xuống xuống hô hào: “Chúng mày phải tiếp sức cho tao đấy.”
Viên Táo và Nhiêu Tử cùng mấy người anh em nữa tham gia đấu bóng.
Tương Phù Lị không thích vận động, nên đành phụ trách lập đội cổ động viên.
Triệu Phùng Thanh ngày thường cũng hay tập chạy. Một tuần trước khi đại hội thể dục thể thao diễn ra, cô lợi dụng thời gian tự học buổi tối để đi tập chạy, coi như tập luyện cho cuộc thi.
Trong sân chạy của cao trung A, lúc trời chạng vạng tối thì rất náo nhiệt, đến hơn chín giờ thì đã vắng tanh vắt ngắt. Đúng chín rưỡi sân chạy sẽ đóng cửa.
Tiết tự học buổi tối của khối lớp mười hai kết thúc lúc chín giờ bốn mươi phút.
Triệu Phùng Thanh thường tập chạy lúc chín giờ. Chạy hai mươi phút rồi cô mới về.
Mấy hôm trước đó đều chạy rất bình thường. Đến hôm thứ tư, trên đường băng bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Khi cậu ta xuất hiện, Triệu Phùng Thanh suýt chút nữa tắc thở vì sợ.
Cậu thiếu niên ấy đeo một cái mặt nạ trắng toát. Chỉ để lộ một cặp mắt đen thui và một lỗ khí thông với mũi để thở.
Tự nhiên xuất hiện giữa đường băng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Triệu Phùng Thanh quay đầu liếc chiếc mặt nạ của cậu ta rồi cô đột nhiên tăng tốc chạy vụt lên.
Cô càng chạy càng xa còn cậu ta thì vẫn thế giữ nguyên tốc độ chạy của mình.
Cô chạy được một lúc sau đó ngừng lại quay đầu nhìn cậu ta.
Đợi đến khi cậu ta chạy đến gần mình, cô khẽ nhếch đuôi mắt, trong đêm tối trông thật quyến rũ “Bạn học, xin chào.”
Cậu ta chẳng nói gì cứ tiếp tục chạy. Lúc hai mắt thoáng chạm nhau, xuyên qua chiếc mặt nạ kia là hai chiếc động tối đen cứ nhìn cô chăm chú.
Cảm giác thật âm u.
Cô thấy cậu ta đã đi xa liền hét lên “Cậu kia, cậu là người hay quỷ vậy?”
Giọng cô cũng khá trầm, còn sợ cậu không nghe thấy nên câu vừa rồi cô mới cố ý hét lên như thế.
Âm thanh xuyên qua đường chạy vang vọng tới cả tới khu rừng bên kia.
Cậu ta bỗng dừng bước quay đầu lại nhìn cô.
Trên người cậu là bộ đồ đen rộng thùng thình, dáng người không thấy rõ lắm, chỉ có chiếc mặt nạ trên mặt là màu trắng bệch kinh khủng.
Triệu Phùng Thanh chạy đuổi theo, đang định từ từ quan sát cậu thì bỗng trong rừng lóe lên một tia sáng, ngay sau đó là tiếng gào thét của thầy giáo vụ:” Sân bóng chín rưỡi đóng cửa, hai em một nam một nữ ở đây làm gì?”
Đang ở sân chạy thì cô làm gì? Dĩ nhiên là chạy rồi.
Triệu Phùng Thanh đang định cãi lại thì cậu thiếu niên bên cạnh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô chạy nhào về phía trước.