Chương 7: Mộng đẹp

Cảnh xuân tươi đẹp tô điểm hoa viên trong cung điện Thái tử. Từng đoàn màu tím, từng cụm màu đỏ. Hoa bay bướm lượn tràn ngập âm thanh vui cười của trẻ con.

"Viêm nhi, mau tới bắt ta đi!" Thái tử nước Đại Yến, Thuần Vu Ái Khanh, năm ấy năm tuổi, mặc một thân cẩm y màu vàng nhạt, trên đầu đội tiểu kim quan, đang cùng đệ đệ của mình chơi trò đuổi bắt dưới những khóm hoa và cây xanh.

"Hoàng huynh." Viêm lúc ấy mới bốn tuổi, tuy rằng chân ngắn nhưng chạy rất nhanh.

"Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, cẩn thận kẻo vấp ngã." Thái giám cùng cung nữ đi theo ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở.

"Các ngươi đều tránh ra." Viêm bực mình, hắn vừa mới nhìn thấy tiểu kim quan của Hoàng huynh đã bị thái giám che lại tầm mắt.

"Nhị điện hạ, chạy chậm một chút."

Viêm không để ý tới bọn họ, chạy thẳng đuổi theo Ái Khanh. Ái Khanh muốn tránh cũng không được bèn bò lên trên núi giả, ngổi xổm trên một khối đá Thái Hồ ở phía sau.

Viêm nhìn xuyên qua lỗ thủng của đá Thái Hồ thấy được quần áo vàng nhạt của Hoàng huynh, bèn nín cười, khẽ meo meo đi qua hù dọa hắn.

"Hoàng huynh!" Viêm vỗ một cái lên đầu vai Ái Khanh.

"Oa!" Ái Khanh sợ tới mức cả người đều giật mình, trượt chân ngã xuống dưới.

Viêm vội vàng duỗi tay, nhưng dựa vào hắn làm sao có thể kéo được. Hai mắt Ái Khanh nhắm lại ngã xuống núi giả. Một bóng đen nhào tới cực nhanh, vững vàng đỡ lấy Thái tử vào trong ngực.

"—— Thụy Thụy!" Ái Khanh mở mắt ra, kinh hỉ mà kêu lên.

"Thái tử điện hạ, ngài cũng phải là mèo, cũng không có chín cái mạng, bò lên cao như vậy để làm gì?" Thị vệ của Thái tử, Cảnh Đình Thụy, mười bốn tuổi, vừa ôm Ái Khanh vừa nói.

"Hắn là Thái tử, muốn làm như thế nào cũng được." Không biết tại sao Viêm lại vô cùng chán ghét tên thị vệ này, mỗi khi hắn đến, trong mắt Hoàng huynh đều chỉ có "Thụy Thụy".

"Nhị điện hạ, ngài cũng xuống dưới đi. Trên đó rất nguy hiểm." Cảnh Đình Thụy ngẩng đầu khuyên nhủ.

"Hừ." Viêm quay lưng xoay người đi, thái giám, cung nữ đều bị hù dọa không nhẹ.

Đêm đó, Ái Khanh lên cơn sốt nhẹ, còn kèm theo ho khan. Phụ hoàng cho truyền thái y, cũng dò hỏi tại sao lại như vậy? Thái giám sợ bị gánh trách nhiệm, nên đã nói Thái tử bị nhiễm bệnh là do Nhị điện hạ bướng bỉnh nên mới gây ra.

Phụ hoàng nghe xong giận dữ, phạt hắn chép một trăm lần "Không bao giờ ham chơi", cùng với đóng cửa ăn năn.

Viêm ở trong tẩm điện của mình vừa viết vừa lo lắng cho bệnh tình của Hoàng huynh.

Đên nửa đêm, Hoàng huynh vậy mà lại lén lút tới, còn mang theo cả "Thụy Thụy".

"Nghe nói Phụ hoàng phạt ngươi, chuyện này đâu phải do ngươi sai." Ái Khanh tràn đầy ủy khuất, thật giống như người bị phạt là hắn vậy: "Đệ đệ, đừng sợ, Hoàng huynh đã chép giúp ngươi một nửa..."

