Chương 12-2: Báo ân 12 (tt)
edit: Lựu ĐạnĐược nam nhân dạy dỗ cùng vỗ về chơi đùa, Mật Nhi ngày càng ướŧ áŧ như trái cây chín mọng chọc người thèm
nhỏ
dãi.
Trương ma ma nhiều lần nhìn chăm chăm vào bộ ngực lớn của nàng đến phát ngốc, dần dần nhận thấy mỗi bước chân phu nhân
đi
là đôi thỏ lớn trước ngực cũng tâng lên tâng xuống, mông to, eo
nhỏ
cũng uốn a uốn éo,
rõ
ràng là bị nam nhân đêm đêm chơi đùa
yêu
thương vô số lần.
Trong viện này cũng chỉ có
một
nam nhân là nhị gia, thân dưới tàn phế sao có thể làm ra được chuyện này.
Trương ma ma bắt đầu để ý, rồi
một
đêm nọ khi ngủ chưa sâu, bỗng nhiên nghe được tiếng động kỳ quái ở phòng cách vách vang lên, vội xốc chăn đứng dậy
đi
xem thử, đâm thủng giấy
trên
ô cửa sổ, liền nhìn thấy trong phòng đen như mực, giường màn run run lắc lắc, bên trong có hai bóng người dây dưa như như cái bánh quai chèo.
Vẫn là lần đầu nhìn thấy chuyện này, Trương ma ma sợ đến mức nhanh tay che lấy miệng, trong lòng tim nhảy như đánh trống, lại
một
chút cũng
không
nghĩ là nên rời khỏi chỗ này, hai mắt nhìn chăm chăm vài bên trong, trăng sáng
trên
đỉnh đầu soi rọi vào trong màn giường, soi thẳng vào da tịt đẫy đà non mềm như tuyết của nữ nhân, tóc mai đen nhánh, môi đỏ da trắng, đó còn
không
phải là phu nhân sao?
Trương ma ma lần đầu được nhìn thấy dáng vẻ lẵng lơ như thế của phu nhân, hô hấp
không
khỏi chậm lại, đầu óc trống rỗng trừng mắt nhìn cảnh tượng hương diễm trong phòng.
Phu nhân lúc này
đang
quỳ giữa hai chân nam nhân, chỉ đem mông
nhỏ
non mềm hướng về phía bà. Từ góc nhìn của Trương ma ma, liền có thể thấy được từng vết cắn, véo chằng chịt đậm nhạt
trên
đó, hiển nhiên là do nam nhân
yêu
thương lâu ngày tạo thành.
Lúc này Trương ma ma mới chú ý đến gã nam nhân mà phu nhân dựa vào, mà nửa thân
trên
của gả nam nhân này đều là bóng tối bao trùm, ánh trăng sáng chỉ soi được nửa thân dưới của
hắn.
Vật giữa hai chân nam nhân
đã
được phu nhân ngậm lấy hơn phân nửa, nhưng lại cũng có thể nhìn thấy được nó thô to và thâm tím như thế nào, chính là phu nhân từng cái từng cái ngậm vào
thật
mạnh mẽ, ân ân a a từng tiếng rên rĩ, mà nam nhân đương nhiên là
không
có ý nghĩ sung sướиɠ
một
mình, bàn tay to của
hắn
dán vào mông phu nhân mà vuốt ve thô bạo, trong nháy mắt liền tạo ra những dấu vết đỏ rực, dưới ánh sáng bạc của mặt trăng, lại càng vô cùng da^ʍ mỹ.
Thấy được hình ảnh hương diễm như vậy, Trương ma ma vậy mà kích động phẩn nộ
nói
không
thành lời.
Là ai? Rốt cuộc là gã nam nhân nào dám để cho nhị gia đội nón xanh????
Khi suy nghĩ của Trương ma ma suy sụp đầy phẩn nộ, phu nhân ngoài miệng ưm
một
tiếng, ngồi vắt
trên
hông gã nam nhân đó đem côn th*t to lớn của
hắn
từng chút
một
đi
vào, nhưng nam căn của
hắnquá lớn, phu nhân trong phút chốc
không
thể vào được hết, thân mình khó chịu vặn vẹo như muốn rơi xuống, nam nhân nọ ôm chặt eo nàng, chậm rãi ngồi dậy, phu nhân nằm trong ngực
hắn
giống như bị cắm thẳng vào liền liên tục yếu ớt vài cái, ưm ưm
nói
“Tướng công, chàng
nhẹ
chút ~~~”
Ý thức Trương ma ma dần dần cảm thấy
không
đúng, lại cẩn thận nhìn gã nam nhân trong bóng tối kia, càng nhìn càng thấy quen thuộc, rốt cuộc trong
một
khắc liền nhận ra thân phận của
hắn,
thật
khôngthể tin được mà che miệng lui về phía sau.
Bởi vì quá mức hoảng loạn, Trương ma ma đυ.ng phải chậu hoa nơi bậc thang, tiếng động khá lớn vang lên trong đêm yên tĩnh, hoan toàn kinh động đến đôi nam nữ
đang
hoang ái trong phòng.
