Chương 33: Sét đánh giữa trời quang

Nhưng oán giận là oán giận, Thẩm Phương Vũ vẫn canh giữ chặt chẽ ở bên ngoài Mỹ Nhân Tiêu như cũ, thời khắc chú ý động tĩnh bên trong. Có vài cô nương kỹ viện còn mua vải dệt thủ công từ hắn.

Nếu hai người kia là thích khách, hiển nhiên là muốn thừa dịp ban đêm hành động. Thời cơ bọn họ hành thích không sai biệt lắm với dự đoán của Thẩm Phương Vũ, chẳng qua là hắn không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện một con sói lớn đến đáng sợ.

Lại nói tiếp, thủ hạ tiến vào Đan Dương thăm dò cũng đã từng báo cáo, mấy lần bọn họ muốn lẻn vào tẩm cung của vua Tây Lương đều bất lực trở về. Tất cả nguyên nhân là bởi vì có một con sói vô cùng to lớn phòng thủ ở chỗ đó. Bọn họ chưa bao giờ gặp con sói nào vừa khổng lồ lại vừa hung ác như vậy, căn bản là không thể làm gì được.

Lần trước, Thẩm Phương Vũ đi theo vua Tây Lương lẻn vào vương cung cũng không dám đi quá gần. Từ xa đã trông thấy một đoàn lông màu trắng to lớn nằm rạp xuống trên mặt đất, nhưng không nghĩ tới đến gần sẽ lớn như vậy.

Nhưng nếu sói thủ vệ của vua Tây Lương ở chỗ này, điều đó phải chăng có nghĩa là hắn đã sớm biết có thích khách? Nếu mình tùy tiện hiện thân, sẽ rút dây động rừng, ngược lại sẽ hỏng việc? Sau khi cân nhắc tình hình một chút, Thẩm Phương Vũ quyết định án binh bất động.

Mọi chuyện sau đó trở nên đơn giản, rõ ràng. Hai tên thích khách, một tên bị sói cắn chết, một tên may mắn chạy thoát. Cũng chẳng biết có phải vua Tây Lương cố ý thả cho chạy hay không.

Tiếp đó, còn kéo theo việc quan binh truy tra chuyện thanh lâu buôn lậu thạch sơn. Thừa dịp Mỹ Nhân Tiêu gà bay chó sủa, một mảnh hỗn loạn, Thẩm Phương Vũ chuồn ra ngoài, giấu vài miếng vải dệt thủ công, đi tới cổng Doanh trại Đấu Thú ngồi canh Thân vương điện hạ.

Thấy vua Tây Lương chắc chắn đã bị danh sách thi đấu trước cổng lớn hấp dẫn lực chú ý, Thẩm Phương Vũ xé một miếng vải vụn, dùng than củi làm bút vội vàng viết: "Cẩn thận vua Tây Lương bên cạnh." Rồi đem nó xếp cẩn thận lại, thừa dịp rối loạn nhét vào trong lòng bàn tay Thân vương điện hạ...

Nhưng không nghĩ tới Thân vương đã sớm biết chuyện vua Tây Lương ngụy trang thành Hách Liên Ô La.

"Điện hạ, ngài vạn sự cẩn thận." Lúc này Thẩm Phương Vũ đã không nhìn thấy bóng dáng Thuần Vu Viêm, nhưng trên đầu ngón tay của hắn vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay của Thân vương. Tay phải hắn nhẹ nhàng nắm lại, âm thầm thở dài: "Mặc kệ như thế nào, cho dù trở thành địch nhân của toàn bộ Tây Lương, ti chức cũng nhất định sẽ bảo hộ người chu toàn."

Một con bạch ưng đứng ở trên nóc nhà phía sau Thẩm Phương Vũ. Mắt ưng được thế nhân xưng là "thiên lý nhãn" từ trên cao nhìn xuống đang nhìn chằm chằm Thẩm Phương Vũ, mãi đến khi một tiếng ưng huýt gió vang lên, nó mới vỗ cánh bay đi.

Ánh nắng chiều bao phủ cung Nguyệt Lang giống như một tòa quặng tinh thạch thiên nhiên, nơi nơi đều tỏa sáng lấp lánh.

Đàn tích linh trắng bay xẹt qua giữa hành lang cung điện, tuyến đường phi hành chập chờn như sóng cuộn, làm cho những chú chim đen trắng đan xen này giống như đang lướt sóng trong ánh nắng chiều ngũ sắc, cực kỳ sung sướиɠ.

Tích linh: chim chìa vôi

Sương Nha híp mắt, nằm sấp trên khoảng sân ở tẩm điện đế vương, thập phần lười nhác, hình thành sự đối lập rõ nét cùng với những chú chim hoạt bát bên ngoài.

Một bóng đen đột nhiên nghiêng xuống mặt đất, chồng lên thân hình tựa như ngọn núi của Sương Nha.

Sương Nha bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn thấy người kia đang trèo xuống từ bên ngoài mái hiên.

"Ôi!"

Lúc người nọ nhảy xuống thiếu chút nữa đã dẫm lên trên lưng Sương Nha. Hắn kịp thời nhảy qua bên cạnh, rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.

"Ô ô~!" Đột nhiên có người tới, khiến Sương Nha kích động đến mức trong mắt đều lóe lên lệ quang. Trong mắt nó chứa đầy những tia sáng màu sắc đẹp đẽ, phong phú, cùng với nha linh thuật sĩ toàn thân đen thui.

"Ngoan, đừng kêu." Ô Tư Mạn trấn an nói: "Sao ngươi lại nằm ở đây, đang chờ bổn vương à?"

"Còn có hạ thần." Tế Nạp Nhã Lị đột nhiên xuất hiện ở phía sau Ô Tư Mạn, nàng chỉ có một thân một mình, cũng không mang bất kỳ người hầu nào.

"Sao ngươi lại tới đây?" Ô Tư Mạn nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ tới bản thân mình còn chưa gỡ ngụy trang xuống, liền hỏi lại: "Làm sao mà ngươi biết được?"

"Bởi vì Sương Nha là từ bên ngoài trở về." Tế Nạp Nhã Lị trả lời: "Nếu ngài ở trong điện, nó sẽ không ra ngoài."

Sau khi Sương Nha giải quyết thích khách xong, thì quay về hoàng cung trước một bước.

"Tế Nạp Nhã Lị..."

"Quân thượng." Tế Nạp Nhã Lị quỳ một gối, vẻ mặt thành khẩn nói: "Hạ thần biết chuyện của ngài cùng Thân vương Đại Yến là việc riêng của ngài, hạ thần không nên hỏi đến. Nhưng dù sao ngài cũng là vua của Tây Lương, là Quân thượng mà hạ thần thề sống chết nguyện trung thành. Ngài có thể quở trách, thậm chí xử phạt hạ thần xen vào việc người khác, nhưng hạ thần không thể không màng đến an nguy của ngài..."

"Được rồi." Ô Tư Mạn giơ tay ngắt lời nói: "Bổn vương biết ngươi trung thành và tận tâm, nhưng bổn vương tự có chừng mực, đứng lên đi."

"Vâng, Quân thượng." Thấy thái độ của vua Tây Lương không quyết tuyệt như lúc trước, Tế Nạp Nhã Lị đứng lên, hơi hơi mỉm cười hỏi: "Không biết mấy ngày nay Quân thượng ở Doanh trại Đấu Thú chơi có vui không?"

"Xem như không có trở ngại, Viêm đối với bổn vương không tệ, hắn còn nói nếu hắn là cô nương, sẽ nguyện ý gả cho bổn vương." Ô Tư Mạn có chút đắc ý mà cười, còn duỗi tay xoa nắn cái đầu bự của Sương Nha.

"Ờ..." Tế Nạp Nhã Lị gật đầu, trầm ngâm.

"Ngươi nói "ờ" là có ý gì? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."

"Quân thượng, thật ra..." Tế Nạp Nhã Lị do dự, chuyện này Quân thượng hẳn là có thể phát hiện, làm sao lại không cảm thấy được chứ.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Ô Tư Mạn hôn hôn cái trán trắng như tuyết của Sương Nha, làm nó vui muốn chết, bèn đứng lên đòi Ô Tư Mạn phải ôm một cái.

"Ngươi quá nặng." Ô Tư Mạn trịnh trọng nói với Sương Nha: "Cánh tay bổn vương còn muốn giữ lại để ôm tức phụ, bị ngươi đè hỏng rồi thì phải làm sao."

"Quân thượng, Thân vương Đại Yến kia chỉ cho rằng ngài là một nha linh thuật sĩ mà thôi." Tế Nạp Nhã Lị nhỏ giọng nói. Ô Tư Mạn còn đang ôm đầu Sương Nha, cả người bỗng nhiên cứng đờ lại.

Mắt thấy không khí không ổn, Tế Nạp Nhã Lị nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cái gì nhỉ, Sương Nha có thể là do uống canh thú bảo nhiều quá, có chút ồn ào, có lẽ ngài nên thu xếp cho nó một bạn tình..."

"Tế Nạp Nhã Lị", Ô Tư Mạn trừng mắt nhìn nàng nói: "Về sau nếu không có chuyện gì quan trọng, ngươi cũng đừng lắc lư ở trước mặt bổn vương."

"Chuyện này... Mong Quân thượng khai ân!" Tế Nạp Nhã Lị vội nói.

"Thôi, ngươi lui xuống đi." Ô Tư Mạn đuổi Tế Nạp Nhã Lị đi. Cảm thấy không thể tưởng tượng được khi chính mình có thể quên đi chuyện quan trọng như vậy.

Phải nói rằng sau khi trở thành Hách Liên Ô La, Viêm chẳng những không còn trừng mắt nhìn hắn, mà còn có thể cười nói chuyện cùng hắn. Viêm như vậy thật đáng yêu. Hơn nữa, khi Viêm tò mò cái này, tò mò cái kia, hắn vội vàng đáp lại Viêm còn không kịp, làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện khác nữa.

"Cũng không thể để Viêm thích Hách Liên Ô La được." Ô Tư Mạn phát hiện hắn tự đào cho mình một cái hố thật lớn. Vốn định dựa vào thân phận Hách Liên Ô La để hóa giải hiểu lầm giữa hai người, nhưng trước mắt xem ra, hiểu lầm này càng kết càng sâu rồi.

"Hay là, đem gương mặt giả này làm cho xấu xí một chút, khiến Viêm vừa nhìn thấy đã hết muốn ăn..." Ô Tư Mạn suy nghĩ: "Không, chuyện này không thể thực hiện được, Viêm lại không phải là loại người nông cạn, xem mặt mà hành sự... Nếu đem "gương mặt" này làm hỏng đi, làm không khéo còn có thể kí©h thí©ɧ sự đồng cảm của Viêm, đối xử với Hách Liên Ô La càng tốt hơn, vậy chẳng phải là tự vác đá đập vào chân mình rồi sao."

"Ôi... Ta đây xem như đang ăn dấm của chính mình sao?" Ô Tư Mạn vô lực mà rũ xuống trên lưng Sương Nha, "Sương Nha... Bổn vương đã bệnh nguy kịch rồi, không có thuốc chữa..."

Sương Nha cũng không kêu la, chậm rãi chở Ô Tư Mạn vào trong tẩm điện, đi về phía tủ âm tường bày đầy các loại hộp quý lớn lớn bé bé.

Sau đó nó dùng miệng cắn mở một cánh cửa tủ trong số đó, từ bên trong ngậm ra một hộp gấm tinh xảo đựng đan dược.

Đây là thuốc cứu mạng, chắc là do Ô Tư Mạn nói không có thuốc chữa, cho nên Sương Nha bèn đi mở hòm thuốc.

"Ngoan, ngươi quả thật là hiểu tâm tư của bổn vương, không uổng công bổn vương cực cực khổ khổ nuôi ngươi lớn như vậy."

Ô Tư Mạn trở về chuyến này vốn cũng là vì lấy "Tuyết Sâm hoàn", Viêm cùng dã thú hung mãnh xé đấu cũng không phải là chuyện đùa giỡn.

Tuyết Sâm hoàn này là Tháp Tư Tế hao phí mười năm, dùng sâm tuyết ngàn năm trên đỉnh Thần Nữ, cộng thêm gan hổ, tim báo, cỏ thọ thai cùng hơn trăm loại dược liệu quý báu tinh luyện mà thành. Nó có thể bổ ngũ tạng, định hồn phách, là linh đan diệu dược dùng để cấp cứu ngay lập tức, kéo dài hơi tàn trong chốc lát.

Lúc Ô Tư Mạn đăng cơ, Tháp Tư Tế đưa tới ba phần hạ lễ, Tuyết Sâm đan là một trong số đó.

Hạ lễ: lễ vật, quà mừng

"Sương Nha, ngươi yên tâm đi." Ô Tư Mạn thu hộp dược vào trong ống tay áo, khẽ vuốt cái trán Sương Nha nói: "Lần này, bổn vương đi Doanh trại Đấu Thú nhất định sẽ theo đuổi được tức phụ trở về, còn ngươi, bổn vương cũng sẽ tìm cho ngươi một tức phụ, chúng ta đều sẽ có tức phụ."

Sương Nha đưa đầu dụi vào trong lòng bàn tay Ô Tư Mạn, trong miệng còn khò khè khò khè, trông bộ dạng thoạt nhìn thật cao hứng.

Khi Viêm bị "thông báo" trở thành người được chọn chính thức trong trận đấu đấu thú tiếp theo, Doanh trại Đấu Thú đã chuẩn bị cho Viêm một gian lều trại vô cùng rộng rãi ở sát sân đấu thú để ở.

Vẫn là A Bố Noa mang Viêm cùng Y Lợi Á đi tới lều trại mới.

Trong lều trại đặt một cái bàn gỗ dài chất đầy vũ khí, thoạt đầu nhìn có vẻ rực rỡ muôn màu. Ngoài các loại rìu, trường đao, lưu tinh chùy...v..v... còn có những vũ khí to lớn như tấm chắn, đặt trên bàn không được phải để xuống trên mặt đất.

"Còn có roi à?" Viêm nhìn thấy một cái roi da mềm mại như tóc đen, bèn cầm ở trong tay dùng sức kéo một chút nói: "Roi này thích hợp cho Hách Liên Ô La."

"Đúng rồi, hắn là thuần thú sư." Y Lợi Á lập tức nói: "Rất có bản lĩnh."

"Y Lợi Á, ngươi ăn lộn cái gì ở Mỹ Nhân Tiêu à?" Viêm cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn hắn: "Tại sao hôm nay ngươi đối với Hách Liên Ô La khen không dứt miệng vậy?". TruyenHD

"Ta đâu có vẫn luôn khen hắn." Y Lợi Á ngắm nghía chủy thủ nói: "Viêm, ngươi đừng nói lung tung."

"Ta nói lung tung?" Viêm vốn chỉ là thuận miệng hỏi, bây giờ lại tích cực hẳn lên: "Ngay trước đó, Hách Liên Ô La nói muốn đi nhà xí một chuyến, đầu tiên ngươi hỏi hắn có cần giấy bản hay không, sau đó còn khen hắn nói, dạ dày ngươi cũng thật tốt nha~. Ngươi không cảm thấy đột nhiên ngươi đối với hắn quá tốt sao?"

"Đại, đại khái là bởi vì ta trong lúc đó đối với hắn không tốt lắm", Y Lợi Á đỏ mặt, "Thế nhưng hiện tại ta phát hiện người ta rất tốt, cho nên muốn bồi thường một chút trước đó đối với hắn không tốt."

"Thật ra ngươi cũng không cần như thế, Hách Liên Ô La sẽ không so đo những thứ này", Viêm mỉm cười nói: "Ngươi tâng bốc hắn như vậy, ngược lại sẽ làm hắn ngượng ngùng."

"Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ chú ý một chút." Y Lợi Á nói: "Thế nhưng Viêm, ngươi thật sự để ý Hách Liên Ô La nha."

"Bởi vì hắn thật sự là một người không tồi." Viêm cười nói: "Nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lại không so đo bản thân được mất, cũng không có bởi vì ta là Dị hương nhân mà đối xử khác biệt. Hắn là một người đáng giá để thâm giao.

Thâm giao: có nghĩa là bạn tốt nhất; giao tiếp thân thiết; giao tiếp xa hơn.

"Viêm..." Không biết vì sao, nét mặt Y Lợi Á đột nhiên có chút ảm đạm.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi có bao giờ nghĩ tới... Có thể ánh mắt của ngươi thật sự không được tốt lắm?" Y Lợi Á thử hỏi.

"Ánh mắt?" Viêm chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải: "Không thành vấn đề nha."

"Ta nói sai rồi", Y Lợi Á nghiêng đầu nhìn Viêm nói: "Là đầu ngươi không tốt lắm mới đúng, quá trì độn."

"Y Lợi Á, ngươi tìm đánh đúng không?" Khóe miệng Viêm gợi lên một mạt cười, trong tay hắn vẫn còn đang nắm một thanh đại khảm đao.

Đại khảm đao: mã tấu

"A!" Y Lợi Á lúc này mới phát hiện không ổn, vội vàng đoạt lấy tấm chắn trên mặt đất che ở trước người.

"Đúng lúc, cùng luyện đao này với ta đi." Viêm không nói hai lời, chém thẳng xuống tấm chắn của hắn...

"Có chuyện gì vậy?" Hách Liên Ô La xốc trướng mành lên đi vào, vừa vặn nhìn thấy Viêm giơ đại đao "đuổi gϊếŧ" Y Lợi Á. Y Lợi Á giơ tấm chắn, thở hồng hộc chạy trốn vòng quanh bàn dài, cực kỳ chật vật.

"Quân..." Y Lợi Á nhìn thấy Hách Liên Ô La thiếu chút nữa gọi lỡ miệng, hắn vội vàng dừng lại suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

"Quân?" Viêm nhìn Hách Liên Ô La.

"Quân?" Hách Liên Ô La bày ra vẻ mặt khó hiểu, còn Y Lợi Á thì run bần bật.

"Quân, quân không thấy... Ta đang bị đuổi gϊếŧ sao?" Y Lợi Á chảy mồ hôi đầy đầu nói: "Ngươi mau cứu ta đi!"

"Ồ", Hách Liên Ô La đi đến bên cạnh bàn, cầm một thanh trường mâu đưa cho Viêm: "Khảm đao trong tay ngươi quá ngắn, chém không tới hắn, hay là đổi cái này đi."

Trường mâu: giáo hay còn gọi là thương

"... Ngươi, hai người các ngươi!" Toàn thân Y Lợi Á run run: "Được, ta đi!"

Y Lợi Á nói xong ném tấm chắn xuống, quả thật là chạy ra ngoài.

"Đi thật rồi à?" Viêm buông trường mâu, nhìn ngoài trướng mành, đột nhiên Y Lợi Á lại hấp tấp chạy trở về, duỗi tay về phía Viêm nói: "Đưa tiền."

"Làm gì?" Viêm hỏi.

"Ta muốn đi mua cơm chiều, hôm nay nhà ăn lớn không mở, ta phải ra bên ngoài mua thức ăn."

"Cầm đi." Viêm cho Y Lợi Á không ít tiền: "Đừng ăn đồ bậy bạ, cẩn thận tiêu chảy."

"Biết rồi." Y Lợi Á nói xong, lại nhanh như chớp chạy đi.

Viêm lắc đầu cười, tiếp tục lựa binh khí trên bàn, Hách Liên Ô La tới gần hắn nói: "Thế nào?"

"Ngươi cho rằng thế nào?" Viêm cầm lấy một thanh trường kiếm. Bên trên mũi kiếm đều là lỗ thủng lớn lớn bé bé, thật không hiểu thứ đồ cổ này tìm được từ trong góc xó xỉnh của cái kho vũ khí nào nữa.

Hách Liên Ô La nhìn nhíu mày: "Thứ này còn có thể dùng sao?"

"Đương nhiên là không thể." Ngón trỏ Viêm mơn trớn trên lưỡi dao, lại không hề bị một chút gì, có thể thấy được dao này cùn không chịu nổi: "Bọn họ làm vậy là gỗ mục bắc cầu, ý định hại người."

"Viêm, ta nghe Y Lợi Á nói, ngươi là Thân vương Đại Yến." Hách Liên Ô La nhẹ giọng nói: "Vậy vì sao ngươi không báo cáo thân phận với vua Tây Lương, khiến hắn cứu ngươi ra ngoài. Hiện tại, ngươi phải xuống sân đấu thú, vua Tây Lương sẽ không làm như không thấy chuyện này."

"Xem ra Y Lợi Á thật sự không còn xem ngươi là người ngoài." Viêm cười cười, thả thanh đao lại trên bàn gỗ: "Thế nhưng, Hách Liên Ô La, ngươi cho rằng vua Tây Lương không biết sao?"