Nói xong, Cảnh Đình Thụy lấy ra bản chép "Không bao giờ ham chơi" của Ái Khanh.

"Điện hạ bệnh, nhưng nghe nói ngươi bị phạt, cũng vẫn cố gắng bò dậy viết." Vẻ mặt của Cảnh Đình Thụy tràn đầy bất đắc dĩ.

"Hoàng huynh..."

"Đệ đệ..." Ái Khanh nhìn đệ đệ, vành mắt dần đỏ lên.

"Hoàng huynh, ngươi đừng khóc!" Viêm sợ nhất là Ái Khanh khóc, bởi vì trong lòng hắn sẽ rất đau.

"Ừ, ta không khóc." Ái Khanh hít cái mũi, kéo lấy tay đệ đệ: "Đệ đệ, ngươi đừng giận Phụ hoàng."

"Ta không có." Viêm sờ sờ gương mặt ấm áp của huynh trưởng: "Hoàng huynh, ta không sao, cũng không giận Phụ hoàng."

Cuối cùng, Ái Khanh ngủ lại trong cung điện của Viêm, Hoàng thượng biết được việc này lại không trách Viêm nữa.

Huynh đệ hai người là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng trên thực tế "phúc" là cùng hưởng, nhưng "họa" thường xuyên là Ái Khanh gánh.

Bởi vì Phụ hoàng không nỡ xử phạt Ái Khanh, mặc kệ hắn nghịch ngợm bao nhiêu cũng đều sẽ mở ra một bên lưới.

Vì thế Ái Khanh thường thay Viêm "nhận lỗi", giống như việc Viêm ngắm nghía nghiên mực trên ngự án, không cẩn thận làm rớt xuống trên mặt đất, đập hỏng rồi. Phụ hoàng tức giận, Ái Khanh lại nói đó là do hắn cầm không chắc, không liên quan đến đệ đệ, Phụ hoàng đành phải coi như không có gì.

Từ nhỏ Viêm đã biết Phụ hoàng thiên vị "Thái tử", nhưng hắn cũng không ghen tị, bởi vì chính hắn cũng thiên vị Hoàng huynh. So với vẻ mặt nghiêm nghị của Phụ hoàng, hắn lại càng thân thiết với Hoàng huynh hơn.

Mãi về sau này Viêm mới biết được Phụ hoàng cưng chiều Hoàng huynh, không chỉ là bởi vì hắn là Thái tử, mà còn có một chuyện sai lầm.

Khi Hoàng huynh còn mặc tã lót, cha bọn họ bị người ta ám toán, Phụ hoàng sơ suất, chẳng những đưa cha vào ngục, mà bản thân Hoàng huynh còn bị trúng kịch độc. Sau khi được thần y Bắc Đẩu ra sức cứu chữa mới có thể sống sót.

Cũng bởi vì lý do đó, nên thân thể Hoàng huynh mới kém như vậy, ba ngày thì hết hai lần đổ bệnh.

Sau khi Viêm biết được chuyện này, thì chán ghét Phụ hoàng mất một dạo. Hắn cho rằng Phụ hoàng là vua của một nước mà lại không phân biệt được sai trái. Dưới sự khuyên bảo nhiều lần của Hoàng huynh, cha con hai người mới hòa thuận như lúc ban đầu...

"Huynh... Hoàng huynh..."

Viêm rất muốn gặp Ái Khanh, cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được. Trước kia, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần có huynh trưởng ở bên, hắn đều sẽ cảm thấy không có chuyện gì phiền não.

"Viêm? Thuần Vu Viêm? Tỉnh lại." Có người đang vỗ vỗ gò má Viêm, ban đầu Viêm tưởng là Hoàng huynh, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện không phải.

Hoàng huynh sẽ không thô lỗ mà tát hắn như vậy.

"Đừng đánh nữa... Đau lắm đó." Viêm duỗi tay bắt lấy tay Y Lợi Á.

"Trời ạ! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!" Y Lợi Á sắp khóc tới nơi.

"Đầu ta... Thật choáng váng." Viêm xoa huyệt Thái Dương, giọng nói khàn khàn: "Ta bị làm sao vậy?"