Trương ma ma ngồi bệt dưới đất, trơ mắt nhìn phòng sáng đèn lên, nhị gia ôm lấy phu nhân khoác áo mỏng manh
đi
ra.
Trương ma ma kích động
không
thành lời.
Nhị gia có thể
đi
được!
“Trước hãy đứng lên
đi.” Mật Nhi tiến lên đỡ bà đứng dậy. Trương ma ma tuy là cúp mắt
không
dám nhìn nàng nhưng vẫn
không
thể tránh né mà nhìn đến đôi nhũ sóng lung lay cùng dấu xanh đỏ dưới áo khoác mỏng của phu nhân, nghĩ đến cảnh nhị gia giày vò xoa nắn, cắn, gặm, càng thêm hoảng hốt cùng xấu hổ.
Lê Nhuận Du nhìn bà chăm chăm, mở miệng
nói
“hiện
tại, ngươi
đã
biết, sáng mai ngươi có thể
đi
nóicho nãi nãi tin vui này!”
Trương ma ma ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại cảm thấy lạ lạ.
trên
người phu nhân có nhiều dấu cắn gặm, sâu cạn
không
đồng đều, lúc trước còn nghĩ là do tằng tịu cùng nam nhân khác, bây giờ xem ra tất cả là do nhị gia làm, đó là chuyện
đã
bao lâu.
Nghĩ lại phu nhân mới vào cửa nửa năm, bệnh tình của nhị gia lập tức chuyển biến tốt.
Vành mắt Trương ma ma đỏ lên.
Căn bệnh này kéo dài
đã
ba năm, cuối cùng vẫn là nữ nhân, có thể làm nhị gia thêm hi vọng.
Lúc sau, Lệ Nhuận Du còn
nói
thêm “Chuyện đêm nay ở chỗ này, người nên biết chừng mực.”
Trương ma ma hiểu
rõ
ý của nhị gia, liên tục
nói
“Nô tỳ
sẽ
không
nói
lời nào về chuyện đêm nay với lão phu nhân.” Lời chưa
nói
hết mặt già của bà cũng đỏ lên.
Trương ma ma cũng là người từng trãi, trước kia lão nam nhân nhà bà cũng mỗi đêm lăn lộn cùng bà như vậy, tinh lực nam nhân luôn tràn đầy, đặc biệt là nhị gia
đã
ức chế ba năm, bây giờ bên người lại có
một
nương tử như hoa như ngọc, nhịn
không
được cũng là chuyện thường.
Chuyện đêm nay, bà coi như là chưa từng thấy qua.
Ngày hôm sau, bà đến gặp lão phu nhân
thật
sớm.
Biết được Lệ Nhuận Du tân thế khỏi hẳn, lão phu nhân lấy khăn che mặ lau nước mắt hồi lâu, Trương ma ma nghe được tiếng nức nở nho
nhỏ, yên lặng cúi đầu chờ đợi.
“Chuyện này
không
cần để lộ ra bên ngoài.” Lão phu nhân nhìn về phía Trương ma ma khi
đã
bình tĩnh lại, chỉ là vành mắt còn ửng đỏ “Còn có, từ hôm nay trở
đi
không
cần can dự vào chuyện ở Biệt Xuân Viện nữa, đến nơi này của ta
đi.”
Trương ma ma
đi
rồi, lão ma ma có chút oán giận
nói
“Thân thể nhị gia
đã
khỏi là chuyện tốt, sao người lại muốn giấu?”
“Ngươi đây là
đang
trách ta
không
đau lòng Nhuận Du sao?” Lão phu nhân hỏi.
Lão ma ma vội
nói
“Nô tỳ
không
dám.”
Lão phu nhân nhớ đến cái gì rồi thở dài
nói
”ta
không
nói
ra là vì suy nghĩ cho Nhuận Du, năm đó trong lòng ta đều nghi ngờ chuyện này
không
hề đơn giản, bây giờ Nhuận Du hết bệnh rồi, kéo dài đến bây giờ mới để Trương ma ma báo tin cho ta, cũng là
hắn
có tâm tư, ta cần gì phải phá hỏng chuyện của
hắn.”
Lão ma ma bừng tỉnh, chậm rãi
nói
“Nhị gia đây là muốn tát nước bắt cá lớn?”
“Trước cứ chờ xem sao, đứa
nhỏ
Nhuận Du này rất có chủ kiến, tâm tư cũng vững vàng hơn chúng ta.” Lão phu nhân che miệng ngáp
một
cái,
nói
cong mấy lời này, tinh thần liền uể oải. uống thuốc lão ma ma đem lên, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lại nghe người hầu báo đến “Nhị gia tới thính an người.”
Lão phu nhân nghe thế hơi mỉm cười
nói
“Mau đưa Nhuận Mộng vào,
đã
lâu ta chưa gặp nó.”
Lệ đại gia
đi
vào cười ì hì thỉnh an lão phu nhân, lại ngồi cùng bà
nói
chuyện
một
hồi, lại thấy lão phu nhân
không
có tinh thần, liền
nói
lời cáo lui, trước khi
đi
còn nhìn đến chén thuốc trống trơn
trên
bàn, trong mắt mang chút lạ thường. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương