Chương 2

Ngân Hạnh cúi người đứng trước sập, mắt trông mong nhìn Từ Vân Tây, đầy vẻ lo lắng, "Tuân nhị cô nương này Tam công tử thanh mai trúc mã, nhất định là tình thâm nghĩa trọng, người xem, đã gần giờ Tý mà Tam công tử vẫn chưa trở về, chả lẽ là không muốn vào động phòng?"

Từ Vân Tây vẫn chưa quen với ánh sáng rực rỡ trong phòng, tầm nhìn hơi mờ, bèn xoa xoa mắt rồi quay qua nhìn, thấy Ngân Hạnh rưng rưng nước mắt nên an ủi:

"Sẽ không, hoàng thượng đã ban hôn, hắn nhất định sẽ xuất hiện. Mà dù không đến cũng chẳng sao cả."

Giọng nói của nàng vẫn bình thản lạnh nhạt.

Ngân Hạnh nhìn tân nương xinh đẹp như hoa Từ Vân Tây đang ngồi trên giường cưới, lại liếc nhìn căn phòng tân hôn lạnh lẽo, trong lòng trào dâng một nỗi chua xót.

Từ khi bước vào Vương phủ hôm nay thì đã nghe tin Hi Vương phi lâm bệnh, hôn yến trong phủ do Đại Thiếu phu nhân Tạ thị chủ trì, cả hôn yến trang nghiêm cẩn có thừa, vui mừng không đủ. Thông thường, khi nhà thường dân thành thân thì họ hàng, bạn bè đều đến náo động phòng, nếu không thì cũng có tiểu cô tử chưa xuất giá ở bên bầu bạn.

Hi Vương phủ thì hay thật, đưa người vào phòng tân hôn là xong lễ, tân nương ngồi đây cô đơn lẻ bóng, không ai hỏi han, sự phô trương bên ngoài chỉ dành cho Hoàng đế xem chứ mọi người trong phủ đều không ưa thích cuộc hôn nhân này.

Chuyện đó cũng thôi, giờ đây đã chờ gần hai canh giờ mà vẫn không thấy bóng dáng tân lang, thật khiến người ta sầu sát lông mày.

Lời ra tiếng vào của dân gian, phu gia lạnh nhạt, nhưng Từ Vân Tây không hề than vãn một tiếng, nàng vẫn luôn nở nụ cười trên môi, dịu dàng khuyên nhủ nha hoàn:

"Ngươi rót cho ta một chén trà trước đi, chúng ta đợi thêm một lát nữa.”

Từ Vân Tây đang định xoa bóp cánh tay nhức mỏi thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ dưới hiên nhà vọng lên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vững vàng, là bước đi của nam nhân.

Từ Vân Tây liếc nhìn Ngân Hạnh một cái, Ngân Hạnh hiểu ý, lặng lẽ rút lui sang một bên.

Từ Vân Tây chống tay lên ngọc hốt (thẻ ngọc) ngồi xuống, chờ Bùi Mộc Hành đến.

Chốc lát sau, cánh cửa bị đẩy ra, ánh đèn vàng ươm tràn vào hòa quyện với ánh đỏ, tạo nên những mảng sáng tối lung linh, một thân ảnh cao gầy bước vào.

Ngay sau đó, một cơn gió lạnh tràn đến, quét tan đi bầu không khí ấm áp trong phòng.

Nến đỏ lung linh, mưa bụi càng nặng, gió nhẹ nhàng thổi vào, quét qua vạt áo thêu Loan Phượng thanh sắc của Từ Vân Tây, ý lạnh trên người Từ Vân Tây càng nặng, rùng mình một cái, cầm thẻ ngọc quay về phía người đến, đứng dậy thi lễ.

Bên tai vang lên tiếng động rất nhỏ, đôi ủng đỏ đế đen có hoa văn mây dừng lại dưới rèm châu, một lát sau, tiếng gió bỗng chốc im bặt, trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Người nọ dừng một lát rồi chậm rãi bước vào, mang theo hơi sương lạnh buốt.

Từ Vân Tây khẽ liếc mắt nhìn.

Ánh lửa lờ mờ nơi góc tường hắt lên những mảng sáng tối trên khuôn mặt thanh tú lập thể của hắn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn ẩn sau vệt bóng râm, ngạo nghễ lướt qua người Từ Vân Tây nhưng không dừng lại, chỉ nhàn nhã đáp lễ rồi ngồi xuống chiếc ghế thái sư chạm trổ mây đỏ dưới bình phong, hàng mi dài khẽ khép lại, lộ ra vẻ mệt mỏi khó phát giác.

Từ Vân Tây ra hiệu cho Ngân Hạnh rót trà cho Bùi Mộc Hành, sau đó lui ra.

Phu thê hai người im lặng đối diện nhau, hồi lâu không ai mở lời.

Bùi Mộc Hành nhíu đôi mày kiếm, không nhìn đến tách trà mà vô tình ngước mắt lên, nhìn ngọn nến lung linh, có chút thất thần.

Hắn đã ở trong căn phòng này hai mươi năm, nhưng giờ đây mọi thứ đều toát lên vẻ xa lạ.

Bố cục thay đổi hoàn toàn, gian Đông thứ vốn rộng rãi thoáng mát nay được bổ sung thêm nhiều đồ dùng của phụ nhân, như bàn trang điểm gỗ hồng chạm trổ đá quý, giường quý phi tử đàn chất đầy hộp đồ cưới đủ màu sắc... gương mặt xa lạ e ấp ngồi trên giường tân hôn... Bùi Mộc Hành xoa ấn đường đang nhói đau, nhắm mắt không nói gì.