"Ngươi bị kiến Hỏa Nha cắn, vẫn luôn phát sốt, sốt đến cả người đều mơ hồ." Y Lợi Á cầm lấy túi nước bằng da dê nói: "Nào, trước tiên uống miếng nước để nhuận hầu đã."

Viêm vịn tường từ từ ngồi dậy, nhận lấy túi nước, lúc nhìn thấy hố động lôi thôi vẫn như mọi khi, hắn không khỏi thở dài: "Ngươi nên để ta tiếp tục bị sốt."

"Ngươi nói mê sẳng còn chưa đủ à. Một hồi thì Phụ hoàng, một hồi lại Hoàng huynh, chẳng lẽ mơ thấy chính mình là Hoàng tử?" Y Lợi Á cười lắc đầu: "Ngươi rõ thật là bị sốt đến mơ hồ luôn rồi."

Viêm cúi đầu, nói khẽ: "Ta... Là Hoàng tử."

"Cái gì?" Mắt Y Lợi Á trừng lớn: "Ngươi là Hoàng tử của nước Đại Yến?"

"Ừ." Viêm bỗng nhiên giống như tự giễu cười châm biếm: "Nhưng ta không phải là một Hoàng tử giỏi giang gì cả."

"Ta biết rồi, hậu cung của Hoàng đế Đại Yến khổng lồ, trái ôm phải ấp, cho nên Hoàng tử cùng Công chúa đều chạy đầy đất." Y Lợi Á như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cũng giống như Tây Lương, tảng đá trên tường rớt xuống cũng có thể rơi trúng một vị Hoàng tử."

"Tây Lương khoa trương như vậy sao?" Viêm thậm chí đã bị Y Lợi Á trêu đùa.

"Không có, nhưng cũng xấp xỉ rồi." Y Lợi Á dường như nhớ tới cái gì: "Nhưng mà, đương kim Bệ hạ không giống với Tiên hoàng, hiện tại ngài ấy vẫn chưa có con."

Viêm đột nhiên nhớ tới việc Ô Tư Mạn nói Viêm sinh con cho hắn, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.

"Miệng vết thương đau lắm hả?" Y Lợi Á vội vàng hỏi.

"Ừ, rất đau." Mu bàn tay của Viêm vẫn luôn đau nhức giống như bị lửa cháy, làm cho tâm thần hắn càng không yên.

"Một con kiến nhỏ không ngờ lại lợi hại như vậy." Viêm nhíu mày nói.

Mu bàn tay Viêm vừa đỏ vừa sưng, giống như một cái bánh bao màu đỏ, mủ và máu bên trong đã làm làn da căng lên đến mức giống như trong suốt.

Chẳng qua trên miệng vết thương cũng đã được bôi một lớp nước thảo dược, mùi vị hết sức nồng nặc, giống như xạ hương.

"Đó cũng không phải là độc trùng bình thường, ta thật sự sợ ngươi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa." Y Lợi Á nói: "Để ta lấy cho ngươi chút đồ ăn."

"Y Lợi Á, thuốc này từ đâu mà có vậy? Chẳng lẽ ngươi lại..." Mùi thảo dược nồng như vậy trước đó Viêm chưa từng ngửi thấy, chứng minh thuốc này là được đưa từ bên ngoài vào.

"Không phải." Y Lợi Á vội vàng phủ nhận, sau đó chỉ chỉ lên bầu trời: "Ta có nuôi một con chim ưng."

"Chim ưng?"

"Nó không giống với những con chim ưng bình thường, nó là tuyết ưng đến từ núi tuyết ở Thánh vực." Vẻ mặt Y Lợi Á đầy đắc ý.

"Ngươi dấu nó ở đâu?" Viêm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng không thấy con chim ưng nào cả.

"Đương nhiên là ở bên ngoài, ngươi chờ một chút." Y Lợi Á lấy ra một chiếc còi bằng xương trắng dài khoảng một tấc ở trong thắt lưng, dùng sức thổi vào trên lỗ thủng.

Thế nhưng Viêm lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra, hắn đang muốn hỏi tại sao lại như vậy thì nghe được một tiếng kêu của chim ưng. Đó là một con chim ưng vô cùng to lớn, toàn thân trắng như tuyết, giống như một mũi tên rời dây cung xẹt qua trên không, dẫn tới một mảnh kêu khóc của những tử tù khác.

Bọn họ dường như cực kỳ kích động khi nhìn thấy nó, nhưng chim ưng lại xoay người bay đi.

"Con chim ưng này cũng lớn thật." Viêm hết sức kinh ngạc, cảm thán nói: "So với chim ưng được săn bắn ở Đại Yến ít nhất phải lớn hơn một nửa."

Viêm nghĩ tới con sói trắng mà mà Ô Tư Mạn nuôi, tại sao hình thể của sói cùng ưng ở Tây Lương đều lớn như vậy chứ, quả thật là hù chết người không đền mạng.

"Lớn sao?" Y Lợi Á gãi gãi má: "Nó còn chưa có trưởng thành đâu."

"Cái gì?" Viêm trợn tròn mắt, cánh của bạch ưng phỏng đoán sơ bộ cũng dài tới khoảng nửa trượng, còn lớn hơn so với hố lao bọn hắn đang ngồi.

"Nó gọi là Tiểu Tuyết, ta huấn luyện nó là để giúp đỡ thu thập Hoàng ma chi và các loại thảo dược quý giá ở trên núi tuyết." Y Lợi Á cười nói: "Thuốc tiêu độc trên tay ngươi chính là do nó đưa tới."

"Cảm ơn ngươi cùng Tiểu Tuyết." Viêm cảm thấy trả không hết được nhân tình mà hắn thiếu Y Lợi Á.

"Không cần cảm ơn, nhưng Tiểu Tuyết quá bắt mắt, nên không thể kêu nó tới thường xuyên. Nếu không sẽ bị trông coi bắn chết." Y Lợi Á nói.

"Ừ."

"Ta thu dọn một chút, ngươi uống thêm nước đi, độc của kiến sẽ được thải ra theo nướ© ŧıểυ." Y Lợi Á đi đến bên cạnh, có thể thấy được hắn dùng hai khối đá dẹp để nghiền thuốc.

Trên tảng đá còn lưu lại một ít thảo dược, Y Lợi Á gom chúng vào một cái chén sứ bị vỡ, còn cẩn thận dùng vải bố che lại.

Sau khi uống thêm chút nước, Viêm ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức. Làm hắn buồn bực chính là nội công bị "Hồ điệp túy" hóa đi vẫn như cũ chưa có dấu hiệu khôi phục lại.

Chuyện này ít nhiều làm Viêm cảm thấy bực bội, cả người đều cảm thấy không thoải mái, mu bàn tay lại vô cùng đau đớn, giống như sau khi bị roi đánh tàn nhẫn, lại vẩy sa tế lên miệng vết thương.

Vừa đau vừa nóng, cả người đều mau chóng bị đốt cháy.

Viêm lấy cây chủy thủ bằng gỗ nhọn trong lòng ngực ra, sau khi khoa chân múa tay đối với mu bàn tay phải, thì đâm vào một cách nhanh chóng và chính xác.

Trên trán Viêm tức khắc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cứng rắn không hé răng, vẽ một chữ "thập" lên mu bàn tay phải, mặc cho mủ và máu bên trong chảy ra.

"Trời ơi!" Y Lợi Á quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Viêm đang tàn phá mu bàn tay phải của mình.

"Không có chuyện gì." Viêm lộ ra một nụ cười: "Để mủ và máu chảy ra mới nhanh khỏi được."

"Ta biết, ta không cắt ra cho ngươi là muốn từ từ loại bỏ chất độc, ngươi làm như vậy tuy là mau khỏi, nhưng nói không chừng sẽ để lại vết sẹo. Chà, ngươi đối với chính mình cũng thật tàn nhẫn, còn vạch tới hai vết. Ngươi không sợ sẽ làʍ t̠ìиɦ trạng vết thương nặng thêm, một mạng chầu trời sao?"

"Nếu bởi vì như vậy mà chết, thì cũng là số mệnh của ta." Viêm nói, sau đó đổ nước lên trên mu bàn tay rửa đi máu đen.

"Con người của ngươi..." Y Lợi Á nhìn Viêm: "Ta càng nhìn càng thấy khó hiểu."

"Ta làm sao chứ?" Viêm dùng mảnh vải băng bó miệng vết thương lại.

"Ngươi liều mạng chịu đựng ở đây, khiến ta cảm thấy ngươi là một người luyến tiếc tính mạng, không muốn chết. Nhưng có lúc ngươi đột nhiên sẽ làm bậy một hồi, hoàn toàn không yêu quý bản thân mình." Y Lợi Á cảm khái nói: "Ngươi không cảm thấy như vậy thật sự rất mâu thuẫn sao?"

"Là ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi. Ta chỉ là..." Viêm khẽ cười nói với Y Lợi Á.

"Chỉ là làm sao?" Y Lợi Á lại gần hỏi.

"A, ta quên bôi thuốc rồi." Viêm nói, rồi lại mở mảnh vải ra một lần nữa.

"Ta làm giúp ngươi." Y Lợi Á dùng tay cẩn thận bưng thảo dược đã được nghiền nát, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của Viêm.

"Chậc, vẫn còn rất đau."

"Ta còn tưởng rằng ngươi không có cảm giác nữa."

"Ha hả, sao lại không có cảm giác được." Viêm cười, Y Lợi Á giúp hắn băng bó lại một lần nữa.

"Ta đói bụng." Viêm nói tiếp, cái bụng cũng đúng lúc kêu lên ùng ục.

Y Lợi Á lấy thịt lạc đà khô tới: "Còn may lần trước ngươi lấy nhiều, vẫn đủ chúng ta ăn thêm mấy ngày."

Viêm cùng Y Lợi Á nhai thịt khô được tẩm muối thô nói: "Cho dù như thế nào thì cũng xem như đã trải qua một kiếp."

"Ừ, đúng vậy." Y Lợi Á nhìn chằm chằm Viêm: "Lại nói, ta còn chưa bao giờ làm bạn tù với một vị Hoàng tử đâu nha."

"Không phải ngươi vừa mới nói, Hoàng tử nhiều đến mức không hiếm lạ nữa sao?

"Cho dù Hoàng tử có nhiều như sao trên trời, thì đó cũng vẫn là Hoàng tử nha." Y Lợi Á gật đầu với Viêm: "Hoàng tử Đại Yến, rất hân hạnh được gặp mặt."

"Ừ, hân hạnh gặp mặt." Viêm trịnh trọng nhìn Y Lợi Á mà đáp.

"Ha ha..." Không hẹn mà gặp, Viêm cùng Y Lợi Á đều cười rộ lên, vừa ăn vừa cười, cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

"Viêm, ngươi biết không?" Y Lợi Á vui vẻ nói: "Ta không nghĩ tới sẽ kết giao được bạn bè ở chỗ này."

"Ta cũng vậy." Viêm gật đầu nảy sinh xúc động: "Có lẽ tháp tử tù này là nhà giam tra tấn người nhất trên đời này."

"Không phải đâu Viêm, nơi này còn không phải là nơi tra tấn người nhất." Y Lợi Á nói: "Ít nhất chúng ta còn có thể trông thấy trời xanh trên đỉnh đầu, còn có cơ hội được đặc xá."

"Gì chứ, ở Tây Lương chẳng lẽ còn có nhà giam đáng sợ hơn nữa sao?"

"Có."

"Ở đâu?"

"Ngay ở dưới chân chúng ta, nơi đó cách mặt đất về phía dưới độ sâu hai ngàn thước."

"Cái gì?" Cách mặt đất hai ngàn thước, như vậy cũng như mười tám tầng địa ngục rồi còn gì!

"Nơi đó không thấy mặt trời, đó mới là địa lao chân chính. Người bị nhốt vào đó đừng nói kiếp này, cho dù kiếp sau cũng ra không được." Không biết tại sao Y Lợi Á lại đè thấp âm thanh: "Còn có tầng tầng lớp lớp thủ vệ canh gác, nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với nơi này của chúng ta."

"Rốt cuộc là loại phạm nhân nào mới bị giam giữ như vậy?" Viêm vô cùng giật mình.