Chương 4

"Ai nói không hoang đường chứ!"

Đêm khuya, ánh đèn trong căn phòng chính của Hi Vương phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng. Một phụ nhân xinh đẹp mặc áo choàng lụa đỏ thẫm tựa vào gối, nước mắt lã chã tuôn rơi.

"Đáng thương cho Linh nhi, đột nhiên ngã bệnh ngay trước hôn lễ của Hành nhi, phải lánh mình đến Thanh Sơn tự, nghe nói giờ đã gầy trơ xương..."

Tuân Vân Linh và Bùi Mộc Hành là thanh mai trúc mã, ngày ngày đến Hi Vương phủ vấn an. Hi Vương phi coi nàng như thân sinh, trong lòng đã sớm xem nàng là nhi tức. Khóc một hồi, nghĩ đến Bùi Mộc Hành mất đi lương phối, Hi Vương phi không cam lòng, nghiến răng nói:

"Bệ hạ có mười bảy hoàng tôn, người nào thành thân cũng là vọng môn quý nữ tiện thị trọng thần, chỉ riêng Hành nhi của chúng ta... lại phải lấy nữ nhi của một chủ sự ngũ phẩm..." Bà càng nói càng tức giận, lông mày nhíu lại thành một đám mây u ám, không tan được. "Chàng không thấy mấy tỷ muội hôm nay, từng kẻ đều cười trên nỗi đau của người khác, trong bông có kim đấy. Cả đời ta chưa từng thấy nhục nhã như hôm nay!"

Mỗi lần nghĩ đến gốc gác Từ gia, Hi Vương phi lại thấy đau đớn trong lòng, thở không ra hơi.

Tổ tiên Từ gia vốn là thương nhân, sau này giàu có đã mua quan để vào hàng ngũ quan lại, nhưng vẫn bị người dân địa phương xa lánh. Mãi đến khi Từ phụ đỗ tiến sĩ, Từ gia mới dần dần đứng vững ở Kinh Châu. Sau đó, Từ chủ sự nhặt được mộ cơ hội làm quan từ cuộc tranh giành quyền lực giữa Thái tử và Tần vương, được điều đến kinh thành làm quan.

Xuất thân như vậy, thật sự không xứng với gia thế Hi Vương phủ.

Hy vương ngồi bên cạnh hiểu rõ nỗi uất ức của thê nhi, khẽ thở dài. Im lặng một lúc, ông đưa tay lau nước mắt cho thê tử, vừa an ủi vừa khuyên nhủ:

"Người ngoài hồ đồ chế nhạo vương phủ chúng ta, sao nàng cũng hồ đồ theo thế? Nàng thật sự cho rằng là bệ hạ say rượu lỡ lời sao?"

Vương phi khẽ giật mình, hàng mi vẫn còn vương lệ, khàn giọng hỏi, "Ý chàng là sao?"

Vương gia vuốt râu thở dài, "Bệ hạ tuổi đã cao, gần đây càng thêm đề phòng, người chắc hẳn thấy ta chọn nữ nhi của Các lão cho Hành nhi, trong lòng lo ngại, bèn mượn cớ say rượu ban hôn cho Hành nhi, nói là say rượu lỡ lời, thực chất là cảnh cáo vương phủ chúng ta đấy."

"Thôi nào, than vãn đủ rồi, người mới đã vào cửa, dù thế nào cũng không được làm mình làm mẩy, không được làm bệ hạ phật lòng nữa."

Hi Vương phi bờ môi run rẩy, không nói nên lời.

Bùi Mộc Hành quả thực là đích tôn được Hoàng đế coi trọng nhất, nhưng Hoàng đế chỉ cho phép Bùi Mộc Hành thể hiện tài năng chứ không cho phép hắn vượt khỏi tầm kiểm soát. Gần đây triều đình dậy sóng, Thái tử và Tần vương tranh đấu kịch liệt, mắt thấy long thể suy yếu, Bùi Mộc Hành cũng muốn mượn chuyện hôn nhân để thăm dò thái độ của Hoàng đế đối với Hi vương phủ. Nay kết quả đã rõ ràng, lại không phải là điều hắn mong muốn.

Gian Tây ánh đèn lờ mờ, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, hẳn là Bùi Mộc Hành đang xử lý công vụ, Từ Vân Tịch lại ngủ rất say.

Nàng nửa đời lang bạt kỳ hồ, đã quen với việc vừa chạm gối là ngủ, cho dù là những ngày binh hoang mã loạn, nàng cũng ngủ ngon cả đêm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mưa tạnh trời quang, không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt của buổi sớm.

Từ Vân Tịch nhìn căn phòng xa lạ, xua tan cảm giác bàng hoàng trong lòng, để Ngân Hạnh hầu hạ nàng thức dậy, qua tấm rèm châu, nàng nghe thấy tiếng động từ đại sảnh, sững sờ một lúc liền vội vàng thu dọn chỉnh tề, đi vòng qua bình phong, lại thấy Bùi Mộc Hành đã ngồi sẵn ở đại sảnh chờ nàng.

Nam tử cao lớn thay một bộ thường phục màu đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn sau bàn, trước mặt hắn bày biện hơn mười món ăn sáng, đĩa ngọc xếp chồng lên nhau, màu sắc hương thơm đều đủ cả, đều là những món ngon mà Từ Vân Tịch không gọi tên được.

Nàng đến ngồi đối diện Bùi Mộc Hành, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng Tam gia.